Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 254

Cô nhìn về phía Tân Lãng đang ngủ. Thấy Tân Lãng vẫn còn đang ngủ say không bị đánh thức cô thở phào nhẹ nhõm.

Vừa lau mồ hôi cho bé cưng đang đổ mồ hôi nhễ nhại đầy đầu do bú, vừa hồi tưởng lại mọi chuyện ngày hôm nay.

Hôm nay thực sự là mỗi khoảnh khắc đều đáng để ghi nhớ.

Có nhiếp ảnh gia và các thợ quay phim nên cô thực sự mong đợi những bức ảnh và video của họ.

Đến lúc đó, cô sẽ mua một cuốn album đặc biệt. Đem những bức ảnh này đặt vào album và lật xem khi nào cô muốn.

Kỉ niệm ngọt ngào về tình yêu thuộc về cô và Tần Lãng.

Sau khí suy nghĩ xong về những điều này thì mắt cô rơi vào chiếc túi trên bàn, trong đó có một phong bì lớn màu đỏ.

Trong phong bì lớn màu đỏ là một tấm thẻ ngân hàng.

Đây là của hồi môn mà cha mẹ cô cho cô, khi Tần Lãng đưa sinh lễ cho cha mẹ cô ngay tại chỗ trong buổi lễ đính hôn.

Sính lễ mà Tần Lãng tặng là một thẻ ngân hàng có 2 triệu tệ. Đây là lúc trước cô đã bàn bạc với mẹ.

Tuy rằng cô rất muốn góp thêm một ít tiền vào nhưng Tần Lãng không cho phép.

Nhưng nghĩ đến gấp năm lăn 2 triệu tệ đang nằm trong thẻ ngân hàng. Tổng cộng 10 triệu tệ của hồi môn, Tô Thi Hàm lại mim cười.

Khi cô cười không biết có phải là mẹ con đồng lòng hay không mà Khả Hinh đang nằm ngủ ở trong nôi bên cạnh cũng cười. Cười đến nỗi vẻ mặt hiện ra nét tham tiền đều giống nhau. Quả nhiên chính là bản sao thu nhỏ của Tô Thi Hàm.

Hai người đều mê tiền.


Trong khi bế và cho Vũ Đồng bú, cô đứng dậy lấy tấm thẻ ngân hàng trong túi xách ra rồi lại ngồi lên ghế đầu để tiếp tục cho bé con bú sữa mẹ.

Nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay, Tô Thi Hàm nhẹ giọng nói với Vũ Đồng đang mải miết bú: "Vũ Đồng! Chúng ta bây giờ là người giàu rồi. Ông bà nội cho mẹ của hồi môn 10 triệu tệ. Sau này các con muốn ăn bao nhiêu sữa bột mẹ đều có thể thu xếp được!"

"Muốn chơi bao nhiêu ô tô đồ chơi, mẹ đều lo được hết cho các con!"

“Hiện tại chỗ này có 10 triệu tệ, không bao lâu nữa cha con nhận được tiền thanh toán lần hai của đơn hàng điêu khắc gỗ, sau khi trừ thuế ra thì còn hơn 10 triệu nữa. Chúng ta cũng có hơn 20 triệu tiền dành dụm. Tranh thủ năm sau, trước khi cha mẹ có thể làm giấy đăng ký kết hôn sẽ tiết kiệm đủ tiền để mua một ngôi nhà lớn cho gia đình chúng ta, được không?"

Vũ Đồng dường như đã nghe thấy lời nói của Tô Thi Hàm, ngừng uống sữa, ngậm miệng lại cũng không mở mắt. Dường như lại ngủ rồi, trông như một thiên thần nhỏ ngủ say.

“Ăn no rồi sao?” Còn chưa được mười phút đấy.

Tô Thi Hàm định đặt bé cưng xuống nhưng vừa di chuyển bé cưng lập tức lại chộp lấy và bắt đầu phát ra âm thanh bú chẹp chẹp.

Nhìn thấy hiện tượng của Vũ Đồng, Tô Thi Hàm khẽ cau mày.

"Trước giờ ba bé cưng trước khi ăn hết sữa hai bên sẽ không chịu dừng giữa chừng. Nếu như ăn không hết thì sẽ không còn gì để ăn..

Hiện tại ăn trong chốc lát lại ngừng.

Tô Thi Hàm chuẩn bị đợi một chút xem tình huống thế nào.

Xem liệu đó có phải chỉ là một hiện tượng cá biệt không.

Hy vọng đó là một hiện tượng cá biệt. Nếu không sẽ có một sự lộn xộn khi cho con bú.


Ăn thêm hai phút, Vũ Đồng lại dừng lại, ngậm không ăn.

Tô Thi Hàm lại chuẩn bị đứng dậy và định đặt bé con xuống. Cô bé lại lập tức ngậm lại một lăn nữa và bất đầu bú.

Hơn 20 phút sau, cô bé chỉ bú hết một bên sữa. Sau đó lần này thật sự lăn ra ngủ, cô đem bé con đặt lại trong nôi, nó cũng không hề tỉnh lại.

Nhìn con gái thứ hai, cô khẽ nhíu mày.

Nếu ăn như vậy thì không những cách ăn trở nên ngắt quãng mà sữa ăn được cũng ít đi.

Cô rất lo lắng rằng dinh dưỡng của cô bé sẽ không thể theo kịp anh trai và em gái vẫn uống sữa ngoan ngoãn.

Cô muốn cùng Tần Lãng bàn bạc một chút giải pháp nhưng Tần Lãng còn đang ngủ cho nên cô sẽ không quấy rầy anh.

Chuyện này, chờ Tân Lãng tỉnh lại nói chuyện sau.

Sau khi đắp cho Vũ Đồng một chiếc chăn nhỏ, Tô Thi Hàm đi thay một bộ quần áo khác.

Vì lần này Vũ Đồng chỉ ăn một bên sữa, bên còn lại tràn sữa ra nên cô phải thay một quần áo mới

Sau khi thay quần áo xong, Tô Thi Hàm lấy điện thoại di động ra và đăng nhập vào APP của ngân hàng. Đây là tiền của hồi môn mà mẹ cô đã chuyển vào rong thẻ ngân hàng này cho cô.

Thẻ này là lúc cô ở Quảng Châu đưa cho mẹ, tên của chủ thẻ là cô và đã kích hoạt ngân hàng trực tuyển. Vì vậy cô có thể dễ dàng kiểm tra số dư hoặc chuyển tiền chỉ bằng một thao tác trên ứng dụng di động.


Khi nhìn thấy số dư hiển thị trên app ngân hàng, cô không khỏi thì thào đếm số: “Không, Một, mười, một trăm, một nghìn, mười nghìn, một trăm nghìn, một triệu, mười triệu! Nó thực sự là mười triệu tệ!”

"Cha mẹ thật sự không lừa gạt mình, cha mẹ thực sự quá tuyệt vời rồi!"

"Bây giờ có thể mạnh dạn đi xem xét các ngôi nhà trong khu vực gần trường học ở Thượng Hải. Đến lúc đó có thể mua một căn cũng được.”

"Hiện tại làm đủ chuẩn bị thì vẽ sau sẽ nhẹ nhàng.”

Khi chọn nhà, Tô Thi Hàm không có truy cập ngay vào các phần mềm bán nhà. Mà cô trước tiên là mở máy tính rồi truy cập vào cục quy hoạch của thành phố Thượng Hải để xem bản đồ quy hoạch chỉ tiết các khu vực, gọi tắt là bản đồ quy hoạch.

Bởi vì gia định cô kinh doanh bất động sản, tuy chỉ là một nhà đầu tư nhỏ, nhưng ít nhiều cô cũng biết về lĩnh vực này.

Bản đồ quy hoạch là một kế hoạch chỉ tiết cho sự phát triển lâu dài của một khu vực.

Mỗi màu trên bản đồ quy hoạch tương ứng với tính chất của đất, chẳng hạn như đất ở, đất thương mại, v.V...

Trước tiên cô xem xét sự phát triển đô thị của các quận khác nhau ở Thượng Hải.

Sau đó lại căn cứ bảng xếp hạng các khu vực gần trường học, lựa chọn một khu vực thích hợp nhất để mua nhà.

Bởi vì đôi khi khu vực tốt nhất không hẳn là tốt nhất.

Cô phải mua một nơi để gia đình cô có thể sống hạnh phúc và bọn trẻ có thể đi học vui vẻ.

Nhờ đó có thể tăng lên cảm giác hạnh phúc.

- ---

Năm giờ chiều, Tần Lãng tỉnh lại.


Khi tỉnh dậy, hẳn thấy các bé cưng và Tô Thi Hàm đều không ở trong phòng.

Hắn dụi mắt và tóc.

Nhìn thấy giày đã bị cởi ra, hắn nhớ rằng dường như mình còn chưa cởi giày và tất thì đã ngã xuống giường.

Nghĩ đến đây, hắn nhếch môi cười.

Chắc là cô vợ trẻ nhà hẳn đã cởi giúp cho hắn.

Sau khi vào phòng tầm rửa sạch sẽ cho sảng khoái tỉnh thần, Tân Lãng đến phòng khách tầng hai.

Quả nhiên Tô Thi Hàm và ba bé cưng đang chơi ở khu vui chơi giải trí trong phòng khách.

“Tần Lãng! Anh tỉnh rồi sao. Anh nhìn Huyện Huyện này, dường như bé cưng rất thích em đẩy nó bò như vậy.” Tô Thi Hàm nắm lấy chân Huyên Huyên và đẩy cậu bé về phía trước. Cậu nhóc cười khúc khích rất thích thú, đôi tay nhỏ bé dùng sức bò sát tới. Muốn cố gắng tự bò về phía trước.

Bộ dạng nhỏ bé trông cực kỳ dễ thương.

Tần Lãng mim cười đi tới, cùng mấy bé con đùa giỡn.

Khi ở bên các bé cưng chơi đùa, Tô Thi Hàm nói với Tần Lãng rằng Vũ Đồng đã xuất hiện hiện tượng ngừng ăn trong chốc lát. Hôm nay ăn ít sữa hơn, cô lo lằng rằng dinh dưỡng của Vũ Đồng sẽ không theo kịp anh em của nó.

"Đó thực sự là một vấn đề. Chờ tối nay sau khi mẹ anh trở về anh sẽ hỏi bà ấy một chút” Người mới làm cha như hẳn thực sự không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào.

Tô Thi Hàm gật đầu, người lớn tuổi đều có kinh nghiệm.

Sau đó Tô Thi Hàm lại lấy điện thoại ra, vui vẻ cho. Tần Lãng xem số dư thẻ ngân hàng mà mẹ cô đưa cho cô cùng với 10 triệu của hồi môn: "Yeah, yeah, yeah, có 10 triệu!”

"Tần Lãng! Em sẽ đem số tiền này gửi vào trong ngân hàng, tương lai em sẽ dùng số tiền này làm quỹ tiết kiệm mua nhà. Anh nghĩ thế nào?”

Bình Luận (0)
Comment