Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 272

Tô Thi Hàm ăn một miếng cơm, chớp chớp mắt nói: “Em? Em đi cũng được. Nếu anh đi, thì em sẽ với anh. Nếu anh không đi, em sẽ không đi”

“Nếu anh không đi, em có cảm thấy là anh không, muốn dẫn em đi gặp các bạn cùng lớp của anh hay không?”

“Sao em lại có thể nghĩ như vậy được? Tô Thi Hàm em là người không thể dẫn theo hay sao?" Nói xong, Tô Thi Hàm cố ý bày ra một tư thế hình chữ S trên cầu thang rồi nói: “Tuy răng em vừa mới sinh con không bao lâu, nhưng dáng người của em khôi phục khá tốt. Tuy rằng hơi mập, nhưng mặc quần áo vẫn rất đẹp, em rất có tự tin”

Tần Lãng nhìn dáng vẻ đắc ý này của cô, không nhịn được vỗ một cái vào mông nhỏ của cô, cười nói “Vâng! Dáng người vợ anh rất tuyệt, là thiên hạ đệ nhất đại mỹ nữ”

Tô Thị Hàm thẹn thùng liếc Tân Lãng một cái. Sau đó cô xấu hổ bưng bát cơm chạy lên lầu, không dám khoe dáng người ở trước mặt Tần Lãng nữa.

Ăn cơm tối xong, Vũ Đồng lại bắt đầu xuất hiện tình trạng bị đau bụng. Nhưng mấy ngày qua lúc Vũ 'Đồng bị đau bụng, Tô Thi Hàm sẽ xoa bóp cho con bé theo phương pháp xoa bóp mà bà Tần làm cho con bé lần trước. Vũ Đồng không còn đau đến mức khóc lớn nữa, mà chỉ biết lầm bầm thể hiện sự bất mãn.

Sau đó Tô Thi Hàm sẽ xoa cho con bé một lúc, Vũ Đồng lại thoải mái chơi đồ chơi trong ngực mama.

Sau khi an ủi được con gái thứ hai, Tô Thi Hàm và Tần Lãng bắt đầu kiểm tra tình trạng của bọn nhỏ.

Huyên Huyên và Vũ Đồng hôm nay đều đã đi đại tiện, tã hiện tại đều có màu vàng.

Kéo tã của Khả Hinh, phát hiện Khả Hinh hôm nay còn chưa đi đại tiện.

Tô Thi Hàm hơi nhíu mày, nói với bà Tần: “Mẹ! Nếu hôm nay Khả Hinh không đi đại tiện thì đã liên tục ba ngày con bé không đi đại tiện rồi”

“Đến lúc đó con có cần đưa Khả Hinh đến bệnh viện xem có phải là bị táo bón rồi không?"


“Để mẹ xem một chút” Bà Tân ôm lấy Khả Hinh, vén quần áo nhỏ lên, lấy tay xoa bụng con bé theo chiều kim đồng hồ.

Không bao lâu sau, Tô Thi Hàm lập tức nhìn thấy vẻ mặt Khả Hinh 'sắp đi đại tiện' cô mừng rỡ.

“Xì hơi? Con ngửi thấy mùi rồi” Nói xong, Tô Thi Hàm tiến gần đến tã của Khả Hinh ngửi, sau đó nói: “Thật sự là xì hơi”

“Mẹ! Mẹ làm cách gì hay vậy?”

Bà Tần cười nói: "Chỉ là một phương pháp dân gian mà thôi. Hiện tại Khả Hinh mới xì hơi thôi, chờ con bé đi đại tiện đã.”

Không lâu sau, trên mặt của Khả Hinh xuất hiện biểu cảm thoải mái 'cuối cùng cũng đi đại tiện xong.' Tô Thi Hàm cởi tã của con bé ra, ba người lớn cùng nhìn vào tã.

Nhìn thấy là kết cấu lỏng, hơn nữa lúc Khả Hinh đi đại tiện cũng không có dùng quá nhiều sức. Thậm chí biểu cảm cũng không nghẹn đến đỏ bừng, biểu cảm giống như biểu cảm bình thường khi đi đại tiện.

Sau khi đi, vẻ mặt cũng là biểu cảm thoải mái.

Tô Thi Hàm nói: “ Phân của Khả Hinh không thành hình, là chất lỏng.”

Bà Tân cười nói: “Ừ! Cái này không có việc gì. Điều này chứng tỏ Khả Hinh là bị đầy bụng, không có bị táo bón nên không cần lo lắng”

“Đầy bụng?” Tô Thi Hàm và Tân Lãng đều nghi ngờ hỏi ra tiếng.

Bà Tần gật đầu nói: “Bởi vì ba đứa bé nhà chúng ta đều bú sữa mẹ, khi bọn nhỏ đến ba bốn tháng, sẽ bắt đầu xuất hiện tình trạng bị đầy bụng”

“Do lúc này khả năng tiêu hóa của bọn nhỏ được tăng cường, trong sữa mẹ lại không chứa bất kỳ chất dư nào, toàn bộ sẽ bị bọn nhỏ hoàn toàn hấp thụ. Cho nên sẽ dễ xảy ra tình trạng bị đầy bụng”

“Làm cách nào để phân biệt đãy bụng với táo bón, chính là nhìn trạng thái của Khả Hinh lúc đi đại tiên, cùng với dáng vẻ đã đi được.”

“Tình hình như hiện tại chính là bị đầy bụng. Nếu như lúc đi đại tiện, mà Khả Hinh dùng nhiều sức khuôn mặt đỏ lên, và đại tiện khô ráo thậm chí là từng hạt, đó chính là táo bón”

“Lúc đứa bé bị đầy bụng, các con có thể dựa theo phương pháp vừa rồi của mẹ xoa bụng cho Khả Hinh để thúc đẩy hoạt động ruột của bọn nhỏ.”

Nói xong, bà Tân dùng khăn ướt lau mông cho Khả Hinh, sau đó bôi phấn rôm.

Thay tã mới cho con bé, sau đó làm cho Tô Thi Hàm và Tân Lãng xem.

“Lấy rốn của đứa bé làm trung tâm. Xoa theo chiều kim đồng hồ 10 lần, nghỉ 5 phút, xoa bóp thêm 10 lăn nữa. Lặp lại thao tác này ba lăn, có thể giúp đứa bé thúc đấy hoạt động ruột, tăng khả năng đi đại tiện”

Tô Thi Hàm cười nói: “Trong nhà có một người già như có một báu vật, câu nói này thật sự không sai, đó chính là đang nói đến mẹ."


Bà Tần bị lời nói của Tô Thi Hàm chọc cười.

Khả Hinh không biết mama cùng bà nội đang nói cái gì, cũng cười theo.

Tần Lãng trêu chọc cô: “Con cười cái gì vậy? Con bị đầy bụng, mà con còn cười được à?”

Khả Hinh hơi sững sờ, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đột nhiên dừng lại.

Tân Lãng lại tiếp tục nói: “Khả Hinh ngoan nhất, đã đi đại tiện được, thật đáng yêu."

Khả Hinh lại lập tức nhếch miệng cười, hưng phấn vỗ hai bàn tay nhỏ bé.

Tần Lãng lại nói: “Con hưng phấn như vậy làm gì? Mẹ con vì hai ngày nay con không đi đại tiện được mà lo lắng”

Khả Hinh nhìn baba lại ngẩn người, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại đột nhiên dừng lại.

Tân Lãng trêu chọc con bé: “Nhưng Khả Hinh nhà ta là bị đầy bụng, không phải bị táo bón. Chứng tỏ con đã bắt đầu trưởng thành, là đứa bé lớn rồi”

“Khanh khách” Khả Hinh lại nở nụ cười.

“Phốc..” Tô Thi Hàm ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, cũng cười lên.

Bà Tân cười nói: "Đứa bé là muốn được khen, mặc dù con bé nghe không hiểu chúng ta đang nói cái gì, nhưng sẽ nhìn biểu cảm của chúng ta. Nhìn thấy Tân Lãng nghiêm túc nói chuyện, thì biết không thể nở nụ cười. Nhìn thấy biểu cảm của Tân Lãng dịu đi, thì biết có thể nở nụ cười. Thời gian chăm sóc bọn nhỏ tuy răng vất vả, nhưng cũng rất thú vị đúng không?”

Tô Thi Hàm gật gật đầu, vô cùng đồng ý.

Lúc 8 giờ tối, sau khi tắm rửa cho ba đứa bé, Tân Lãng và Tô Thi Hàm ở trên giường chơi với bọn nhỏ.


Tô Thi Hàm nói: “Chồng à! Các con sắp ba tháng rưỡi rồi, chúng ta có thể bồi dưỡng thói quen ngủ của bọn nhỏ được không?"

“Mẹ em gọi điện thoại nói với em, phải trì hoãn thời gian cho bọn nhỏ bú sữa đêm từ bây giờ”

“Đợi đến bốn tháng, bọn nhỏ có thể dưỡng thành thói quen ngủ cả đêm, đến lúc đó hai chúng ta sẽ thoải mái hơn nhiều.”

“Có thể” Tần Lãng nói.

Mặc dù bây giờ so với ba tháng trước dễ dàng hơn một chút, buổi tối bọn nhỏ cơ bản sẽ không thức dậy quá nhiều lần, nhưng vẫn phải cho bú sữa đêm.

Hơn nữa việc ba đứa bé bú sữa cùng đi đại tiện cũng không giống nhau. Hẳn là đàn ông nên vẫn tốt, nhưng Tô Thi Hàm là phụ nữ, chăm sóc ba đứa bé sẽ vất vả hơn rất nhiều.

Cô thường xuyên cho con bú, đến mức bản thân mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Nếu như đến bốn tháng tuổi bọn nhỏ có thể ngủ cả đêm, vậy Tô Thi Hàm có thể thoải mái hơn rất nhiều.

“Được! Vậy tối nay chúng ta bắt đầu trì hoãn thời gian cho con bú lần cuối đến 11 giờ đêm. Sau vài ngày, lại trì hoãn đến nửa đêm, sau đó thời gian trì hoãn sẽ đến bốn giờ sáng trong vài ngày nữa” Tô Thi Hàm nằm chặt tay nhỏ nói.

“Có thể”

Hai ngày sau, Tân Lãng cuối cũng cũng đã vẽ xong bản thảo thiết kế “Tam Anh Chiến Lữ Bố"

Bình Luận (0)
Comment