Ôn Nhu Như Hạ

Chương 63


Ngày đầu tiên đến học tại Lâm Hoa, buổi sáng hơn 6 giờ Cố Yên Chi rời khỏi nhà đứng ở trạm xe buýt, 5 phút sau xe buýt ghé trạm, nàng bước lên xe đã thấy Hạ Thanh Khê ngồi ở hàng ghế gần cuối đợi nàng.

Cố Yên Chi mỉm cười đi đến bên cạnh Hạ Thanh Khê ngồi vào ghế.

Tối qua trước khi đi ngủ, Hạ Thanh Khê đã nhắn cho nàng một tin nói muốn cùng nàng đến trường.

Quả nhiên sáng nay Hạ Thanh Khê liền canh thời gian thật chuẩn để đi cùng chuyến xe với nàng.
Lâm Hoa cách nhà hai nàng rất xa, Hạ Thanh Khê không thể chạy xe đạp được nên hai nàng mới chọn xe bus để đi học.

Nửa giờ sau, xe ghé trạm trước cổng trường, Lâm Hoa là một ngôi trường rất lớn, cơ sở vật chất ở đây rất tốt, thậm chí có thể coi đây là trường cao trung tốt nhất cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng ở thành phố T, hẳn là vì vậy trước cổng trường có rất nhiều xe hơi đậu, đều là những loại xe đắt tiền.

Học sinh ở đây phải có học lực rất tốt như Cố Yên Chi và Hạ Thanh Khê hoặc là nhà giàu.
Hai nàng băng qua một con đường lớn tấp nập xe để đi vào trường, dưới sân trường mấy cái cây cao vẫn còn nở hoa vàng rực góc sân.

Cố Yên Chi và Hạ Thanh Khê đi đến sảnh lớn để xem danh sách lớp học.

Hạ Thanh Khê rất nhanh liền nhìn thấy tên mình, nhưng tuyệt nhiên không có tên của nàng, Cố Yên Chi cũng tìm thấy tên mình và vị trí phòng học.

Hai nàng tìm cầu thang đi lên đến tầng 1, Cố Yên Chi và Hạ Thanh Khê chia nhau ra, lớp học của nàng ở tầng 1, lớp của Hạ Thanh Khê lại ở tầng 2.

Cố Yên Chi đi vào lớp học, một cảnh tượng làm nàng choáng ngợp.

Các đồng học năm nay của nàng, hoặc là nữ sinh ăn mặc rất thời thượng, tóc uốn xoăn tạo nhiều kiểu, trên mặt còn trang điểm tô son hoặc là những nam sinh trắng trẻo, quần áo được ủi phẳng lì, đầu tóc còn vuốt keo.

Bọn họ so với các đồng học ở Nam Hoa là một trời một vực, Cố Yên Chi rất khó gần gũi với người khác, ở Nam Hoa đã vậy ở Lâm Hoa càng tệ hơn.
Nàng lựa một cái bàn trống không có người ngồi vào, cả lớp này không có ai là nàng quen biết cả.

Nam sinh thì đứng cạnh nhau cười đùa nói chuyện.

Nữ sinh tụm lại làm quen, bàn rất nhiều chuyện về tóc tai quần áo.

Cố Yên Chi lặng lẽ ngồi một góc, trên người nàng là mặc đồng phục của Nam Hoa, những người kia thì quần áo rất thời thượng, đắt tiền.
Hạ Thanh Khê tìm được phòng học, cô mở cửa bước vào, chẳng khác gì Cố Yên Chi phòng học này cũng đều là những cô ấm, cậu chiêu.

Hạ Thanh Khê đi đến một bàn cuối ngồi xuống, cô vốn dĩ không phải kiểu người thích giao du kết bạn nên chuyện không thể hòa nhập này sẽ không ảnh hưởng đến Hạ Thanh Khê nhiều giống như Cố Yên Chi.

Một người đi đến bên cạnh vỗ nhẹ vào vai Hạ Thanh Khê, cô quay sang nhíu mày.

Ngụy Thùy nhìn cô cười tươi rói.
_ Hạ đồng học, lại gặp nhau rồi.


Tôi ngồi ở đây được chứ?
Hạ Thanh Khê mặt mày lạnh lùng chỉ nhàn nhạt nói một câu.
_ Sao cũng được.
Nói rồi lại quay đi không để ý đến cô ta, Ngụy Thùy cởi balo ngồi xuống ghế lại mỉm cười nói.
_ Nghe nói Cố Yên Chi cũng vào đây, hai cậu có lẽ không học chung với nhau nhỉ?
Hạ Thanh Khê không trả lời, cô chỉ im lặng quan sát một vòng.

Lam Hà mở cửa bước vào, nàng ta lướt mắt nhìn Hạ Thanh Khê một cái rồi lựa bàn ngồi vào, dù sao hai người cũng không thân thiết, còn có Ngụy Thùy đang ngồi bên cạnh Hạ Thanh Khê.

Cả trường Nam Hoa, nữ sinh chỉ có bốn người vào được cao trung Lâm Hoa, nhưng trớ trêu một người không thân, một kẻ đáng ghét lại học cùng lớp với Hạ Thanh Khê, còn nàng thì không.
Tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp vang lên, các đồng học đa phần đều không quen biết nhau nên cứ vào đại một bàn còn trống mà ngồi.

Lão sư mở cửa bước vào, một giáo viên nữ dạy môn tiếng anh, trông đã ngoài 40, nhưng rất ôn hòa và dịu dàng.

Lão sư đứng trên bục giảng giới thiệu bản thân, phân bố ban cán sự lớp rồi phát đồng phục cho các nàng.

Sau buổi sinh hoạt lớp đầu năm các nàng được tự do hoạt động trước khi quay lại nhận một số tài liệu và quy định để bắt đầu đi học chính thức vào ngày mai.
Tiếng chuông nghỉ giải lao vang lên, lão sư rời khỏi lớp, Hạ Thanh Khê đứng lên muốn đi, Ngụy Thùy nắm lấy cổ tay áo Hạ Thanh Khê, cô nhíu mày rồi rụt tay lại.

_ Cậu không ở lại đây làm quen với mọi người sao? - Ngụy Thùy ấp úng hỏi.
_ Không cần thiết.
Hạ Thanh Khê lãnh đạm nói rồi quay người rời khỏi lớp, cô đi xuống lầu tìm đến lớp của Cố Yên Chi.

Hạ Thanh Khê nhìn qua cửa sổ của lớp học tìm nơi nàng ngồi.

Các nam nữ sinh đều chụm vào nhau bàn bạc về đồng phục của Lâm Hoa, ở một góc nọ, Cố Yên Chi ngồi một mình nhìn chằm chằm vào bộ đồng phục trên bàn.

Hạ Thanh Khê đi từ cửa sau của lớp học đến bên bàn của nàng.
_ Yên Chi!
Cố Yên Chi lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn Hạ Thanh Khê, nàng nhích người sang để Hạ Thanh Khê ngồi vào ghế.
_ Làm sao vậy? - Hạ Thanh Khê nhận thấy Cố Yên Chi có vẻ không thoải mái.
Nàng im lặng trầm mặt một lát mới nhỏ giọng nói.
_ Thanh Khê, tôi cảm thấy nơi này thật khó hòa nhập, cả đồng học hay cả lão sư cũng đều rất khó nói chuyện.
Hạ Thanh Khê hơi nhíu mày, đồng học ở đây đúng là rất xa lạ, cũng không cùng một thế giới với hai nàng, nhưng lão sư chủ nhiệm ở lớp cô vẫn là một người rất tâm lý, không lẽ lão sư của Cố Yên Chi rất khó chịu? Nàng trước nay vẫn luôn được các lão sư yêu quý, bây giờ lại nói lão sư không thân thiện thì hẳn lão sư chủ nhiệm của Cố Yên Chi không phải một người nhiệt tình.

Hạ Thanh Khê thở dài rồi vỗ lưng nàng an ủi.
_ Không sao, không nói chuyện được thì không cần nói chuyện.

Giờ học thì chỉ cần học thôi là được, nghỉ giải lao mỗi ngày tôi đều đến tìm cậu, có được không?
Cố Yên Chi lắc đầu, nàng rũ mi mắt, buồn bã nói.
_ Cậu còn phải kết bạn.


Cao trung sẽ rất bận chỉ có thời gian giải lao để nghỉ ngơi nếu cậu cứ tìm tôi sẽ không thể kết bạn.
_ Yên Chi, kết bạn quan trọng không? Cậu cũng nói cao trung bận như vậy tôi làm gì phải phí thời gian làm chuyện vô nghĩa như kết bạn, cậu chẳng phải đã là bạn của tôi rồi sao? Hơn nữa tôi vào đây để tiếp tục cùng cậu làm bạn học, chứ không phải để kết bạn.

- Hạ Thanh Khê nhíu chặt mày.
Cố Yên Chi không nói gì nữa, nàng chỉ ngồi một chỗ yên lặng đến hết giờ giải lao, Hạ Thanh Khê rất lo lắng, dù trước đây rất căng thẳng với Ngụy Thùy, cũng từng bị tẩy chay nhưng cô chưa từng thấy tinh thần Cố Yên Chi tồi tệ như lúc này.

Hạ Thanh Khê tạm biệt Cố Yên Chi để quay lại lớp học, trước khi rời đi cô còn dịu dàng vuốt đầu nàng an ủi.

Lão sư chủ nhiệm quay lại lớp học lần nữa để phát những tài liệu cần thiết, sau đó phổ biến nội quy của Lâm Hoa, phổ biến các nội quy do lão sư đặt ra cho lớp học, rồi cập nhật thời khóa biểu cho các nàng.
Giờ ra về, Hạ Thanh Khê đứng trước cửa lớp đợi Cố Yên Chi, nàng mang balo và ôm chồng tài liệu bước ra, tâm trạng vẫn ủ dột như lúc nãy.

Hạ Thanh Khê cùng nàng đi dọc hành lang rồi xuống lầu ra cổng đón xe buýt.

Vì các học sinh ở đây chủ yếu đều có xe đưa đón, nên xe buýt rất ít người.

Cố Yên Chi ngồi bên cạnh cửa sổ, nàng vẫn im lặng nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Hạ Thanh Khê cũng không làm phiền nàng, đến khi sắp đên trạm nhà Cố Yên Chi, Hạ Thanh Khê mới nghiêng người nói với nàng.
_ Yên Chi, sáng mai tôi đạp xe đến nhà cậu rồi chúng ta cùng đón xe buýt đến trường.
Cố Yên Chi quay sang nhìn cô rồi gật đầu nhẹ mới đứng lên đi xuống trạm.

Hạ Thanh Khê nhìn theo bóng lưng cô đơn của nàng, cô muốn thấy Cố Yên Chi vui vẻ, muốn nhìn thấy nụ cười xán lạn như ánh bình minh của nàng, Hạ Thanh Khê thở dài, đến khi nào cô mới có thể nhìn thấu được nội tâm của Cố Yên Chi đây?.

Bình Luận (0)
Comment