Ở Tận Thế Ta Xây Dựng Thị Trấn Nhỏ

Chương 47

Nhìn thấy ba người Trần Húc được trị liệu kịp thời, Miêu Tuệ Tuệ mới yên tâm đi đón tiếp mấy vị khách mới.

"Xin chào, tôi là trưởng trấn của thị trấn Hy Vọng, thị trấn này có thức ăn, nước uống và nhà ở..."

“ Trấn trưởng, bọn tôi đã không được ăn gì mấy ngày rồi, xin cô thương xót cho bà già như tôi ăn mấy miếng đi.” Miêu Tuệ Tuệ còn chưa nói xong đã bị một bác gái lớn tuổi nhất trong ba người ngắt lời.

Nụ cười trên mặt Miêu Tuệ Tuệ vẫn không thay đổi: "Được thôi, bên kia có nhà hàng và tiệm bánh, chỉ cần có tinh hạch là có thể mua. Nếu thích tự mình nấu ăn, bà cũng có thể mua thịt gia cầm tươi, trái cây và rau củ từ chỗ tôi."

“ Một người già như tôi làm sao mà có nhiều tinh hạch như vậy, cô có nhiều vật tư như vậy, cho chúng tôi một miếng cũng chẳng mất miếng thịt nào của cô. Nhìn cô có vẻ là người đoan chính, sao lại không hiểu đạo lí kính trên nhường dưới được. Hiện tại có nhiều con người như vậy không phải để giúp đỡ nhau sao?”

Bác gái nói một mạch giảng đạo lí, chẳng qua đạo lý này đã oai tới rồi chân trời.

“ Bác Chu à, thôi đi, người ta có tiền có nhiều vật tư là chuyện của người ta, bác đừng có làm mấy chuyện vô đạo đức như vậy.”

Sắc mắt của hai vợ chồng kia có chút xấu hổ, vội vàng ngắt lời bác gái kia: “ Ngại quá, vừa nãy cô bé kia đã giới thiệu qua cho bọn tôi rồi, bọn tôi có tinh hạch, có thể ở lại nơi này không?”

Miêu Tuệ Tuệ hít một hơi thật sâu, kìm nén mấy lời th ô tục đã tới cổ họng xuống, gật đầu nói: “ Được thôi, mọi người ở đây bao nhiêu lâu? Ở đây giá thuê một ngày là hai mươi lăm tinh hạch cấp một, nếu đóng tiền thuê một tháng sẽ có ưu đãi.”

Mắt hai vợ chồng trẻ tuổi sáng lên: “ Bọn tôi sẽ trả tiền thuê nhà trong nửa năm.”

Người đàn ông lấy từ trong túi bốn mươi ba viên tinh hạch cấp hai và tám viên tinh hạch cấp một đưa cho Miêu Tuệ Tuệ.”

Bác gái kia đứng một bên bĩu môi: “ Mấy đứa đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, bỏ ra một đống tiền mà không thèm đi xem nhà như nào. Có khi mấy gia đình ở chung một phòng đấy, giá cả dù rẻ thì cũng không xứng đáng đâu.”

“Bác gái Chu, bọn cháu đem bác đưa tới nơi này cũng coi như là tận tình tận nghĩa rồi, sau này bác tự mình nghĩ cách sống sót đi.” Người đàn ông trẻ tuổi tận lực khắc chế ngữ khí của mình, nhưng cũng có thể hiểu sự kiên nhẫn của anh ta sắp hết rồi.

“Không thể nào, mấy đứa định mặc kệ bác sao? Một bà già như bác làm sao có thể sống sót được? Bác gái Chu há hốc mồm nói.
Bình Luận (0)
Comment