Ôn Kiều Ngã Vào Lòng Tôi

Chương 7

Diêu Tông vẫn luôn biết.

Trong lòng Tống Thời Ngộ có một người mà anh nhớ mãi không quên.

Năm đó Tống Thời Ngộ vừa vào đại học Lâm Xuyên đã nhẹ nhàng lấy được danh hiệu nam thần. Đại học Lâm Xuyên là nơi hội tụ những sinh viên ưu tú nhất cả nước, nhưng Tống Thời Ngộ vẫn là người tài giỏi nhất trong số đó, anh vừa vào trường đã nổi đình đám. Lần đầu tiên khi Diêu Tông gặp Tống Thời Ngộ, chưa cần biết anh lấy thành tích tốt đến mức nào để thi đậu vào đại học A, chỉ mỗi gương mặt kia thôi đã biết chắc chắn anh sẽ khuấy động hồ nước, khiến trái tim của bao thiếu nữ ở đại học Lâm Xuyên này tan nát.

Đúng như dự đoán, hồ nước khuấy động, trái tim thiếu nữ cũng vỡ tan tành.

Trong bốn năm đại học, số em gái thích Tống Thời Ngộ cứ liên tục có người trước ngã xuống, người sau tiến lên dù là trong hay ngoài trường.

Từ theo đuổi, bày tỏ tình cảm công khai đến âm thầm mến mộ, nhiệt tình hay ỡm ờ, nhưng không có bất cứ ai có thể lay động trái tim của Tống Thời Ngộ, cũng không một ai có thể khiến ánh mắt của Tống Thời Ngộ dừng lại trên người người thêm mấy giây.

Nếu để Diêu Tông nói thì đó là "đi qua vạn bụi hoa, người lại không dính một chiếc lá nào". Khi đạt đến trình độ của Tống Thời Ngộ, Diêu Tông đối xử với anh như Bồ Tát trong chùa.

Tống Thời Ngộ cũng không phải một người lạnh lùng, cho dù anh có vẻ ngoài khiến người ta cảm thấy bất cứ ai đứng cạnh anh cũng thành trèo cao, nhưng nếu thật sự tiếp xúc thì sẽ phát hiện thật ra anh không xa cách và khó gần đến thế.

Ngay cả khi đối mặt với người khác giới, Tống Thời Ngộ cũng không có thái độ tránh còn không kịp.

Đại đa số thời gian, Tống Thời Ngộ đối xử với người nào cũng có thái độ ôn hòa, chỉ là loại ôn hòa này phần lớn là từ giáo dục và phép lịch sự của anh, mang cảm giác đầy xa cách. Kiểu ôn hòa này của anh ngoài mặt lạnh nhạt, sẽ không xảy ra bất cứ mập mờ hiểu nhầm gì, càng không để lại chút không gian cho người khác ảo tưởng.

Anh đối xử với mọi người ôn hòa lễ độ, đồng thời cũng vạch ra giới hạn không cho bất cứ ai vượt qua.

Đương nhiên, Diêu Tông cảm thấy bản thân không nằm trong phạm vị bất cứ người nào kia.

Trước giờ anh ấy luôn tự cho rằng bản thân là bạn tốt nhất của Tống Thời Ngộ, Tống Thời Ngộ cũng chưa từng phản bác.

Tóm lại bao nhiêu năm qua, cứ mỗi khi Tống Thời Ngộ có tai tiếng gì thái quá là mọi người xung quanh sẽ đổ dồn đến hỏi thăm anh ấy, anh ấy không cần nghe kỹ đã dán cho tất cả một từ "là giả".

Bởi vì chỉ có anh ấy biết, Tống Thời Ngộ không thể nào rung động với bất cứ ai, vị trí trong trái tim anh đã bị người khác chiếm mất từ lâu rồi.

Khi đó anh ấy và Tống Thời Ngộ học đại học năm ba, từ nhỏ anh ấy đã giỏi giao tiếp, sau khi lên đại học cũng như cá gặp nước, tương tác trên mạng xã hội sôi nổi. Anh ấy và Tống Thời Ngộ là bạn cùng phòng, tuy tự nghĩ bản thân là bạn tốt của Tống Thời Ngộ nhưng anh ấy lại cảm thấy có đôi lúc Tống Thời Ngộ rất xa cách, lúc nào cũng cách nhau một tầng khiến anh ấy không hiểu hết về bạn.

Mãi đến năm ba, ngày thứ ba của dịp nghỉ lễ Quốc Khánh.

Bởi vì lễ Quốc Khánh nên mọi người trong ký túc xá đều về nhà, không ai ở lại, cuối cùng anh ấy cũng có cơ hội được dẫn bạn gái về đây hẹn hò một lần. Kết quả lại phát hiện Tống Thời Ngộ trước kỳ nghỉ có nói muốn đến thành phố nhỏ nào đó anh ấy chưa từng nghe, giờ lại đang ở ký túc xá, hơn nữa bình thường anh không uống rượu, nay lại uống say bí tỉ, nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh.


Vì quá bất ngờ, hơn nữa không muốn để người khác thấy bộ dạng chật vật như này của Tống Thời Ngộ, anh ấy chỉ nói có bạn đang ở phòng, sau đó bảo bạn gái về trước, anh ấy ở lại chăm sóc bạn.

Lúc ấy Tống Thời Ngộ nôn đến mức mặt mày trắng bệch, làm Diêu Tông thấy mà sợ, không tưởng tượng nổi phải đả kích như nào mới khiến Tống Thời Ngộ chật vật đến mức này.

Anh ấy phải mất rất nhiều sức mới đỡ được Tống Thời Ngộ đã nôn đến kiệt sức lên giường, nhìn Tống Thời Ngộ nằm trên giường, tim anh ấy đập thình thịch, có cảm giác chẳng lành.

Tống Thời Ngộ cứ thế nằm trên giường, người bình thường lạnh nhạt tự phụ có đối mặt với chuyện gì cũng bình tĩnh thong dong, nay lại như có tai họa ập đến, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền nằm ở đó không nhúc nhích.

Diêu Tông có sốt ruột cũng không biết nên nói gì, khi an ủi bạn gái mọi lời nói ra đều không có tác dụng, anh ấy chỉ có thể liên tục vụng về lặp đi lặp lại một câu: "Thời Ngộ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu nói với tôi đã xảy ra chuyện gì đi, tôi nghĩ cách giúp cậu. Ha?"

Anh ấy sốt ruột gần chết, đến cả nói chuyện cũng không dám quá lớn tiếng, chuyện có thể k1ch thích khiến Tống Thời Ngộ thành như này, phải là chuyện lớn đến mức nào chứ? Anh ấy nghĩ thôi đã thấy hãi hùng khiếp vía sởn cả da gà.

Cuối cùng Tống Thời Ngộ cũng mở mắt ra trong sự cầu xin đau khổ của anh ấy.

Diêu Tông lại như bị người ta dùng búa đập lên mạnh trái tim qua lồ ng ngực, đập lên khiến nhịp tim dồn dập, lúc này đôi mắt luôn trong veo sâu thẳm của Tống Thời Ngộ lại phủ đầy tơ máu, kết hợp với gương mặt trắng bệch kia của anh, thật sự nhìn như đang trên bờ vực của cái chết.

Anh ấy sợ đến nỗi giọng cũng run rẩy: "Thời Ngộ..."

Tống Thời Ngộ nâng cánh tay nặng trịch lên che đi đôi mắt, một lúc lâu sau anh đột nhiên nghẹn ngào khẽ cười.

Diêu Tông cũng không kịp nhận ra trong tiếng cười thoáng mang theo chút giễu cợt này ẩn chứa bao nhiêu đau đớn và tuyệt vọng, anh ấy sợ đến mức suýt bật dậy, trong lòng vừa lo lắng vừa sợ hãi, lo Tống Thời Ngộ phải chịu k1ch thích quá lớn, đầu óc... Đầu óc không được tỉnh táo.

Anh ấy cẩn thận thăm dò, muốn nói chuyện với anh.

Lại chỉ nghe thấy Tống Thời Ngộ nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Cô ấy ở bên người khác rồi."

Nói xong câu đó, cuối cùng Tống Thời Ngộ cũng không nói thêm câu nào nữa.

Nhưng cũng chỉ một câu này đã khiến Diêu Tông vẫn còn nhớ rõ cảm giác bàng hoàng cho đến tận bây giờ.

Phải nói thế nào đây, cảm giác khi đó không khác cảm giác lúc biết "em gái cơm hộp" chiều nay gặp trong thang máy chính là "cô ấy" trong miệng Tống Thời Ngộ là mấy.


Tối hôm đó Tống Thời Ngộ bị sốt, bệnh nặng một đợt, sau khi khỏi bệnh anh cũng không nhắc đến chuyện say rượu tối hôm ấy, không có gì khác thường, vẫn ôn hòa lễ phép, lạnh nhạt xa cách với cả con trai lẫn con gái xung quanh mình.

Trong lòng Diêu Tông rất tò mò, nhưng cũng không dám nhắc đến.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, dường như anh ấy với Tống Thời Ngộ đã có chung một bí mật.

Đồng thời anh ấy cũng tò mò, "cô ấy" đêm đó Tống Thời Ngộ nhắc đến sẽ có dáng vẻ như thế nào.

Diêu Tông tự tưởng tượng, phải là người giống tiên nữ đến mức nào mới có thể xứng đáng để Tống Thời Ngộ trở thành như vậy?

Nhưng bây giờ…

Trong đầu Diêu Tông nhớ đến dáng vẻ của người phụ nữ tên Ôn Kiều trong thang máy.

Tuy trông cô cũng mắt phượng mày ngài, nhưng lại kém xa hai chữ "tiên nữ" kia.

Nghĩ đến chuyện một cô gái trông bình thường như vậy lại khiến Tống Thời Ngộ mất hồn mất vía như thế, bỗng Diêu Tông thấy hơi khó chấp nhận, không nhịn được tiếp tục hỏi: "Cậu đã gặp cô ấy rồi à?"

Có khi lại là nhầm người thì sao?

Lê Tư Ý khom lưng nhặt hộp thuốc lá và bật lửa Diêu Tông để trên bàn lên, thuần thục lấy ra một điếu châm lửa hút: "Ai cơ? Ôn Kiều á?"

Diêu Tông vội vàng gật đầu.

Lê Tư Ý suy nghĩ, nhả ra một làn khói thuốc rồi nói: "Tôi từng gặp rồi, nhưng cũng mười mấy năm rồi."

Cô ấy nhớ rất rõ ràng cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Kiều.

Bởi vì hôm đó vừa hay lại là sinh nhật của cô ấy.

Còn đúng lúc đang được nghỉ hè, năm ấy thời tiết rất nóng, hôm đó còn được cảnh báo là nhiệt độ tăng cao, buổi chiều cả nhóm bạn của cô ấy chuẩn bị đến khu trò chơi điện tử chơi, Tống Thời Ngộ cũng trong số đó.


Khó khăn lắm mới mời được Tống Thời Ngộ, gặp mặt rồi mới phát hiện tâm trạng anh không được tốt lắm.

Kết quả xe đi được nửa đường, Tống Thời Ngộ đột nhiên bảo tài xế dừng xe lại, sau đó không màng đến sự thắc mắc của những người đi cùng xe, anh không nói câu nào bước xuống xe sải bước đi đến ven đường.

Bên phía bồn hoa có một cô gái đang ngồi, trời nóng như vậy mà cô lại mặc một bộ đồ thú bông dày nặng như thế, đầu thú bông bị cô cởi ra để bên cạnh, cô ngồi ở đó cầm chai nước khoáng uống ừng ực.

Lê Tư Ý ngồi cùng xe với Tống Thời Ngộ, chuyện xảy ra quá bất ngờ, cô ấy chỉ gọi hai câu chứ không đi theo xuống xe, tò mò nhìn Tống Thời Ngộ đi đến trước mặt cô gái kia, nhìn hai người trông có vẻ quen biết nhau. Cô gái kia nhìn thấy Tống Thời Ngộ thì lập tức đứng bật dậy như đang hoảng sợ.

Hai người đứng đó nói chuyện, Tống Thời Ngộ đưa lưng về phía bên này nên cô ấy không nhìn thấy biểu cảm của anh, nhưng lại thấy rõ bộ dạng bối rối và hoảng loạn của cô gái kia, vội vàng nói gì đấy với Tống Thời Ngộ như đang giải thích. Ánh nắng mặt trời chói chang khiến khuôn mặt cô đỏ bừng, bộ dạng sốt ruột như sắp khóc nhìn có vẻ hơi đáng thương.

"Ai thế, đấy là ai thế?" Một người bạn khác ngồi cùng xe với cô ấy cũng nghiêng người sang tò mò hỏi.

Bọn họ đều là bạn bè trong cùng một nhóm, hoàn cảnh gia đình tương tự nhau, tiền tiêu vặt mỗi tháng đều có đơn vị là chục nghìn tệ.

Bọn họ rất tò mò với chuyện Tống Thời Ngộ lại quen biết người như vậy.

Lê Tư Ý không chú ý đến họ mà tò mò nhìn sang bên kia, sau đó ngạc nhiên thấy Tống Thời Ngộ lại nắm lấy tay được bọc trong bồ đồ thú bông của cô gái, rồi cầm mũ trùm đầu của bộ đồ thú bông được cô gái đặt trên bồn hoa, một tay dắt người đi, một tay ôm mũ trùm đầu của bộ đồ thú bông đi về phía này.

Không có ai trong xe là không ngạc nhiên.

Lê Tư Ý thấy biểu cảm trên mặt Tống Thời Ngộ, trong lòng thấy hơi ngạc nhiên, cô ấy với Tống Thời Ngộ cũng được tính là thanh mai trúc mã, quen biết nhau từ nhỏ đến lớn, nhưng đến tận bây giờ cô ấy cũng chưa từng thấy biểu cảm kia của Tống Thời Ngộ.

Từ nhỏ đến lớn, cô ấy chưa từng thấy anh tức giận vì người nào hay bất cứ chuyện gì, dù có tức giận thì anh cũng không lộ ra vẻ mặt như vậy, cau mày như đang miễn cưỡng cố gắng kiềm chế cơn giận trước mặt bọn họ.

Cô ấy sững sờ, nhìn về phía cô gái bị anh kéo đến đây.

Bây giờ Lê Tư Ý mới nhìn rõ bộ dạng của cô gái, sau đó lại sững sờ, cô gái này không giống tưởng tượng của mình lắm.

Màu da của cô hơi ngăm do phơi nắng nhiều, không biết cô đã mặc bộ đồ thú bông này bao lâu, trời nóng như này mà bộ đồ thú bông dày thế, khuôn mặt cô đỏ ửng, mặt mày nhễ nhại. Cô buộc tóc đuôi ngựa hơi lỏng, tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào hai bên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi mắt to tròn, trông cô lúc này như thể vừa làm chuyện gì xấu bị bắt quả tang, ủ rũ cụp đuôi bị Tống Thời Ngộ bắt được.

Cô trốn sau lưng Tống Thời Ngộ nhìn lén, vừa hay đối diện với đôi mắt Lê Tư Ý.

Đôi mắt cô sáng lấp lánh như một con thú non lớn lên trong tự nhiên.

Suy nghĩ này chợt lướt qua trong đầu Lê Tư Ý, thế rồi cô ấy nhìn thấy cô gái kia thân thiện mỉm cười với mình nên sững sờ, cũng cười đáp lại.

Tiếp đó cô ấy nghe thấy Tống Thời Ngộ bảo bọn họ đi trước, anh có việc sẽ đến muộn.


Những người khác trong xe thấy khí thế nặng nề của Tống Thời Ngộ cũng không dám nói gì nhiều, chỉ đành trơ mắt nhìn Tống Thời Ngộ kéo cô gái kia rời đi.

Suốt cả đoạn đường, bọn họ đều bàn tán xem quan hệ của Tống Thời Ngộ với cô gái kia là gì.

Vốn dĩ Lê Tư Ý còn nghĩ chắc chắn bọn họ sẽ cãi nhau.

Bộ dạng tức giận vừa nãy của Tống Thời Ngộ, cô ấy nhìn còn thấy sợ, không khỏi thấy hơi lo lắng cho cô gái kia, gửi mấy tin nhắn cho Tống Thời Ngộ mà anh cũng không trả lời.

Không ngờ đến tối Tống Thời Ngộ lại dẫn cô gái kia đến cùng, anh thoải mái tự nhiên nắm tay cô, tâm trạng trông cũng không tệ.

Tuy Tống Thời Ngộ chỉ nói với bọn họ cô gái kia tên Ôn Kiều chứ không giới thiệu thân phận của cô, nhưng tối đó tất cả mọi người đều ngầm hiểu.

Có người trêu chọc gọi Ôn Kiều là chị dâu, Ôn Kiều đỏ mặt không thích nghi được, Tống Thời Ngộ bên cạnh cô lại cực kỳ bình tĩnh.

Suốt cả buổi tối, Tống Thời Ngộ ngồi bên cạnh Ôn Kiều không rời lấy một tấc, đến cả việc cô đi WC lâu anh cũng không yên tâm phải ra ngoài tìm, cứ như một người lớn như vậy có thể đi lạc, bất cứ chỗ nào cũng cần phải để ý.

Mà cô gái tên Ôn Kiều kia, tuy trước mặt bọn họ cô có hơi gò bó, nhưng lúc nói chuyện với Tống Thời Ngộ lại rất thả lỏng, cũng đã quá quen với sự chăm sóc của anh, giống như cô không cảm thấy có gì đặc biệt.

Lê Tứ Ý không ngờ Tống Thời Ngộ khi yêu đương lại trông như này, từ góc nhìn của cô ấy có thể nhìn thấy bộ dạng khi Tống Thời Ngộ cúi đầu nghe Ôn Kiều nói chuyện, sườn mặt lạnh lùng, xinh đẹp kia trông dịu dàng hơn bao giờ hết.

Nhưng sau lần đó, Tống Thời Ngộ không còn dẫn Ôn Kiều đến tham gia bất cứ buổi tụ họp nào của bọn họ, đương nhiên cả anh cũng không tham gia.

Lê Tư Ý lại thấy Ôn Kiều không chỉ một lần, cũng biết cô đang làm thêm ở Lâm Xuyên trong kỳ nghỉ hè và đang sống trong căn nhà thuê của Tống Thời Ngộ. Thậm chí, cô ấy còn biết Tống Thời Ngộ cùng đi làm thêm hè với cô.

Trời mới biết lúc cô ấy xếp hàng gọi món ở quán trà sữa, vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện người gọi món cho cô ấy lại là Tống Thời Ngộ, cô ấy đã ngạc nhiên đến mức nào.

Tống Thời Ngộ mặc một chiếc áo phông đồng phục màu xanh nhạt, đeo tạp dề màu đen, chiều cao của anh cao hơn cái quầy trước mặt nhiều, gương mặt đẹp trai cổ điển lạnh lùng với vẻ mặt lạnh nhạt không hề liên quan gì đến trà sữa.

Bảo sao số người xếp hàng của quán trà sữa này lại đột nhiên tăng nhiều thế.

Hai người nhìn nhau mấy giây, mãi đến khi khoé môi Tống Thời Ngộ thoáng nhếch lên, lạnh như băng nhắc cô ấy: "Cậu gọi món đi."

Hơn nữa khi cô ấy lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp lén khoảnh khắc anh "hạ phàm" anh lại nhìn cô ấy bằng ánh mắt lạnh như băng, ý của anh là cậu dám chụp thì cứ thử xem.

Lê Tư Ý nổi da gà, lặng lẽ bỏ điện thoại xuống, giả vở như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Sau đó cô ấy lại phát hiện Ôn Kiều đứng sau lưng anh thuần thục vận hành các loại máy móc, trôi chảy không giống đang làm thêm.

Cô ấy lập tức hiểu ra vì sao Tống Thời Ngộ lại ở đây.

Bình Luận (0)
Comment