Ôn Lại Chuyện Ngày Xưa

Chương 21

Chiều tối ngày 01 tháng 10 năm 2007.

Bóng đèn chân không trong phòng máy nhà trường kêu rè rè, hòa cùng hơi nóng từ máy chủ tạo thành tiếng vang.

Cực kỳ nhỏ, bình thường tôi không chú ý, nhưng lúc này lại cảm giác nó vo ve bên tai làm tâm trạng ảo não.

Trên màn hình là trang tìm kiếm trên Xiaonei. Tôi dụi mặt, cử động ngón tay, nhập vào thanh tìm kiếm hai chữ: Lý Miễn.

Không ngoài dự đoán, vẫn trả kết quả về ba người kia.

Một là Lý Miễn ở Vân Nam, một là Lý Miễn ở Hà Nam, một là Lý Miễn ở Bắc Kinh.

Tôi di chuột, cuối cùng nhấp vào trang chủ của Lý Miễn ở Bắc Kinh. Tôi đã theo dõi cậu ta gần một tháng, cũng là tân sinh viên thi đậu Bắc Kinh năm nay, không đăng ảnh, thích các vấn đề Triết học.

Bài đăng mới nhất là: Mọi thứ chắc chắn đều bị phủ định*.

(*Câu nói của Baruch Spinoza, một nhà triết học Hà Lan-Do Thái gốc Sephardi.)

Hừm…

Có vẻ không giống cậu ấy.



Tôi thật không nghĩ ra có tân sinh viên nào lại không đăng ký Xiaonei, cũng tức là Renren sau này*. Một tháng sau khai giảng, hễ rảnh là tôi sẽ đến phòng máy tìm kiếm tên Lý Miễn, và lần nào cũng chỉ hiển thị ba người kia.

(*Renren, tên cũ là Xiaonei, được coi là một trang web SNS của Trung Quốc tương tự như Facebook, và cũng là một trong những nền tảng mạng xã hội trong khuôn viên trường sớm nhất ở Trung Quốc, bắt buộc người sử dụng phải đăng ký bằng họ tên thật.)

Tôi đã lướt trang cá nhân của bọn họ rất nhiều lần. Bạn họ Lý ở Vân Nam đã học năm ba, bạn họ Lý ở Hà Nam mới đăng ảnh mấy hôm trước, sau đó lại xóa.

Chỉ còn lại người ở Bắc Kinh, khiến tôi mỗi lần tìm được manh mối để xác nhận là lại phủ nhận, như một kẻ theo dõi đê tiện.

Hôm nay cũng vậy.

Thấy sắp hết thời gian, đang định tắt máy thì QQ nhấp nháy, khung chat của Ngô Thừa Thừa nhảy ra.

“Quốc khánh năm nay các cậu ở Bắc Kinh à?”

“Ừ, buổi tối hẹn đi ăn lẩu, tớ sắp off rồi.”

“Ghen tị quá, tớ chỉ có một mình cô đơn biết bao. Cậu nói đi, có phải các cậu đã hẹn nhau đi Bắc Kinh không hả? Sao lại trùng hợp như thế được?”

Tôi ngẩn ngơ nhìn những dòng tin nhắn đó, một lúc sau mới trả lời: “Vì Bắc Kinh nhiều trường đại học mà chị hai.”

Ngô Thừa Thừa gửi nhãn dán tỏ vẻ sao cũng được, lại giục: “Đi đi, chắc chắn hôm nay đông người đi đường lắm cho xem.”

“Ừ, đi đây.”

Dù nói thế nhưng vẫn không di chuyển.

Đúng là có người từng hẹn với tôi sẽ lên Bắc Kinh, nhưng cậu đã biến mất. Ma xui quỷ khiến tôi lại đăng nhập vào Xiaonei, nhấp vào trang cá nhân của bạn học Lý Miễn Bắc Kinh, chụp màn hình gửi cho Ngô Thừa Thừa, hỏi:

“Cậu nói xem đây có phải là Lý Miễn không?”

Một lúc sau cậu ấy mới trả lời: “Làm gì có chuyện đó? Cậu cảm thấy Lý Miễn sẽ nói như thế hả? Có khi cậu ta còn không hiểu đâu.”

“Nhưng người này ở Bắc Kinh.”

“Ở Bắc Kinh thì sao? Lý Miễn có nói muốn tới Bắc Kinh hả?”

Ngô Thừa Thừa trả lời rất nhanh, bồi tiếp một câu: “À, có phải vì các cậu đã tham dự cái gì mà tới Bắc Kinh học đại học không? Hồi ấy tớ còn đọc cả Cô gái Harvard kìa, mà có thấy tớ đi Mỹ đâu.”

Tôi ỉu xìu, chậm rãi gõ chữ: “Chỉ là tớ không nghĩ ra nổi… Xung quanh tớ không ai là không chơi Xiaonei.”

“Khương Lộc này.” Bỗng cậu ấy trở nên nghiêm túc, “Vậy đã bao giờ cậu nghĩ, có khi nào Lý Miễn vốn không thi đại học không?”

“Lúc cậu không ở đây, cậu không thấy Lý Miễnthời cấp 3 như thế nào đâu, nếu không có dì Chu chạy vạy thì đã bị đuổi từ lâu rồi.”

“Cậu ta không còn là người cậu biết ngày trước nữa, cũng không còn xem chúng ta là bạn. Cấp 3 như thế, cậu ta thi đại học mới lạ.”

“Cậu đừng tìm nữa, người trên Xiaonei chắc chắn không phải cậu ta.”

Tôi ngẩn ngơ nhìn từng dòng tin nhắn trên màn hình, không biết phải phản hồi ra sao. Một lúc sau, Ngô Thừa Thừa mới dừng lại: “Mau off đi, đến trễ cẩn thận Ngụy Tiêu nói cậu.”

“Ừ, tớ out đây.”



Ngụy Tiêu đã ở Bắc Kinh 4 tháng. Ngày chúng tôi thi đại học là khi cậu ấy đang ở trên tàu, chỉ đeo một cây ghi-ta cùng 2000 tệ trong túi, chạy tới bắc Kinh.

Cậu ấy nói đã thuận lợi tìm việc, sáng tối bận ca hát, bao ăn ở, điều kiện cũng không tệ.

Nhẽ ra ngày Quốc khánh cậu ấy cũng có lịch hát, song đã bị hủy, vì vậy mới rảnh rỗi mời bọn tôi ăn lẩu. Bắc Kinh quá rộng lớn, chúng tôi phải chọn vị trí ở giữa giữa, nằm khá gần trường.

Từ phòng máy chạy về ký túc xá, tôi không kịp sửa soạn tóc tai. Vội vội vàng vàng đeo balo lên lưng, vỗ vào thành giường trên, “Này, hồi trước cậu có đến khu Đông Tứ rồi phải không? Đi như thế nào vậy?”

Trần Tiêu Dĩnh thò đầu ra: “Tổng quẩn của cậu không nói cho cậu biết à?”

“Nè,” Tôi đập vào chăn cậu ấy, hơi bực, “Cậu đừng gọi Từ Chi Dương như thế nữa được không, cậu ấy là bạn chí cốt của tớ.”

“Vâng vâng, bảo bạn chí cốt của cậu chỉ đường cho cậu đi.” Nói rồi lại nằm xuống, vắt chân đọc tiểu thuyết.

Tôi bó tay với cô nàng, đang định ra cửa thì điện thoại báo có tin nhắn.

“Cậu xem, bao giờ tổng quản cũng có mặt.” Âm thanh kéo dài rõ là cố ý vọng đến từ giường trên.

Nhìn tin nhắn, đúng là của Từ Chi Dương gửi: Đi hai chuyến xe buýt, xuống xe tiếp tục đi bộ tới trước khoảng 200m là thấy một tiệm KFC, tớ đợi cậu ở đó.

Tôi mím môi, nhắn tin trả lời rồi nhanh chóng cởi giày, treo lên thang vươn tay giật lấy cuốn tiểu thuyết trên tay cô nàng.

“Đến xuống giường còn lười mà còn xem người ta xuống mộ cái gì.”

Tôi ném quyển Đạo mộ bút ký lên bàn, “Vận động nhiều vào, tớ đi đây!”

“Khương Lộc! Cậu trả sách cho tớ lại mau!”

Tiếng đóng cửa đã kịp thời chặn ngang tiếng gào thét của cậu ấy.



“Các cậu” mà Ngô Thừa Thừa nhắc đến tức là tôi, Ngụy Tiêu và Từ Chi Dương, gặp nhau ở Bắc Kinh vào năm 2007.

Nghe bảo Từ Chi Dương điền tất cả nguyện vọng ở Bắc Kinh, không ngoài dự đoán thuận lợi đậu nguyện vọng 1. Chúng tôi không học cùng trường, ngày khai giảng báo danh, cậu ấy còn đến trạm xe đón tôi. Dòng người tấp nập vây xung quanh khiến tôi nghẹt thở, tôi kéo hành lý ngơ ngác nhìn quanh, bỗng nghe thấy có người gọi tên mình.

“Lộc Lộc!”

“Khương Lộc!”

“Này này!” lại thất thần nữa rồi, Từ Chi Dương đứng trước cửa KFC vẫy tay gọi tôi, “Trên xe đông người lắm hả?”

“Đông lắm, đứng suốt chặng.”

Cậu cười bất lực: “Phải đi thêm một đoạn nữa.”

“Quán lẩu không ở chỗ này à?”

“Ở trong hẻm, sợ cậu không dám đi nên hẹn chờ ở đây.”

“Khụ,” Tôi xấu hổ gãi đầu, “Rắc rối thế làm gì, tớ không còn nhát gan như hồi nhỏ nữa đâu.”

Chúng tôi đi vào hẻm, người qua lại thưa thớt. Đèn đường trên đầu chiếu sáng, ở nơi giao nhau lại chợt tối đi.

Cứ đi như thế, ánh sáng dưới mặt đất cũng lần lượt thay đổi. Tôi nhìn Từ Chi Dương đi trước, bỗng nhớ ra một chuyện: “Cậu thấy con đường này có giống con đường đi tiệm net hồi trước không?”

Cậu nhớ lại, đoạn đáp: “Không giống, con đường hồi ấy rất rộng, bọn mình lại nhỏ, năm đứa đi dàn ngang vẫn thoải mái. Đường này chật, chỉ đủ hai người đi.”

“Đúng là chật thật.” Tôi gật đầu phụ họa, “Ngụy Tiêu tìm đâu ra quán bí ẩn thế này?”

“Ừ… Cậu ấy quen biết rộng, lại đến sớm, thạo chỗ này hơn tụi mình.”

Vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc tấm bảng nho nhỏ đã xuất hiện trong tầm mắt. Ngụy Tiêu đứng cạnh nhàm chán lướt điện thoại, vẫn mái tóc tém ấy, vì đang đầu mùa thu nên cậu ấy chỉ đi một đôi giày ống, giậm chân theo thói quen.



Quán lẩu này tuy trông nhỏ nhưng bên trong rất rộng rãi, không trang trí nhiều, có bày sẵn bàn lẩu đồng bốc khói nghi ngút.

Mới tới Bắc Kinh nên nhìn đâu cũng khá mới mẻ, ba người ôn chuyện cũ bàn chuyện tương lai, nói mãi không hết. Say sưa nói chuyện mà không để ý thời gian, tới lúc nhận ra đã 10 giờ.

Từ Chi Dương nhất quyết đưa tôi về trường. Tại trạm xe buýt nơi chuyển xe, chúng tôi nghe MP3 trong khi chờ, Châu Kiệt Luân đã phát hành album thứ 7.

Năm rời đi mọi người vẫn đang nghe Fantasy, bây giờ lại là Still Fantasy, vòng đi vòng lại thật thần kỳ.

Mượn tiếng nhạc, tôi mở miệng: “Từ Chi Dương, cậu không cần tiễn tớ nữa đâu, xuống xe là đến cổng trường rồi, tiện lắm.”

“Không sao.”

“Không phải, cậu đừng có xem tớ như hồi bé nữa, thật sự không cần đâu.” Tôi lúng túng lắc chân, “Bạn cùng phòng tớ đặt biệt danh cho cậu là tổng quản đấy, cậu biết không?”

Cậu nghiêng đầu, vẻ mặt hồ nghi. Nghĩ một lúc mới bật cười: “Tổng quản?”

“Ừ.” Tôi cũng dở khóc dở cười, “Nên tự tớ về được mà, về đến nơi sẽ gửi tin nhắn cho cậu.”

Cậu gật đầu: “Được, tớ nhìn cậu lên xe.”



Quay về ký túc xá đã là 11 giờ, may vẫn kịp trước khi dì quản lý tắt điện.

Trần Tiêu Dĩnh vẫn đang đọc Đạo mộ bút ký, vẫn tư thế như lúc tôi ra khỏi phòng, buông câu bông đùa: “Tổng quản đưa cậu về à?”

Tôi không có tâm trạng ba hoa với cậu ấy: “Không, tự về.”

Đánh răng rửa mặt rồi leo lên giường, không ngủ được, cứ nghĩ mãi về tin nhắn của Ngô Thừa Thừa hồi chiều.

Thực ra tôi biết Lý Miễn cấp 3 trông như thế nào. Vào thời gian này năm ngoái, lúc vừa lên lớp 12, trong nhà báo tin có người thân qua đời.

Cả nhà tôi cấp tốc quay về tham dự tang lễ, gặp mặt mọi người một lần, Lý Miễn không đến.

Lúc ấy tôi mới biết chuyện của cậu.

Trước kỳ thi cấp 3, bố mẹ cậu ấy đã ly hôn, sự việc rất ầm ĩ. Giả sử tin xấu mà biết mọc chân thì tin xấu về bất hòa tình cảm chắc chắn có thể chạy nước rút 100 mét, chẳng mấy chốc đã rùm beng.

Hơn nữa trong khuôn viên trường, bọn trẻ học tại trường phụ thuộc, ở ký túc xá của nhân viên, cuộc sống học hành thực chất chỉ là sự mở rộng mối quan hệ cá nhân của cha mẹ. Ngay tới bạn học cũng thảo luận, Lý Miễn bị ảnh hưởng rất nhiều.

Sau đó cậu ấy đi theo mẹ, chuyển nhà, thi vào một trường cấp 3 bình thường, và từ đấy càng ngày càng sa đọa. Hút thuốc uống rượu bỏ học đánh nhau, lãnh đủ hình phạt mà vẫn không chịu học hành.

Bạn bè không nói nổi cậu ấy, lần nào khuyên nhủ cũng kết thúc trong không vui. Bọn họ nói với tôi, Lý Miễn không còn là người ngày trước nữa, thậm chí cậu ta đã đổi họ rồi.

Nhưng có một chuyện Ngô Thừa Thừa không biết, lần đó trước khi rời đi, tôi đã gặp Lý Miễn ở quán net gần trường cậu.

Vào buổi chiều hôm đấy, cậu ấy ngồi ở góc trong cùng. Tóc dài che quá mắt, dán mắt nhìn màn hình, hút thuốc rất nhiều, nhả khói ra rồi dí điếu thuốc vào bát mì trước mặt.

Có một cô gái ngồi bên cạnh, chống cằm lặng lẽ nhìn cậu chơi game, trông rất dè dặt.

Tôi đứng trước cửa nhìn một lúc, chợt ông chủ hỏi: “Có ngồi máy không?”

“Không ạ…” Chợt trông thấy một xấp giấy gọi món ở trên quầy, “Có được gọi đồ ăn không?”

Ông ta đẩy tới: “Cháu cứ viết vào đây, quán bên cạnh sẽ đưa tới.”

“Vâng.” Đối chiếu thực đơn viết vài món, lại chỉ vào bên trong, “Chú giúp cháu đưa đến máy đó với ạ.”

“Chàng trai kia hả?”

“Vâng.” Tôi trả lời, nghĩ ngợi thế nào lại lấy tờ giấy, viết thêm một dòng, “Lát nữa chú đưa cả tờ giấy này cho cậu ấy nhé, nhất định phải đưa cho cậu ấy.”

Ông chủ gật đầu, nhìn chằm chằm tờ giấy.

“Ngư hương nhục ti

Trứng bác cà chua

Bắp cải chua ngọt

Cơm x2

Không lên Bắc Kinh học đại học sao?”



Ký ức mơ màng, trong cơn nửa tỉnh nửa mê, bỗng có thứ gì đó vụt qua đầu.

Tôi giật mình mở mắt, cầm điện thoại lên.

12:27

Ngồi dậy lau mặt, thấy bên phía Trần Tiêu Dĩnh vẫn sáng đèn. Đang dịp lễ Quốc khánh nên trong phòng chỉ có hai đứa chúng tôi, tôi càng không màng tiếng động mạnh, sột soạt mặc quần áo vào.

“Làm gì thế Khương Lộc?” Cậu ấy cầm đèn đầu giường rọi về phía tôi.

“Tớ muốn ra ngoài một chuyến.”

“Mấy giờ rồi mà còn muốn đi? Dì khóa cửa rồi.”

Động tác leo xuống giường khựng lại, sau đó nói: “Tớ ra ngoài bằng cửa sổ.”

“Cậu điên hả? Nửa hôm nửa đêm cậu ra ngoài làm gì?”

“Lên mạng, quán net ở trước cổng mở 24/24, tớ không về đâu.” Mò mẫm trong đên, tôi bắt đầu mặc giày.

“Cậu bị bệnh à?” Trần Tiêu Dĩnh đặt sách xuống, đưa tay bật đèn lên. Trong chớp mắt phòng bừng sáng, tôi nheo mắt không kịp thích ứng, “Khương Lộc, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Tớ muốn tra thử vài thứ.”

Cậu ấy nhìn tôi với vẻ khó tin, một lúc sau mới bừng hiểu: “Lại tìm kiếm Lý Miễn đó à?”

“Ừ.”

“Cậu được lắm, rễ tình đâm sâu quá ha.”

“Bọn tớ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, quen từ hồi đi nhà trẻ…” Tôi ngẩng đầu giải thích, sau đó nói, “Tình cảm không như bình thường.”

“Biết rồi, tình cảm của hội bạn chí cốt các cậu quả thật không bình thường.” Cậu ấy móc mỉa, nhưng nói xong cũng bắt đầu mặc quần áo.

“Làm gì thế?”

“Em đi với chị chứ còn gì nữa chị hai! Nửa đêm canh ba nhỡ cậu mà gặp chuyện, hội bạn chí cốt của cậu có tha cho tớ không?”

“…” Ấm áp bao trùm cõi lòng, nhưng ngoài miệng vẫn mạnh mồm, “Thế cậu nhanh lên, tớ tắt đèn đây, cẩn thận bị phát hiện.”



Hai đứa tôi nhảy ra cửa sổ như hai tên trộm, rón rén đi giữa sân trường trong đêm.

Trần Tiêu Dĩnh vô thức thấp giọng, “Nè, không phải hồi chiều cậu mới đi phòng máy hả? Sao giờ lại đòi đi nữa.”

“Tớ mới nhớ ra cậu ấy đã đổi tên.” Tôi bất giác thở dài, vừa là cảm thán mà cũng là kích động mơ hồ, “Có thể bây giờ cậu ấy tên là Chu Miễn.”
Bình Luận (0)
Comment