Nuông Chiều Em Đến Đau Lòng

Chương 49


 
 “Sao anh về rồi?” Thời Hạ bất ngờ nhìn Thẩm Nhất Thành, hiện tại là 12 giờ đêm, vẫn là Tết.
 
Thời Hạ chạy tới sờ mặt cậu bị gió thổi đến lạnh băng.
 
Thời Hạ xoa xoa gò má cậu, đau lòng nói, “Anh cứ như vậy đạp xe về?
 
Thẩm Nhất Thành lẳng lặng nhìn cô, không biết cửa sổ nhà ai truyền ra âm thanh tiệc tất niên, “Để chúng ta bắt đầu đếm ngược chào năm mới nào, mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai”
 
“Một”
 
Cùng với thanh âm rơi xuống, pháo hoa đẹp đẽ nổ tung giữa không trung, mặt của hai người sáng rực dưới ánh sáng bảy màu của pháo hoa.
 
“Thời Hạ, năm mới, bắt đầu mới.”
 
Khi Thẩm Nhất Thành nói lời này, hai người đang đứng trên sân thượng nhìn cảnh đêm ẩn trong Cẩm Thành, còn có pháo hoa khi xa khi gần.
 
Lúc Thời Hạ ra ngoài quá sốt ruột, chỉ kịp cầm áo phao, lại không mang giày đi tuyết, cô chỉ mang dép lê.
 

Thẩm Nhất Thành kéo cô đến chỗ cản gió, sau khi hai người ngồi xuống, Thẩm Nhất Thành đột nhiên bắt lấy cổ chân Thời Hạ nhét vào áo phao.
 
Thời Hạ đỏ mặt nhúc nhích hai cái. Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại lustaveland.com
 
Thẩm Nhất Thành cách lớp áo phao vỗ vỗ chân cô, “Đừng nhúc nhích, làm ấm một chút.”
 
“Nhớ anh không?” Thẩm Nhất Thành vừa móc thuốc lá trong túi vừa nhìn Thời Hạ hỏi.
 
Thời Hạ cười nhẹ một tiếng, không phản ứng cậu.
 
Thẩm Nhất Thành ngậm thuốc lá trong miệng, đưa bật lửa trong tay cho cô, “Châm thuốc đi.”
 
Thời Hạ ngẩn ra một chút, ngước mắt nhìn cậu một cái, trong bóng tối, Thẩm Nhất Thành nhìn nơi xa, biểu cảm bình tĩnh.
 
Thời Hạ nhận bật lửa chậm rãi tiến đến bên miệng cậu châm thuốc cho cậu.
 
Gió ban đêm có chút lớn, Thẩm Nhất Thành dùng tay che tay cô, ánh lửa hết sáng rồi tối.
 
Thẩm Nhất Thành hút một ngụm thật sâu, đưa hộp thuốc trong tay lên, “Thế nào, làm một điếu.”
 
Thời Hạ đã rất lâu không hút thuốc mà vẫn nhận lấy cắn trong miệng.
 
Bật lửa trong tay hết sáng rồi tối, nhưng không châm điếu thuốc kia.
 
Thẩm Nhất Thành nghiêng đầu ngậm thuốc lá kề sát vào cô, chỗ hai điếu thuốc giao nhau hết sáng rồi tối trong bóng tối.
 
Hình ảnh giống như từng xảy ra.
 
Đôi mắt hai người đan vào nhau giữa không trung.
 
“Cảm ơn em, Thời Hạ.” Thẩm Nhất Thành dựa vào tường, ngón tay gõ vài cái trên đùi cô.
 
Đã lâu không hút thuốc, Thời Hạ phát hiện thuốc lá không có lực hấp dẫn gì với cô nữa.
 
Thời Hạ cúi đầu thở dài
 
Thẩm Nhất Thành lẳng lặng hút thuốc, thật lâu mới thấp giọng lên tiếng, “Mẹ là người quan trọng nhất trên thế giới này đối với anh.”

 
Hô hấp của Thời Hạ hơi dồn dập, cô hung hăng hút một hơi, một lúc lâu sau mới nói, “Không cần cảm ơn, nếu em đã biết, cũng không thể vờ như không thấy.”
 
Đêm dần dần khuya thêm, rất nhiều người đã bắt đầu ngủ, đèn trên tòa nhà đối diện lần lượt tắt đi.
 
Thời Hạ hít một hơi thật sâu, thật ra cô luôn tránh cho hai người thẳng thắn nói chuyện, nhưng giờ khắc này vẫn đến.
 
Thành tích một người vô duyên vô cớ biến động lớn như vậy, có thể nói là giống như đúc tình hình cô lúc trước.
 
Thịnh Thác Lý oán giận nói với cô, nói Thẩm Nhất Thành mắng cậu gì mà ‘chó độc thân’, mắng cậu độc thân thì thôi đi, còn đánh đồng cậu với chó làm gì chứ.
 
Loại từ ‘chó độc thân’ này Thẩm Nhất Thành của hiện tại hẳn sẽ không biết.
 
Mặc dù cậu ngụy trang rất tốt, nhưng có chút việc không đáng kể chỉ cần thoáng cẩn thận sẽ phát hiện điểm khác biệt.
 
Huống chi, cô thích cậu như vậy, tất nhiên càng chú ý cậu nhiều hơn.
 
Thời Hạ cười khổ, chỉ cần Thẩm Nhất Thành giống cô sống lại một kiếp, với sự thông minh của cậu sẽ không thể không phát hiện cô đã thay đổi, chỉ dựa vào việc mẹ cậu bệnh, đó đã là chứng cứ lớn nhất.
 
Thẩm Nhất Thành gập ngón tay búng tàn thuốc, cậu nghiêng đầu nhìn cô, “Thật ra anh luôn có vấn đề muốn hỏi em.”
 
Thời Hạ híp mắt lại rút chân khỏi lòng ngực cậu, ánh mắt tỏ vẻ tức giận.
 
Thời Hạ tức giận quá rõ ràng, Thẩm Nhất Thành muốn không phát hiện cũng khó, cậu không khỏi cười, “Sao em tức giận rồi? Lạnh” nói xong thì bắt lấy chân cô.
 
Thời Hạ đá văng tay cậu, giọng nói ẩn chứa sự tức giận, “Em biết anh muốn hỏi gì.” Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại lustaveland.com
 
“Em biết? Vậy anh muốn hỏi gì?” Thẩm Nhất Thành ngậm đầu mẩu thuốc lá sắp tắt, nhếch mày nhìn cô.
 
Thời Hạ ôm chân cuộn tròn trong góc, cô gắt gao cắn môi dưới.
 
Nguyên nhân cô không dám làm rõ chuyện này với Thẩm Nhất Thành chính là sợ Thẩm Nhất Thành sẽ hiểu lầm cô.
 
Cô sợ cậu nghĩ cô yêu cậu vì cái thận mới cậu cho.
 
Đổi thành người khác đều nghĩ như vậy.
 

Nếu đặt trong phim trinh thám, đây là chứng cứ vô cùng xác thực, là sự thật không thể phản bác.
 
Thẩm Nhất Thành cong môi cười, bất chấp Thời Hạ đang phản kháng nắm chân cô trong tay.
 
Chỉ mới một chút mà chân cô đã lạnh, Thẩm Nhất Thành trực tiếp xốc áo nhét chân cô dán lên làn da ấm áp ở bụng nhỏ.
Thời Hạ quay đầu không nhìn cậu, trong lòng càng thêm thấp thỏm.
 
Người kia đột nhiên thò qua, nhỏ giọng nói bên tai cô, “Trước kia hai người phát triển đến bước nào?”
 
“Cái gì?” Thời Hạ bất ngờ mở to hai mắt.
 
Thẩm Nhất Thành thở dài, “Trước kia hai người đã xảy ra chuyện gì, anh không còn ký ức gì nữa, anh luôn cảm thấy mình bị cắm sừng, làm sao bây giờ?”
 
Thời Hạ, “....”
 
Thời Hạ bị cậu lôi nửa ngày mà không nói nên lời.
 
Bất cứ lúc nào, Thẩm Nhất Thành chính là Thẩm Nhất Thành, đừng lấy tư tưởng của người bình thường đi suy xét tên tâm thần chỉ thiếu một bước là thiên tài kia.
 
Tiếng chuông di động đánh vỡ cảm xúc khiếp sợ của Thời Hạ.
 
Thời Gia Hoan gọi điện thoại tới hỏi Thời Hạ đi đâu, Thời Hạ nói ra đổ rác sẽ lập tức trở về.
 
Thời Hạ đứng lên, Thẩm Nhất Thành còn ngồi chỗ kia thở ngắn than dài với bầu trời đầy sao.
 
Thời Hạ không đành lòng, vẫn nói một câu, “Muốn nói cắm sừng cũng là anh cắm sừng cậu ấy, anh mới là người thứ ba, trên đầu anh vốn không có sừng, nên cũng không tồn tại sừng gì cả.”
 
Thẩm Nhất Thành, “....”
 


Bình Luận (0)
Comment