Nương Nương Lại Tìm Đường Chết

Chương 27.2

Bởi vì một đường có dịch quán để nghỉ ngơi, cũng có đội ngũ Yến Vương mở đường, dọc theo đường đi có thể nói là không có trở ngại nên rất nhanh đã đến kinh thành.

Vào kinh thành, phương hướng Tiết Trường Du cùng Tô Hoài Cẩn cũng không giống nhau. Tiết Trường Du phải nhanh chóng tiến cung diện thánh, mà Tô Hoài Cẩn thì lại là hồi phủ Thừa tướng.

Tiết Trường Du ở cửa thành chắp tay: "Tiểu vương có công vụ trong người, không tiện đưa tiễn."

Tô Hoài Cẩn cung kính: "Vương gia nói quá lời, dọc theo đường đi còn phải đa tạ Vương gia mới phải."

Tiết Trường Du khách khí một chút, bởi vì vội vã hồi báo chuyện nước Thương Dương nên đành phải đi trước một bước, lấy roi thúc ngựa chạy về hoàng cung.

Tiết Trường Du từ khi vào kinh thành tới nay, tâm tình rất tốt, gần đây giải quyết chuyện nước thương Dương nên việc hồi cung càng quan trọng.

Cái thứ hai Tô Hoài Cẩn chưa từng nghĩ tới.

Là bởi vì Thủy công tử là thanh mai trúc mã với Tô Hoài Cẩn, xa cuối chân trời không có biện pháp đi theo vào kinh thành cho nên Tiết Trường Du mới vui như vậy. Dù sao nguy cơ thanh mai trúc mã cũng được giải trừ, khối tảng đá lớn kia trong lòng Tiết Trường Du cũng được buông xuống, có thể không vui sao?

Sắc mặt của Tiết Trường Du không tồi cũng đã đi rồi, Tô Hoài Cẩn cũng nên đi về phủ Thừa tướng.

Tô Hoài Cẩn nghĩ ngợi, phủ Thừa tướng có đích phu nhân thông đồng với địch bán nước, không biết có phải đã nháo đến động trời rồi hay không.

Tô Hoài Cẩn tới trước cửa phủ Thừa tướng, quả nhiên nghe thấy bên trong có âm thanh ồn ào, nha hoàn cùng mấy gã sai vặt vây quanh Tô Hoài Cẩn đi vào trước, đã có nha hoàn chạy ra nói: "Tiểu thư, ngài đã trở lại rồi!"

Tô Hoài Cẩn thản nhiên nói: "Có chuyện gì?"

Nha hoàn kia nói với giọng sốt ruột: "Tiểu thư, ngài mau đi xem một chút đi, lão gia đang ở sảnh ngoài!"

Tô Hoài Cẩn gật gật đầu, xiêm y mệt mỏi phong trần cũng không kịp thay, trực tiếp mang theo Lục Y đi phía trước.

Tô Chính quả thật đang ở sảnh ngoài, đâu chỉ có mỗi Tô Chính còn có rất nhiều người. Thời điểm Tô Hoài Cẩn đi vào, đang có nội giám truyền chỉ từ bên trong đi ra.

Nội giám là tâm phúc bên người Hoàng Thượng, tên là Phương Thiên, quần áo khác với người thường, cũng không có nét ngượng ngùng của nội giám, ngược lại khá là thoải mái hào phóng. Thoạt nhìn khoảng hai mươi, một đôi mày kiếm, hai mắt híp hẹp dài, có một cổ ảo giác đa mưu túc trí, nhìn thấy Tô Hoài Cẩn thì thái độ rất khách khí, còn hành lễ, cười nói: "Tô cô nương."

Tô Hoài Cẩn cũng cực kỳ khách sáo làm lễ, nói: "Hán công đại nhân."

Phương Thiên cười cười, nói: "Tô cô nương đa lễ, nô tài không dám."

Phương Thiên lại nói: "Công lao của Tô cô nương lần này rất lớn, lời khen ngợi của Hoàng Thượng nhanh chóng sẽ đến, đến lúc đó nô tài lại phải quấy rầy Tô cô nương."

Tô Hoài Cẩn cười nói: "Làm sao lại gọi là quấy rầy được?"

Nàng nói xong mới nhìn về phía Tô Thần Tô Ngọ bên cạnh, nói: "Thỉnh Hán công đại nhân đến trà thất uống trà."

Nói là uống trà, thật ra chính là dựa theo quy củ, cho người tuyên chỉ đưa một ít lễ, hầu hạ xong mới làm cho những người này hồi cung đi phục mệnh.

Phương Thiên cười nói: "Không cần, nô tài có mệnh trong người, phải lập tức hồi cung, Tô cô nương, nô tài cáo từ."

Tô Hoài Cẩn gật đầu, Phương Thiên bước nhanh ra sảnh ngoài, dẫn người rời đi.

Tô Hoài Cẩn ở đại sảnh vừa thấy, Phương Thiên quả nhiên là tới tuyên chỉ, không chỉ là tới tuyên chỉ lại còn mang người tới, chính là trước một bước áp giải Tô phu nhân hồi kinh!

Tô phu nhân lúc này đang quỳ gối trên thính đường, khóc nước mắt nước mũi. Hoàng Thượng có chỉ, Tô phu nhân chính là người của tướng phủ, bởi vậy không tiện giam giữ xử lý, mang về tướng phủ giam lỏng, giam lỏng tới khi nào, trừng phạt cái gì, Hoàng Thượng một mực không mở miệng.

Tô phu nhân quỳ gối ở thính đường, khóc kêu: "Lão gia! Lão gia!!"

Tô Chính tức đến độ cả người phát run, ngồi ở ghế trên, "ầm!!!" một tiếng, trực tiếp ném bát trà xuống đất, sợ tới mức mọi người đều "ô ——" một tiếng hút không khí.

Tiếp theo Tô Cẩm Nhi cũng hoảng sợ, chưa từng thấy qua Tô Chính phát hỏa lớn như vậy, vội vàng đứng ở một bên không dám phát ra tiếng động.

Mảnh sứ vỡ vụn của bát trà bắn lên cao nháy mắt đã làm bị thương gương mặt Tô phu nhân, Tô phu nhân sửng sốt, khóc càng mãnh liệt, kêu thảm: "Lão gia! Lão gia!! Đều do Tô Hoài Cẩn! Đều là Tô Hoài Cẩn vu hãm ta! Ta tốt xấu cũng là thê tử của ngài, là Tô Hoài Cẩn, nàng sao có thể ác độc như thế......"

Tô Hoài Cẩn cười cười, rất là lạnh nhạt mà nói: "Phu nhân, nói chuyện phải có căn cứ, Hoài Cẩn như thế nào vu hãm bà? Bắt cả người lẫn tang vật, túi thơm bên người phu nhân, còn có công chúa nước Thương Dương cũng đã nhận tội, phu nhân đích thực...... Thông đồng với địch bán nước!"

Lời nàng vừa nói ra, Tô Chính sợ tới mức một đầu mồ hôi lạnh, vội vàng nâng đôi tay run rẩy xoa xoa mồ hôi lạnh, hít sâu hai hơi, thông đồng với địch bán nước, thông đồng với địch bán nước, này cũng không phải là tội danh nhỏ!

Hoàng Thượng cố ý sai tâm phúc nhất đắc lực nhất bên người Phương Thiên đem Tô phu nhân trở về, còn nói là giam lỏng, kỳ thật rõ ràng là lời nói có ẩn ý. Hoàng Thượng khẳng định là muốn nhìn xem Tô Chính sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

Tô Chính lại một phen lau mồ hôi lạnh.

Tô phu nhân vừa nghe, sợ hãi cực kỳ, kêu khóc: "Không không không! Ta không có bán nước! Không có bán nước a! Lão gia, lão gia là thật sự! Ta chỉ là...... Ta chỉ là......"

Bà ta nói xong, sợ chính mình thật sự bị chụp mũ, vội vàng giải thích: "Thiếp thân cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, lão gia minh giám, đều là Tô Hoài Cẩn kia bá chiếm mạch ngọc, muốn độc chiếm, thiếp thân thay lão gia tức giận, bởi vậy mới...... Mới nhất thời hồ đồ, bị công chúa nước Thương Dương bài bố! Lão gia, là công chúa nước Thương Dương dùng yêu pháp! Đúng đúng đúng, yêu pháp!"

"Rầm!!!"

Bà ta vừa mới dứt lời, Tô Chính đập bàn, Tô phu nhân sợ tới mức thét chói tai.

Tô Chính tức muốn chết, cơ thể luôn cứng rắn có chút lung lay sắp đổ. Ông ta sở dĩ tức giận như vậy là bởi vì Tô phu nhân thừa nhận, quả nhiên là cùng công chúa nước Thương Dương nội ứng ngoại hợp.

Tô Chính tức giận mới nói: "Hoài Cẩn cho dù không phải con ruột do ngươi thân sinh, nhưng ngươi thân là mẫu thân, sao lại làm ra việc ngoan độc như thế?!"

Tô phu nhân sợ tới mức run bần bật, giảo biện: "Thiếp thân, thiếp thân cũng là vì lão gia, đoạt mạch ngọc của lão gia lại đây mà thôi......"

Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: "Phu nhân thừa nhận chính mình cùng nước Thương Dương thông đồng là tốt rồi."

Tô phu nhân sốt ruột nói: "Lão gia! Lão gia ông nghe ta nói, ta chỉ là nhất thời hồ đồ, ta không có thông đồng với địch bán nước, xả lũ của nước Thương Dương ta không hiểu rõ, ta thật sự không hiểu rõ, ta không có bán nước, ta nào có lá gan lớn như vậy!"

Tô Chính hiển nhiên biết điều này, trước đây Tô phu nhân chưa thấy qua người của nước Thương Dương, xả lũ khẳng định không phải do bà ta làm, nhưng bà tađã thật sự cùng công chúa nước Thương Dương thông đồng.

Cứ như vậy, người bên ngoài nói láo nói toét không ít, chụp mũ thông đồng với địch bán nước áp xuống, không ngừng đè trên đầu Tô phu nhân mà còn đè trên đầu toàn bộ nhà họ Tô.

Đây cũng là điều làm Tô Chính tức giận nhất.

Ông khổ tâm quản lý toàn bộ nhà họ Tô, nếu cứ suy sụp như vậy, sao không làm liệt tổ liệt tông thất vọng đây?

Tô Chính quát lên: "Câm mồm! Ta thấy bà còn không biết hối cải!Nhà họ Tô ta sao lại có người như bà?"

Tô Hoài Cẩn nghe đến đây, nheo mắt, thản nhiên nói: "Cha, là thời điểm...... Giống xử lý Tử Kiều, vứt một binh sĩ, bảo toàn mặt mũi nhà họ Tô."

Nàng vừa nói như vậy, Tô Cẩm Nhi đứng ở một bên hoảng sợ, vội vàng nhìn về phía Tô Hoài Cẩn. Tô Hoài Cẩn vẫn luôn không đề cấp đến chuyện của Tử Kiều, Tô Cẩm Nhi còn tưởng rằng Tô Hoài Cẩn không biết, nào ngờ trong lòng Tô Hoài Cẩn rõ ràng giống như gương sáng.

Tô phu nhân cũng vô cùng hoảng sợ, bởi vì Tử Kiều kết cục là gì? Là chết á!

Tô Chính cũng sợ tới mức kinh ngạc, bởi vì ông ta cho rằng chuyện này đã qua rồi, nào biết Tô Hoài Cẩn còn ghi tạc trong lòng.

Tử Kiều chết như thế nào? Sợ tội tự sát chết ở bên trong lao ngục.

Kỳ thật có phải như thế không?

Tử Kiều là bị Tô Chính bí mật hạ lệnh giết người diệt khẩu, bởi vì Tô Chính muốn "lấy đại cục làm trọng", bảo toàn mặt mũi nhà họ Tô. Nếu Tử Kiều nhận tội làm chủ, liên lụy ra tới chính là nhà họ Tô bị gièm pha, cứ như vậy, mặt mũi Tô Chính cũng không quá tốt. Trong triều không có nhiều người có vị trí nguyên lão hai triều giống như hắn, Tô Chính tuyệt đối không thể để chuyện này huỷ hoại danh hiệu Thừa tướng của mình.

Tô Hoài Cẩn lúc này lấy cái này ra chất vấn ông, như lấy búa tạ đập vào ngực Tô Chính.

Tô phu nhân vừa nghe, hoảng sợ mở to hai mắt, nói: "Ngươi!! Tô Hoài Cẩn!! Ngươi như thế nào lại ác độc như thế!! Ngươi phải hạ độc thủ với ta ngươi mới vừa lòng đúng không!!"

Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: "Hạ độc thủ? Phu nhân, Hoài Cẩn không hiểu? Sự việc của Tử Kiều, tại sao lại là hạ độc thủ?"

Tô phu nhân lập khắc á khẩu không trả lời được, bởi vì đây là một bí mật trong lòng hiểu rõ nhưng không được nói ra, nói ra thì ánh sáng trên mặt Tô Chính lập tức biến mất. Bởi vậy Tô phu nhân lập tức như người câm ăn hoàng liên, có khổ nói không nên lời.

Tô Hoài Cẩn không hề để ý đến Tô phu nhân, mà chỉ nói với Tô Chính: "Cha, cha ngẫm lại xem, Hoàng Thượng vì sao lại đem phu nhân hồi phủ Thừa tướng giam lỏng? Còn lệnh cho tâm phúc bên người Phương Thiên tự mình đến đây một chuyến? Chẳng lẽ vì thể hiện trạch tâm nhân hậu với phủ Thừa tướng, đại khái không muốn truy cứu sao?"

Hiển nhiên không có khả năng!

Trong lòng Tô Chính rõ ràng.

Tô Hoài Cẩn thản nhiên nói: "Là tạo áp lực. Cha, Hoàng Thượng ở thông qua Phương Thiên, tạo áp lực cho cha, Hoàng Thượng muốn nhìn xem sự trung thành của cha đặt ở đâu."

"Trung thành......"

Tô Chính lẩm bẩm tự nói.

Đúng rồi, Hoàng Thượng muốn nhìn lòng trung thành của nguyên lão hai triều, là giữ phu nhân hay là biểu đạt trung thành không đổi với Hoàng Thượng.

Tô phu nhân nghe thấy thì run bần bật, cái này cũng chưa tính, Tô Hoài Cẩn tiếp tục nói: "Nếu cha không vứt bỏ binh sĩ này, nên hủy diệt chính là toàn bộ nhà họ Tô, toàn bộ phủ Thừa tướng, cha thử nghĩ đi, trong triều có bao nhiêu người chờ bỏ đá xuống giếng? Những người đó cũng mặc kệ phu nhân rốt cuộc là vì mạch ngọc hay là vì cái gì khác, bọn họ chỉ biết, sự việc của phu nhân liên lụy đến nước Thương Dương, hiện tại quan hệ giữa Đại Tiết ta cùng nước Thương Dương căng thẳng như thế, có thể không có người lấy ra đó ra làm mục tiêu sao?"

Tô Chính nghe đến đó, "ầm!" một tiếng đập lên bàn, không nhẹ không nặng, lại như là đánh thật mạnh lên ngực Tô phu nhân, Tô phu nhân sợ tới mức suýt nữa phải tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

Giọng Tô Chính có chút gian nan nói: "Hoài Cẩn, con tiếp tục nói."

Tô Hoài Cẩn gật gật đầu, cung kính nói: "Cha, con biết cha tâm địa mềm, thể diện cũng mềm, dù sao cũng là nhiều năm phu thê như vậy, nhưng hiện giờ đại nghĩa ở trước mặt, không thể không lựa chọn. Còn nữa, tuy rằng phu nhân bất nhân nhưng Hoài Cẩn cũng không có tâm địa ngoan độc như vậy, đều không phải là muốn cha xử quyết phu nhân để biểu đạt trung thành. Dù sao nếu nhẫn tâm đại nghĩa diệt thân, Hoàng Thượng khó tránh khỏi sẽ nghĩ tâm địa cha có phải quá lạnh lùng cứng rắn hay không, làm được quá tuyệt tình cũng sẽ bị người khác nắm lấy nhược điểm."

Tô Chính nói: "Thật là như thế nào cho phải?"

Tô Hoài Cẩn nhìn về phía Tô phu nhân, thản nhiên nói: "Hoàng Thượng nếu muốn xem lòng trung thành của cha, cha cho Hoàng Thượng xem là được, trực tiếp thôi phu nhân, trục xuất về nhà, sau đó cung kính báo cáo Hoàng Thượng, hết thảy đều mời Hoàng Thượng xử lý."

Tô Hoài Cẩn nói xong, Tô phu nhân kinh ngạc "rầm" một tiếng, thật sự nằm liệt ở trên mặt đất, mở to hai mắt, nháy mắt khóc thét lên.

"Lão gia! Lão gia! Thiếp thân hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao! Ông không thể hưu thiếp thân!"

Tô phu nhân khóc lóc, đầu gối nhanh tiến về phía trước, ôm lấy cẳng chân Tô Chính, nói: "Lão gia! Cầu xin ông! Lão gia! Ông không thể tin lời Tô Hoài Cẩn nói! Nó tất nhiên là cố ý! Tô Hoài Cẩn là nhằm vào ta! Thiếp thân số khổ! Lão gia, lão gia ông tha thứ thiếp thân một lần đi! Lão gia ông chính là đương kim Thừa tướng, ông cầu tình với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nhất định nghe ông......"

Bà ta còn chưa nói xong, Tô Chính đã không thể nhịn được nữa, một chân đá văng Tô phu nhân, lạnh giọng quát: "Bà cái loại đàn bà này, cái gì cũng đều không hiểu, còn muốn ta đi cầu tình? Cả nhà ta đều phải bị bà hại chết! Mới vừa rồi Hoài Cẩn nói, bà còn nghe không hiểu sao?! Hoàng Thượng thả bà ra, chẳng lẽ là bà đáng thương? Bà ở trong mắt Hoàng Thượng là cái thứ gì, Hoàng Thượng phải đáng thương bà? Hoàng Thượng chẳng qua chỉ thử lòng trung thành của ta thôi! Ta nếu cầu tình cho bà một chữ thì toàn bộ nhà họ Tô sẹ bị huỷ hoại!"

Tô Chính lập tức đứng lên, nói: "Người đâu, mang bút mực tới, ta muốn viết hưu thư! Cùng điêu phụ này ân đoạn nghĩa tuyệt!"

Tô phu nhân vừa nghe, kêu khóc đều kêu khóc không ra, mắt thấy bút mực tới thì Tô phu nhân vội vàng nhìn về phía Tô Cẩm Nhi ở trong góc vẫn luôn không nói g, bò qua nói: "Cẩm Nhi! Cẩm Nhi! Con gái ngoan, mẫu thân đối với con không tệ, con mau vì nương nói chuyện đi nha! Mau nói chuyện đi nha!"

Tô Cẩm Nhi đứng ở một bên, không muốn tham gia vào vũng nước đục này. Dù sao ả ta một lòng muốn bò lên trên, ngày thường bái Tô phu nhân là bởi vì trong phủ Tô phu nhân có địa vị, hiện giờ Tô phu nhân phạm vào sai lầm, lại là sai lầm không thể tha thứ, Tô Cẩm Nhi sao có thể lại cùng bà ta liên lụy?

Tô Cẩm Nhi vội vàng né tránh tay Tô phu nhân, lắp bắp nói: "Cẩm Nhi cũng không ngờ, phu nhân thế nhưng lại ngoan độc như thế, muốn đem đại tỷ tỷ vào chỗ chết, phu nhân ngài...... Ngài thật là...... Aizz, Cẩm Nhi nhìn lầm ngài, uổng cồng ngày thường tôn trọng với ngài như thế."

Tô Cẩm Nhi dứt lời, lại làm bộ làm tịch thở dài, sắc mặt Tô phu nhân khí huyết dâng lên, sắc mặt đỏ bừng, quát mắng: "Ngươi con tiện nhân này! Tiện nhân! Ngày thường ta cưng chiều ngươi như thế! Ngươi hôm nay báo đáp ta như vậy hả?! Mọi người không biết, ta còn có thể không biết sao? Ngươi đồ lẳng lơ này, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, tỏ ra muôn vàn yếu đuối, kỳ thật tâm địa đen chảy mủ, ta khinh!"

Tô phu nhân là bị chọc tức, vọt lên tới lmuốn cùng Tô Cẩm Nhi đánh nhau, Tô Cẩm Nhi hoảng sợ, một chút liền bị Tô phu nhân bắt được tóc, dùng sức xé rách.

"A!" một tiếng, lthấy một sợi tóc thế nhưng thật sự rơi lả tả xuống dưới, sôi nổi rơi trên mặt đất.

Tô Cẩm Nhi lắp bắp kinh hãi, đau muốn chết vội giơ tay sờ, sao mình còn có thể gặp người, lúc trước là hủy dung, hiện giờ trên đỉnh đầu đầu tóc túm trọc một dúm, bị người chê cười cũng sẽ bị cười đến chết.

Tô Cẩm Nhi la lên một tiếng, trong miệng nói: "Phu nhân ngài làm gì vậy? Cẩm Nhi...... Cẩm Nhi làm sai cái gì sao?"

Tuy rằng nói như vậy, nhưng vẫn cứ tức không nhịn nổi, cũng giơ tay đi bắt lấy Tô phu nhân.

Trong lúc nhất thời, hai người ngươi bắt ta cào, đều bắt lấy đầu tóc đối phương không buông tay, ngã vào sảnh ngoài trên mặt đất, xé rách quần áo nhau.

Bên cạnh gã sai vặt nha hoàn đều xem choáng váng, nhất thời phản ứng không kịp.

Tô Chính nhìn lên, lập tức vỗ cái bàn nói: "Phát ngốc cái gì! Mau đi tách hai người ra cho ta!"

Tô Hoài Cẩn chỉ thản nhiên ngồi ở một bên, nhẹ nhàng thổi trà uống trà, nhìn người đàn bà đanh đá trước mắt đánh nhau.
Bình Luận (0)
Comment