Ôn Nhu Như Hạ

Chương 145


Cố Yên Chi đi dạo một mình trên phố, nàng nhìn thấy phía trước mình có nhiều đôi tình nhân tay trong tay đi dạo phố, Cố Yên Chi ghé vào một quán ăn để mua bánh bao nhỏ, bên trong quán có một gia đình, hai vợ chồng trẻ và một đứa con khoảng 3 tuổi đang vừa ăn vừa trò chuyện cùng nhau.

Nàng bất giác lại nghĩ đến Hạ Thanh Khê, nàng làm sao có thể cho cô một gia đình như bao người khác đây?
Buổi tối ngày thứ 6, Cố Yên Chi trở về nhà sau tiết trợ giảng của nàng, nàng đứng một mình ở ban công muốn cơn gió lạnh của mùa đông thổi bay đi muộn phiền trong lòng nàng.

Cánh cửa kêu lên một tiếng rồi mở ra, Hạ Thanh Khê bước vào nhà, Cố Yên Chi quay người lại nhìn cô rồi cười cười.
_ Về rồi sao?
Hạ Thanh Khê bỏ cái túi hồ sơ lên bàn trà rồi đi ra ban công, cô mở rộng cái áo khoác dạ rồi ôm lấy nàng, Cố Yên Chi vòng tay qua eo ôm lại Hạ Thanh Khê.

Cô hôn l3n đỉnh đầu của nàng.
_ Tôi về từ sáng nay, buổi chiều thì đến công ty.
Cố Yên Chi gật đầu, hôm qua nàng gọi đến cho Hạ Thanh Khê đã biết chuyện cô hoàn thành xong công việc sớm hơn dự kiến, cũng biết Hạ Thanh Khê đến dự buổi họp mặt của các đồng học.
_ Yên Chi, không vui sao?
Hạ Thanh Khê áp má l3n đỉnh đầu nàng cọ cọ rồi hỏi, Cố Yên Chi lắc đầu, cô cười cười rồi bắt lấy vai nàng kéo ra một chút để nàng đối diện với mình.
_ Đang suy nghĩ cái gì?
Hạ Thanh Khê chiều chuộng và dịu dàng dỗ nàng, Cố Yên Chi cắn môi do dự một lát mới nói.
_ Thanh Khê, tôi đang nghĩ, nếu chúng ta ở cùng một chỗ, sẽ không thể có con của riêng mình được.
Hạ Thanh Khê nghe xong thoáng ngạc nhiên, không ngờ Cố Yên Chi lại nghĩ về chuyện này, đây chẳng phải là ngầm nói, nàng muốn cùng cô bên cạnh cả đời sao? Cô phì cười rồi cọ mũi với nàng, ôn nhu nói.
_ Yên Chi thích trẻ con sao?
Cố Yên Chi lắc đầu.
_ Tôi cảm thấy mình không hợp với trẻ con, tôi không chắc chắn mình có đủ kiên nhẫn và mạnh mẽ để dạy dỗ chúng hay không? Cậu biết đó, nếu chúng ta có con, chúng ta sẽ phải chịu trách nhiệm cho cả tính cách và tương lai của đứa trẻ, tôi thật sự không tự tin.
Nàng nhíu mày nói ra suy nghĩ của mình, Hạ Thanh Khê áp trán mình vào trán nàng im lặng lắng nghe.

Cố Yên Chi dịu dàng như vậy, Hạ Thiên San từ nhỏ đã rất yêu thích nàng, nàng làm sao lại không hợp với trẻ con, đứa trẻ nào được làm con của nàng, đó chính là may mắn của chúng.


Hạ Thanh Khê lại vòng tay ôm nàng vào lòng.
_ Cậu cảm thấy tôi sẽ hợp với trẻ con sao? – Hạ Thanh Khê hỏi.
Cố Yên Chi nghĩ đến Hạ Thiên San rồi bật cười lắc đầu.
_ Không hợp!
Nàng nghĩ đứa trẻ nào làm con của Hạ Thanh Khê sẽ rất áp lực đi, cô nghiêm khắc và lạnh lùng như vậy hẳn sẽ nuôi dạy chúng ngoan ngoãn, nhưng trẻ con vẫn cần được nâng niu nhẹ nhàng, Hạ Thanh Khê không thích hợp lắm.
_ Đúng vậy, cả hai chúng ta đều không thích hợp với trẻ con, nên không cần suy nghĩ nhiều như vậy.

- Hạ Thanh Khê vỗ vỗ vào lưng nàng.
_ Nhưng mà ba mẹ của cậu thì sao, phụ huynh nào cũng muốn nhìn thấy con mình hạnh phúc và có một gia đình êm ấm...!– Có yên Chi lo lắng.
_ Tôi và cậu hiện tại không tính là gia đình êm ấm sao? - Hạ Thanh Khê nhìn vào mắt nàng rồi nói.
Cố Yên Chi mím môi do dự, Hạ Thanh Khê biết nàng đang sợ cô sẽ phải chịu thiệt thòi, cô đưa tay vén lại tóc trên trán của nàng, nhu tình và yêu thương nói với nàng.
_ Tôi không thích trẻ con, tôi cũng không muốn sinh em bé.

Tôi biết hiện tại có rất nhiều cặp đôi như chúng ta lựa chọn phương pháp thụ tinh nhân tạo để có con của riêng mình.

Nhưng mà, Yên Chi, nếu đó là con của tôi và cậu tôi đương nhiên sẽ muốn, đằng này chỉ là con của một trong hai chúng ta.

Đứa trẻ đó ra đời, mang một nửa đặc điểm của một trong hai người chúng ta, một nửa còn lại là của người đàn ông nào đó.

Có thể là tôi ích kỷ đi nhưng tôi không muốn như vậy.
Cố Yên Chi nhìn vào đôi mắt nâu sâu thẫm và tĩnh lặng của Hạ Thanh Khê, nàng hiểu, nếu là nàng, nàng cũng sẽ không muốn như vậy, đây chính là thiệt thòi cho những cặp đôi như hai nàng khi trái lại với quy tắc tự nhiên.

Cố Yên Chi ôm lấy Hạ Thanh Khê vùi đầu vào trong người cô, Hạ Thanh Khê xoa xoa vai của nàng rồi lại nói.

_ Hơn nữa, mang thai là một chuyện đau đớn và nguy hiểm, tôi biết rõ nên không muốn, tôi càng không muốn người tôi yêu phải chịu đựng.

Còn chưa kể đến việc nuôi dạy một đứa trẻ hao tâm tổn sức như thế nào.

Yên Chi, chúng ta cứ như hiện tại đi, nếu sau này cậu muốn có con, chúng ta đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa trẻ, có được không?
Cố Yên Chi nhắm hai mắt yên tĩnh ở trong lòng Hạ Thanh Khê, nàng khẽ gật đầu, nàng tin tưởng cô, mọi việc nàng đều có thể an tâm mà giao phó cho Hạ Thanh Khê.
Thật sự Hạ Thanh Khê chưa từng nghĩ đến việc hai nàng sẽ có con hoặc nhận nuôi một đứa trẻ, bởi vì cô biết Cố Yên Chi sẽ lo lắng như thế nào khi mà nàng có một tuổi thơ không may mắn, nàng sẽ ngại đứa con của mình phải chịu số phận không tốt như nàng.

Hạ Thanh Khê muốn vàng vui vẻ, bình an mà sống cô một chút cũng không muốn Cố Yên Chi phải phiền lòng hay khổ cực vì bất cứ thứ gì khác nữa.
...
Giản Minh Nguyệt mang theo một người mới đến văn phòng của Khương Hữu Thiện, ở trong phòng Khương Hữu Thiện đang huyên thuyên nói chuyện với Hạ Thanh Khê.

Cô ấy đẩy cửa đưa một nữ nhân đi vào, gương mặt Khương Hữu Thiện lập tức cứng lại, nụ cười cũng không còn nữa, cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt người kia, Giản Minh Nguyệt giới thiệu.
_ Khương tổng, đây là Triệu Vũ Nhi, cô ấy vừa từ Nhật Bản về, là một nhạc sĩ có tiếng ở đó.
...
Kiều Gia Ý cả buổi đều không thể tập trung viết kịch bản, nàng ta kéo Cố Yên Chi đến một quán nhậu, gọi đồ nướng và bia, Cố Yên Chi nhìn vào điện thoại, chỉ mới hơn 5 giờ chiều.

Bia và xiên nướng được đưa lên bàn, Kiều Gia Ý lập tức cầm chai bia lên uống, ngày thường nàng ta rất đoan trang, nhã nhặn hôm nay sao lại hành động có chút lỗ mãn, Cố Yên Chi nhíu mày hỏi.
_ Gia Ý, có chuyện gì sao?
Kiều Gia Ý uống một lần hết nửa chai bia mới chịu mở miệng ra nói.
_ Cô ta về nước rồi.

- giọng nói nàng ta có chút chua xót.

_ Ai? - Cố Yên Chi khó hiểu hỏi lại.
_ Triệu Vũ Nhi, cô gái mà Khương Hữu Thiện yêu.

- Kiều Gia Ý nói rồi lại lấy bia uống.
_ Sao cậu biết?
_ Cô ta đến Nhật Bản du học, nghe nói là học ở một học viện âm nhạc, sáng tác được không ít bản nhạc nổi tiếng.

Bây giờ về đây muốn tìm công ty quản lý để ra mắt với tư cách ca sĩ.

- Kiều Gia Ý giải thích.
_ Cô ta chọn Spotlight của Hữu Thiện? - Cố Yên Chi lập tức hiểu ra.
Kiều Gia Ý không nói gì, nàng ta cười nhạt rồi lại liên tục uống bia.
_ Cô ta chắc chắn biết Spotlight là do Hữu Thiện tiếp quản nên mới muốn đến? - Cố Yên Chi suy đoán, nếu thật là vậy, cô gái này quả là không đơn giản.
_ Cậu nói xem, tên đầu gỗ đó vẫn còn yêu cô ta không? - Kiều Gia Ý nói giọng bỡn cợt rồi nhếch mép lên cười.
_ Có thể đó chỉ là cảm xúc nhất thời, hiện tại Hữu Thiện cũng đã trưởng thành, có lẽ cô ấy cũng không còn cảm xúc với cô ta.

- Cố Yên Chi an ủi Kiều Gia Ý.
Nàng ta lắc đầu, trong mắt ngập tràn u ám và thất vọng.
Kiều Gia Ý uống một lượt gần chục chai bia, nàng ta say khướt đến mức không còn biết trời đất gì nữa, cũng may Kiều Gia Ý đến đây bằng xe của nàng ta, tài xế vẫn còn đợi ở bên ngoài.

Cố Yên Chi đỡ lấy nàng ta ra xe rồi giao Kiều Gia Ý lại cho nữ tài xế, cô ấy đỡ nàng ta ngồi vào trong xe rồi gật đầu với Cố Yên Chi mới lái xe đi.
Khi nàng về nhà thì Hạ Thanh Khê sớm đã về, cô đang ngồi ở trên ghế sofa xe tài liệu trên máy tính bảng.

Cố Yên Chi cởi áo khoác đi đến ngồi bên cạnh Hạ Thanh Khê.
_ Hôm nay công ty cậu có nghệ sĩ mới sao? – nàng hỏi cô.
_ Kiều Gia Ý nói với cậu sao? - Hạ Thanh Khê vòng tay ôm lấy vai nàng rồi hôn lên má Cố Yên Chi.

– Tôi thấy ngày thường cậu ta cũng đâu có quan tâm mấy chuyện ở công ty tôi chứ?

_ Chắc là Hữu Thiện nói với cậu ấy! - Cố Yên Chi cười cười.
Hạ Thanh Khê cũng không hỏi nàng thêm nữa, cô đặt máy tính bảng xuống rồi ôm nàng vào lòng.
_ Thanh Khê, tết dương lịch sắp tới cậu có thời gian không? - Cố Yên Chi hỏi.
_ Muốn đi đâu sao? - Hạ Thanh Khê hỏi lại.
_ Tôi muốn cậu cùng tôi đi xem nhà, tôi muốn trước Tết Nguyên Đán sẽ để mẹ tôi dọn đến nhà mới.
_ Cậu tìm được nhà rồi sao? - Hạ Thanh Khê cọ cằm lên trên đỉnh đầu của nàng.
_ Ừm, đã xem được một căn rất tốt, giá có hơi cao nhưng an ninh và mọi thứ tôi cảm thấy rất hài lòng.

- Cố Yên Chi gật đầu.
_ Vậy nhà cũ của cậu thì sao?
_ Tôi sẽ để lại cho thuê, mỗi tháng tiền thuê nhà đều chuyển vào tài khoản của mẹ tôi.

- Cố Yên Chi thành thật nói ra ý định của nàng.
Hạ Thanh Khê gật gật đầu đồng ý với quyết định của Cố Yên Chi.

Cô cúi đầu hôn lên cổ của nàng.
_ Yên Chi, vào phòng ngủ.

- Hạ Thanh Khê cắn vào vành tai nàng rồi thỏ thẻ.
Cố Yên Chi bị cô làm cho nhột liền rùng mình rồi bật cười đẩy Hạ Thanh Khê ra.
_ Tôi còn chưa tắm đâu.
_ Vậy...!cậu muốn ở đây hay vào phòng tắm.

- Hạ Thanh Khê kéo nàng lại.
_ Hạ Thanh Khê, cậu lại không đứng đắn rồi.
Cố Yên Chi chạy khỏi ghế sofa, Hạ Thanh Khê mỗi khi ở riêng với nàng cái lớp băng vĩnh cửu liền vỡ ra, hình ảnh nghiêm túc và trưởng thành cũng không còn, cô có thể bình tĩnh nói ra mấy lời khiến cho nàng đỏ mặt với gương mặt vô cùng ung dung, Hạ Thanh Khê đứng khỏi ghế sofa đuổi theo nàng, kéo Cố Yên Chi vào trong phòng ngủ..

Bình Luận (0)
Comment