Nuông Chiều Em Đến Đau Lòng

Chương 29


 
Những chuyện đánh nhau năm đó Thời Hạ làm không ít, dù cô không chủ động gây chuyện nhưng luôn có chuyện dí sát mông cô.
 
Từ trước đến nay cô đánh nhau chỉ vì tự bảo vệ mình mà thôi.

 
 
Chẳng qua Hứa Văn Văn muốn dạy dỗ Thời Hạ một chút, cô ta không ngờ Thời Hạ xuống tay tàn nhẫn như vậy, liều mạng không muốn sống, mắt không thèm chớp đã đánh vào nơi hiểm yếu của người khác.
 
Thời Hạ ném chai rượu trong tay xuống, móc một điếu thuốc trong túi ra châm lên hút một hơi.
 
Nói cho cùng là đám học sinh mà thôi, chẳng qua công phu ngoài miệng lợi hại chứ không thật sự liều mạng như cô, bọn họ ngược lại bó tay bó chân trước cô.
 
Khi Thẩm Nhất Thành đi vào con hẻm kia nhìn thấy cảnh tượng này.
 
Hoa Huy che nửa người dưới quỳ trên đất kêu to, một nam sinh khác máu chảy từ đầu xuống mặt, còn có một nữ sinh rúc trong góc tường run rẩy không dám nói lời nào.
 
Thời Hạ dựa vào tường thành thạo hít mây nhả khói, Hứa Văn Văn đang run tay hoảng loạn cầm di động gọi 120.
 
Hứa Văn Văn không ngờ Thẩm Nhất Thành sẽ xuất hiện ở chỗ này, Thời Hạ cũng không ngờ.
 

Dưới ánh đèn đường, Thời Hạ ngậm một điếu thuốc ngây ngốc nhìn người đứng ở đầu hẻm.
 
Trên mặt Thẩm Nhất Thành lạnh đến mức dọa người, tầm mắt quét một vòng trên mặt mọi người, ai thua ai thắng, ai thắng ai thua đã rõ như ban ngày.
 
Thẩm Nhất Thành hơi thả lỏng nắm tay, đây là lần đầu tiên cậu nếm thử cảm giác đổ mồ hôi lạnh vì sợ!
 
Thẩm Nhất Thành đi đến trước mặt Thời Hạ rút điếu thuốc trong miệng cô, sau đó trực tiếp dùng tay bóp tắt.

 
Mí mắt của Thời Hạ giựt giựt, cô nhìn cũng thấy đau.
 
Thẩm Nhất Thành cầm lấy tay Thời Hạ nhìn, trên mu bàn tay có vết bầm rất rõ.
 
“Ai đánh?” Thẩm Nhất Thành trầm thấp nói, bàn tay nắm tay Thời Hạ hơi siết chặt.
 
Tay Thời Hạ nắm lại một chút, nhẹ giọng nói, “Tôi không sao.”
 
Trong mắt Thẩm Nhất Thành hiện lên vô số cảm xúc, cuối cùng giấu hết ở đáy mắt xoay người nhìn Hứa Văn Văn, trong ánh mắt là lạnh lẽo làm người khác nhìn mà sợ.
 
Khi nhìn Thẩm Nhất Thành, đáy lòng Hứa Văn Văn dâng lên cảm giác sợ hãi.
 
Thẩm Nhất Thành buông tay Thời Hạ đi từng bước đến chỗ Hứa Văn Văn.
 
Hứa Văn Văn không tự chủ lui về phía sau, cô ta để lưng trên tường, “Thẩm, Thẩm Nhất Thành, cậu muốn làm gì?”
 
Còn chưa chờ Thẩm Nhất Thành có động tác gì, nam sinh duy nhất không bị thương đột nhiên lên tiếng, “Cảnh, cảnh sát tới…”
 
“Cha mày, ai báo cảnh sát hả?” Hoa Huy đổ mồ hôi lạnh quỳ trên đất muốn đứng lên, nhưng lại không thể như nguyện lại ngồi về.
 
“Tôi, tôi báo cảnh sát …” Nữ sinh vừa núp trong góc tường run rẩy giơ tay, “Tôi sợ xảy ra chuyện, cho nên báo cảnh sát…”
 
“Đậu mè, đầu óc cậu cho chó ăn hả”
 
Thẩm Nhất Thành xoay người dắt tay Thời Hạ muốn rời đi, nhưng tốc độ của cảnh sát còn nhanh hơn bọn họ, hai người và cảnh sát giáp mặt nhau ở đầu hẻm.
 
*
 
Trong đồn công an, miệng của Thẩm Nhất Thành từ khi vào cửa đã bắt đầu hoạt động không ngừng nghỉ.
 
“Ui chao, hôm nay anh Lương trực à.”
 
“Này, hôm nay anh Vu lại ăn mì gói hả?”
 
“Anh Triệu đổi kiểu tóc? Tóc trên đỉnh đầu đâu hết rồi?”
 
……
 
Thật ra Thời Hạ không xa lạ với đồn công an lắm, cô cũng là khách quen của chỗ này, chỉ là cô không ngờ Thẩm Nhất Thành lại nhàn nhã thoải mái giống như được về tới nhà mình.
 
Thẩm Nhất Thành tùy tiện ngồi xuống ghế, cảnh sát nhân dân thở dài, “Thẩm đại thiếu gia ơi, có phải người nhàn rỗi đến mức mốc meo không, sao lại tới đồn công an nữa?”
 
Thẩm Nhất Thành thả tay, “Anh Vương đừng đổ oan tôi, lần này tôi chưa làm gì cả.”
 
“Chưa làm gì cả mà Hoa Huy bị cậu cho vào bệnh viện? Cậu ra tay đủ tàn nhẫn, cậu cũng không sợ chặt đứt chỗ hiểm của cậu ta hả.”
 
Nhắc tới Hoa Huy, Thẩm Nhất Thành khinh thường hừ một tiếng.
 
Tên kia bị Thời Hạ đá vào chỗ hiểm yếu với bị chai rượu đập vào đầu nên bị đưa đi bệnh viện.
 
Hứa Văn Văn và một nam một nữ khác, cộng thêm Thẩm Nhất Thành và Thời Hạ đến đồn công an.
 
Cảnh sát nhân dân trong đồn công an rất đau đầu, tên Thẩm Nhất Thành và Hoa Huy này thật sự xem đồn công an là khách sạn, lâu lâu thì tới ở một lúc, một năm gần đây vừa nghỉ một chút, chưa gì đã gặp lại hai tên này rồi.
 
“Đi gọi điện thoại cho thư ký Trương bảo anh ta lại đây bảo lãnh người, người bị thương lần này e là có chút phiền phức.”
 

Trẻ nhỏ cãi nhau ầm ĩ đúng là làm người khác đau đầu, việc đồn công an có thể làm là ghi chép lại, giáo dục một phen, để bọn họ viết bản kiểm điểm mà thôi.
 
Nhưng lần này còn làm người khác đổ máu rồi cho vào bệnh viện thì không đơn giản như vậy nữa.
 
Nữ sinh đi với Hứa Văn Văn chưa đến đồn công an bao giờ, cô ta ngồi khóc sướt mướt từ nãy đến giờ.
 
“Được rồi, đừng khóc nữa.” Cảnh sát nhân dân đập bàn, nhíu mày nói, “Nói một chút đi, đã xảy ra chuyện gì?”
 
“Cô ta, là cô ta động thủ đánh người trước, người trong bệnh viện cũng do cô ta đánh.” Hứa Văn Văn đánh đòn phủ đầu chỉ vào Thời Hạ.
 
“Tôi?” Thời Hạ chỉ chỉ chóp mũi mình rồi mỉm cười, “Chú cảnh sát ơi, mấy chú tin không? Chỉ dựa vào tôi như vậy một người đánh bọn họ năm người?”
 
“Còn, còn có Thẩm, Thẩm Nhất Thành, hai bọn họ đi chung với nhau.” Hứa Văn Văn nói mà không lựa lời, cô ta chỉ vào Thẩm Nhất Thành.
 
Thẩm Nhất Thành nhìn cô ta rồi lạnh lùng cười, “Hứa Văn Văn, cô lặp lại lời này lần nữa xem?” Ngay trước mặt cậu mà nói hươu nói vượn, đúng là nghĩ cậu dễ ức hiếp.
 
Hứa Văn Văn nhìn vào mắt cậu thì không khỏi co rúm, không dám nói nữa.
 
“Thẩm Nhất Thành vào trước chúng tôi, cậu ta không tham dự.” Một cảnh sát nhân dân khác đi đến hiện trường lên tiếng.
 
Cảnh sát nhân dân trừng mắt với Hứa Văn Văn, “Nói thật đi, đừng ăn nói bừa bãi.”
 
Hứa Văn Văn nào dám nói nữa, cô ta im lặng ngồi ở chỗ kia.
 
“Cô nói đi.” Cảnh sát nhân dân chỉ chỉ Thời Hạ.
 
“Tôi không có gì để nói, bọn họ năm người vây quanh tôi nói muốn dạy dỗ tôi, tôi phòng vệ chính đáng mà thôi.” Loại ghi chép này Thời Hạ đã làm không ít, cô không thấy khẩn trương chút nào.
 
“Phòng vệ chính đáng? Đánh người vào bệnh viện luôn?” Một cảnh sát nhân dân nhịn không được nói.
 
“Vậy ý anh Vương là không phòng vệ chính đáng để năm người bọn họ đánh vào bệnh viện mới là bình thường?” Thẩm Nhất Thành lười biếng lên tiếng nhưng ánh mắt lại không lười biếng, thậm chí mang theo chút lạnh lẽo.
 
Cảnh sát nhân dân tự giác biết mình lỡ lời nên không nói gì nữa.
 
Thời Hạ nhún vai, “Lúc ấy tôi bị dọa ngu người nên tùy tay bắt lấy cái gì chính là cái đó, cũng không biết sao mà đã làm người ta bị thương rồi.”
 
“Thật ra tôi cảm thấy đây đều là vận khí, vận khí của tôi lúc nào cũng tốt.” Thời Hạ bổ sung.
 
Cảnh sát nhân dân, “....” vận khí thần con mẹ nó kỳ.
 
Thẩm Nhất Thành nhìn cô, lạnh lùng nói, “Có phải cảm thấy vận khí của mình khá tốt không?” Thẩm Nhất Thành tức giận cầm lấy tay cô rồi chỉ chỉ vết bầm trên tay cô, “Cái này còn vận khí tốt?”
 
Thời Hạ nhỏ giọng nói thầm, “Ít nhất tôi chưa đến bệnh viện!”
 
Thẩm Nhất Thành bị nghẹn đến nói không ra lời, cậu ngồi ở chỗ kia giận dỗi.
 
Thật ra cậu đang tức giận bản thân, khi cô có chuyện mà cậu không ở cạnh cô, hiện tại nhớ tới cậu cũng cảm thấy sợ hãi.
 
Lâm Hải Quân nói Thời Hạ và Thời Gia Hoan cãi cọ một trận rồi tự mình ra cửa, Thẩm Nhất Thành gọi cho cô nhưng không ai bắt máy.
 
Vì thế cậu liền ra cửa tìm người, ở ktv gần đó gặp được một nữ sinh học chung khối, Thẩm Nhất Thành không quen biết cô ta, hai người đi lướt qua nhau nhưng nữ sinh kia lại gọi cậu, do do dự dự nói với cậu vừa rồi nhìn thấy Hứa Văn Văn dẫn vài người bao vây Thời Hạ.
 
Trong khoảnh khắc đó, ý nghĩa cậu muốn giết người cũng có.
 
Năm người đánh một người, Hứa Văn Văn thật sự không có gì để nói, ưu thế duy nhất của bọn họ hiện tại sợ là nằm trên người tên trong bệnh viện.
 
Đồn công an gọi điện thoại thông báo cho phụ huynh, mọi người ngồi ở đồn công an chờ.

 
Thẩm Nhất Thành lười biếng dựa vào ghế, chân dài gập lại bắt chéo chân kia, mắt không thèm chớp nhìn chằm chằm Hứa Văn Văn.
 
Hứa Văn Văn bị cậu nhìn chằm chằm thì cả người không được tự nhiên, cô ta không khỏi quay mặt qua chỗ khác, quay lưng về phía Thẩm Nhất Thành.
 
Mấy cảnh sát nhân dân túm tụm vào nhau, trong đó có một người nói, “Lần này Thẩm Nhất Thành đúng là không tham dự, chúng tôi mắt thấy cậu ta đi vào con hẻm, trước khi cậu ta đi vào bên trong đã đánh xong hết rồi, nếu không thì trực tiếp thả cậu ta đi đi, vị này cũng không phải người hiền lành gì, đến lúc đó hai vị Thẩm đại thiếu gia này ở chung một chỗ nữa thì e là phiền phức.”
 
“Ừm, cậu ta không tham dự, chúng ta cũng không thể giữ cậu ta lại, cho cậu ta ký tên đi đi.”
 
Cảnh sát nhân dân đặt cuốn tập trước mặt Thẩm Nhất Thành, “Ký tên xong cậu có thể rời đi.”
 
Thẩm Nhất Thành không nhúc nhích, hất cằm chỉ chỉ Thời Hạ, “Cô ấy có thể đi chứ?”
 
“Cô ấy đương nhiên không thể, bây giờ còn có người ở bệnh viện, cô ấy không đi được.”
 
Thẩm Nhất Thành, “Vậy tôi cũng không đi.”
 
Cảnh sát nhân dân nhíu mày, “Tôi làm cảnh sát nhiều năm như vậy còn chưa gặp ai muốn ngồi lì ở cục cảnh sát, vừa nãy chính miệng cậu nói cậu không tham dự chuyện này, cậu sẽ không quên chứ?”
 
Thẩm Nhất Thành gật đầu, “Đúng là tôi không tham dự, bọn họ năm đánh một, Thời Hạ phòng vệ chính đáng, không sai.”
 
Cảnh sát nhân dân, “Cho nên cậu có thể ký tên chạy lấy người.”
 
Thời Hạ túm lấy ống tay áo cậu, nhỏ giọng nói, “Cậu đi ra ngoài trước đi, cậu ở chỗ này cũng vô dụng.”
 
Thẩm Nhất Thành lạnh lùng nhìn Thời Hạ, sau đó đứng lên hoạt động cổ tay một chút.
 
Giây tiếp theo đột nhiên xoay người, một quyền đánh vào khóe miệng của nam sinh ngồi cạnh Hứa Văn Văn.
 
Nam sinh kia không hề phòng bị nên té từ trên ghế xuống đất, một vết máu chảy ra khỏi khóe miệng.
 
“Cậu làm gì vậy?” Cảnh sát nhân dân cũng không đoán được cậu sẽ đánh người trước mặt nhiều cảnh sát như vậy, anh ta nhất thời chưa bắt kịp, cứ như vậy để Thẩm Nhất Thành đánh người trước mặt bao người khác.
 
Hai cảnh sát nhân dân lập tức tiến lên muốn khống chế Thẩm Nhất Thành.
 
Thẩm Nhất Thành lui về phía sau một bước giơ tay qua đỉnh đầu, “Tôi đầu hàng, đầu hàng, đừng nổ súng.”
 
Cảnh sát nhân dân, “……” Phắc, ai con mẹ nó muốn nổ súng?
 
Thẩm Nhất Thành nhìn cảnh sát nhân dân với ánh mắt đơn thuần mà tha thiết, “Chú cảnh sát ơi, hiện tại tôi có thể ký tên chạy lấy người chứ?”
 
Cảnh sát nhân dân, “……”
 
Đờ mờ cậu tên bệnh tâm thần!
 
Thời Hạ, “……”
 


Bình Luận (0)
Comment