Ở Rể

Chương 182

Đám quan binh cười nịnh nọt, để ngăn cản Tiêu Lâm đi báo cáo, cách tốt nhất là kéo hắn cùng xuống bùn.

Những nữ nô này xinh đẹp hơn nhiều so với nữ nhân bên ngoài, có bao nhiêu người đàn ông có thể cưỡng lại sự cám dỗ như vậy?

Tiêu Lâm mặt lạnh hơn tiền, một cô bé mười tuổi thì chỉ bằng Tiêu Tịnh, có khi còn chưa kịp dậy thì, tại sao những kẻ này có thể nói như vậy?

Tiêu Lâm liếc mắt ra hiệu, Bạch Khởi nhanh chóng rút kiếm ra, đâm một nhát!

Một kiếm xuyên qua cổ họng! Tên lính thậm chí không kịp chớp mắt đã ngã thẳng xuống đất! Ba tên còn lại sợ hãi đến tái mặt, nhưng đương nhiên cũng mất mạng dưới kiếm của Bạch Khởi!

Một người đã từng bị bọn chúng chà đạp dưới chân!

Bây giờ quay lại để lấy mạng chúng!


"Tiêu, Tiêu hội nguyên, bọn ta là quan quân triều đình. Vậy mà ngài vừa đến đã giết người, có lý nào lại như vậy?" một tên quan binh dũng cảm yêu cầu giải thích.

"Cái lý của ta như vậy đấy”.

Tiêu Lâm lạnh lùng đưa một mảnh vải trắng cho Bạch Khởi.

Bạch Khởi lấy vải trắng che mắt lao vào phòng, bên trong có thể nghe thấy tiếng hét hoảng sợ của đám nam nhân. Bọn chúng vội vã vừa mặc lại quần vừa tìm kiếm của mình: "Kiếm! Kiếm của ta đâu! Nhanh nhanh nhanh nhanh lên!"

Nhưng Bạch Khởi tốc độ nhanh như điện xẹt, tất cả sự phẫn nộ tích tụ giờ biến thành kiếm khí dữ dội!

Máu băn tung tóe trong phòng, vương vãi trên giấy dán cửa sổ, máu thấm trên giấy tạo thành hình như những bông hoa.

"Ngươi tàn sát quan quân triều đình, đây là trọng tội, là trọng tội!", một quan binh hoảng sợ đến nỗi lắp bắp mãi không nên lời, hắn rút kiếm chĩa vào Tiêu Lâm, tay run run.

Hắn không dám giết Tiêu Lâm, hắn chỉ dám uy hiếp mà thôi. Hắn liếc nhìn đồng đội rồi nháy mắt ra hiệu cho tên kia đi báo cấp trên!

Đối phương hai chân run rẩy, lặng lẽ di chuyển. Sợ Tiêu Lâm sẽ để ý đến mình nên rón rén từng bước một.

Một quan binh khác phân tán sự chú ý của Tiêu Lâm: "Cấp trên của bọn ta là người mà ngươi không thể đắc tội! Tiêu hội nguyên! Ngươi còn chưa bước vào quan trường! Sao ngươi dám to gan như vậy?"

Vừa uy hiếp Tiêu Lâm, hắn vừa ra hiệu cho đồng bọn mau chạy thật nhanh đi báo cáo!


Tên lính nghiến răng, dang rộng hai chân, nhảy lên ngựa và phi nước đại rời khỏi đó!

"Cẩn thận, sao vội thế? Ta sẽ đợi ở đây”, Tiêu Lâm ung dung cười, dáng vẻ rất ân cần, nụ cười khiến bọn lính dựng tóc gáy.

“Thời tiết hôm nay thật là đẹp”, Tiêu Lâm ngẩng đầu nhìn bầu trời cuối thu, hít một hơi thật sâu: “Trời cao, thời tiết trong lành, đúng là thời điểm thích hợp để giết người”.

Quân lính giật mình, sao Hội nguyên năm nay lại điên cuồng như vậy, lẽ nào là cậy mình là cô gia nhà họ Tần?

Đợi khi cấp trên của bọn chúng đến thì dù có là con rể nhà ai cũng không có tác dụng! Đây được coi là vấn đề quân sự, luật pháp cũng xử trí nghiêm khắc và chặt chẽ hơn!

Bên trong vang lên tiếng than khóc, binh lính nghe thấy đều run rẩy, nhưng lại không dám xông vào! Bạch Khởi cần mười một giây để xử lý ngọc diện tiểu lang quân, còn với đám quan binh này thì cứ ba giây hắn xử xong một tên.

Không phải người trong thôn Ám Uyên không có năng lực phản kháng, mà là họ không còn sức mạnh tỉnh thần để phản kháng sau khi bị áp bức một thời gian quá dài.

Nếu có nô lệ phát động bạo lực thì làm sao đám quan binh này có thể chống chọi được?


Chỉ là quan binh ở đây chỉ nhắm tới người già, phụ nữ và trẻ em, những người đàn ông cường tráng thì chọn cách nhắm mắt làm ngơ để không đắc tội với quan gia.

Bạch Khởi là người đầu tiên dám làm thế này.

Bạch Khởi biết rằng với địa vị của chủ nhân, việc giế t chết các quan binh này chẳng khác nào tự chuốc hoạ vào thân.

Nhưng Bạch Khởi đã tức giận đến mức không thèm quan tâm. Chỉ trong thời gian ngắn, cả sáu tên lính đều chết trên giường, thậm chí còn chưa kịp mặc quần áo đã chết.

Các cô gái vẫn đang khóc nức nở, Bạch Khởi trước nay gương mặt lúc nào cũng không cảm xúc, bị bịt mắt không nhìn thấy khuôn mặt đang khóc của các cô bé, nhưng lòng lại đau như cắt: “Mặc quần áo vào rồi ra ngoài đi”.

"Huynh... trưởng..."

Một cô bé khóc rất thảm thiết và lớn tiếng gọi: Huynh trưởng!"

Bình Luận (0)
Comment