Nuôi Dưỡng Một Mỹ Nữ Điên Cuồng

Chương 115

Tể tướng Cung Nam nhìn chằm chằm Bạch Mạn đang ngồi trên vị trí kia.

Dù sao, hiện tại ai điều khiển được đứa trẻ này mới là người chân chính nắm giữ quyền thế.

Bạch Mạn nghĩ bằng vào đứa bé này thì nàng ta sẽ đứng trước triều đình được sao?

Thật nực cười!

Ở phía sau hắn, một triều thần khác lên tiếng: "Mặc dù tân đế còn nhỏ tuổi, nhưng triều đình này cũng không phải là trò đùa! Tân đế phải được danh sư dạy dỗ, làm sao có thể lớn lên trong tay của một nữ nhân?"

"Đúng vậy! Lúc này nữ nhân của Bạch thị lấy thân bảo vệ truyền thống, trung trinh thủ hiếu mới là chuyện đúng đắn!"

Hoàng đế tuổi còn nhỏ, cho nên đám người trong triều lập tức tập trung khống chế tiểu Hoàng đế.

Bọn hắn thông thuận thừa nhận tân đế, lại nhao nhao chỉ trích Bạch Mạn không nên mượn tiểu Hoàng đế để tham chính.

Nói xong, phe cánh xuất thân từ thế gia của Tể tướng, từ trước đến nay luôn tuân theo chính thống, nhao nhao đáp lại, chỉ hô hào muốn Bạch Mạn rời khỏi triều đình, an tâm về hậu cung thay tiên đế Độc Cô Viêm ăn chay niệm Phật.

Toàn bộ triều đình đều cùng nhau đồng tình, Bạch Phong co ro, hắn không dám ngẩng đầu cũng không dám lên tiếng.

Triều thần vừa nhìn thấy tình hình này, càng từng bước ép sát, lớn tiếng nói: "Càn khôn điên đảo, tẫn kê ti thần*! Nếu nữ nhân của Bạch thị không muốn rời khỏi triều đình này, không bằng hôm nay lão thần từ quan trở về quê nhà."

(*) Tẫn kê ti thần (牝鸡司晨): nghĩa đen là gà mái gáy vào sáng sớm giống như gà trống, ý nói gà mái mà đi báo sáng. Nghĩa bóng là việc của đàn ông mà phụ nữ làm thay.

Vừa nói, triều thần kia vậy mà tháo mũ quan xuống, đặt ở bên cạnh mình.

Kể từ đó rất nhiều người đứng sau Cung Nam đều đồng loạt cởi mũ quan xuống và đặt sang một bên.

Chỉ tiếc, sau khi hai đại thế gia Dương gia và Trần gia sụp đổ, rất nhiều chỗ trống trong triều đình chưa được ai thay thế vào, quan viên hiện tại đều không muốn hoạt động.

Tuy rằng phe thế gia hò hét ầm ĩ nhưng số lượng người cũng không còn hoành tráng như trước.

Bạch Mạn điểm tên của Cung Nam: "Cung Tể tướng, ngài cũng nghĩ như vậy sao?"


Cung Nam nhìn thẳng vào mắt của Bạch Mạn, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo đặc trưng của con cháu thế gia.

Chỉ có con cháu thế gia mới là quan viên được tuyển chọn tốt nhất. Những người bình dân kia thì biết cái gì gọi là làm quan? Những đám dân quê kia không có học vấn thì làm sao mà trọng dụng được đây?

Con cháu thế gia đời đời kiếp kiếp dựa vào tổ tông ban cho làm quan, truyền nhận quy củ trăm năm, ai có thể lay chuyển?

Cung Nam cụp mắt xuống, cung cung kính kính, dáng vẻ ưu nhã:

"Thái hậu nương nương."

Một câu Thái hậu, trực tiếp chấm cho Bạch Mạn.

"Tống Thần, Trương Thần, Vương Thần... Chư vị đại nhân chỉ là thân thể già nua, dự định cáo quan để hồi hương thôi. Ngài cần gì phải kêu đánh kêu giết, hành động làm ra lòng dạ nhỏ mọn? Ngài vẫn là không nên tham dự triều đình, làm chút chuyện mà nữ tử hay làm, đọc kinh lễ Phật, tu thân dưỡng tính mới đúng."

Bạch Mạn cười.

Cung Nam đã nói như thế, nếu như nàng thật sự gọi quân Châu gia ra tay, nàng sẽ là người lòng dạ nhỏ mọn, khó tránh khỏi bị thế gia bôi nhọ.

Cũng may, nàng vốn là dự định để bọn hắn được như ý muốn.

"Được." Bạch Mạn lạnh lùng nói, "Đã thân thể của chư vị đại nhân già nua, vậy lập tức ban thưởng vàng bạc, hứa sống quãng đời còn lại ở quê hương, cả đời không được rời khỏi quê hương."

Lời này vừa nói ra, triều đình đều chấn động.

Đột nhiên Bạch Phong ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Bạch Mạn.

Quan viên thế gia vốn là không có người kế tục, bây giờ Bạch Mạn lại đáp ứng cho các lão đại thần cáo quan trở về quê hương?

Thật là nhảm nhí!

"Không có những quan viên thế gia tôn quý này, không có những quý tộc này, triều đình tôn quý ở đâu? Chẳng lẽ thật sự để những người chân lấm tay bùn kia nắm giữ trọng khí của quốc gia sao?" Có người vượt lên trước để lên tiếng.


Bạch Mạn giống như cười mà không phải cười: "Ha? Đám dân quê? Có phải ngươi nói là người nào chưa gột rửa sạch quan phục sẽ không được vào triều?"

"Thất lễ trước điện, là trọng tội. Vị đại nhân này, ngài có thể chỉ ra ai là người đã phạm đại tội này không?"

Người kia chán nản.

Bạch Mạn nghiêm nghị nói: "Ngươi có thể tùy ý tóm người khác, hãm hại đồng hương, đố kỵ, đây là làm quan sao?"

"Phạt đánh bằng trượng."

Nói năng lỗ mãng bị người lột quan phục, lôi ra đại điện, đánh bằng trượng.

Gậy đập liên tục vào da thịt, đại điện lại trở nên yên tĩnh.

Một số quan viên trẻ xuất thân nghèo khó nhìn chăm chú vào Bạch Mạn, trong mắt ánh lên tia hưng phấn.

Cung Nam nói khẽ với quan viên tóc dài ở bên cạnh.

"Nàng ta là một người có thủ đoạn tàn nhẫn, tâm địa khó lường. Hiện tại tay cầm trọng binh, chúng ta không thể đối đầu trực tiếp với nàng ta."

"Vậy hãy để cho nàng ta nhìn xem, không có thế gia trợ giúp, nàng sẽ tay bận bịu chân loạn thành bộ dáng gì! Đến lúc đó, đợi nàng tới cửa đi cầu chúng ta!"

Những quan viên kia nghe xong ngay lập tức bình tĩnh lại, hành động không chút sợ hãi, lớn tiếng nói: "Chúng thần, tuân ý chỉ của Thái hậu, cáo quan hồi hương."

Bạch Mạn phất tay, quân Châu gia đi lên, kéo đi mấy người, không cho nửa phần thể diện, cứ như vậy ném thẳng bọn hắn ra khỏi đại điện trước mặt của mọi người.

Cung Nam trừng mắt nhìn Bạch Mạn!

Bạch Mạn hoàn toàn không để hắn ở trong mắt, có vẻ như nàng tùy ý bổ nhiệm mấy tên quan viên trẻ tuổi xuất thân bình dân, phân một số công việc trọng yếu cho bọn hắn.

Nhưng dù sao nhân số quá ít, còn có mười mấy vị trí còn trống.


Cung Nam lộ ra nụ cười khinh miệt.

Tuyệt đối bọn hắn sẽ không giúp nàng, nhìn nàng phải xoay sở như thế nào!

Chỉ thấy Bạch Mạn vững vàng ngồi trên long ỷ, cất giọng nói: "Vương Phượng."

Đức Hỉ: "Tuyên, Vương Phượng."

Quân Châu gia mở đường, Tiểu Phượng từ xa xa, ngẩng cao đầu đi tới Kim Loan điện, sải bước về phía trước.

Nàng mặc quan phục của nữ quan.

Nhưng nữ quan đều là quản lý chuyện ở hậu cung, nào có thể lên điện bao giờ?

Triều thần xôn xao: "Nữ quan lên điện, còn ra thể thống gì!"

Tiếng nghị luận như thủy triều trải rộng ra, Tiểu Phượng giống như không nghe thấy, vững vàng như một tảng đá.

"Đã chư vị đại nhân đã tuổi cao." Bạch Mạn phân phó, "Vậy thì do ngươi chuẩn bị mở khoa lấy sĩ."

Cung Nam hoàn toàn không có để ở trong lòng.

"Những tú tài đều xuất thân từ thế gia, giáo dục tốt nhất là học từ nhà. Không đi tham khảo con cháu thế gia, nơi nào có anh tài?"

Hắn thấp giọng phân phó người bên cạnh: "Làm sao thì làm, không ai được phép giúp nàng! Cũng không cho phép đi thi! Ta cũng phải nhìn nhìn, đến lúc đó hai ba con mèo con, nàng tìm ai!"

Triều hội tan.

Bạch Phong được nội thị* truyền tin mời đến thư phòng.

(*) Nội thị (từ cũ): Hoạn quan hầu trong cung của vua.

Nói là mời, nhưng trước và sau đều là người của quân Châu gia đến "hộ tống", hiển nhiên đã hù dọa hắn một phen.

Thời điểm chờ đợi, Bạch Phong trông thảm bại vô cùng, trên trán đổ mồ hôi.

Tiểu Hoàng đế tìm hắn sao?


Chỉ sợ là yêu nữ Bạch Mạn kia tìm hắn thì đúng hơn!

"Làm như thế nào để thuyết phục nàng chớ có đi làm chuyện ngang ngược như thế?" Tâm của hắn nghĩ.

Rất nhanh, nội thị "mời" hắn yết kiến, hắn vô ý thức phủi tay áo Chính quan, bước vào trong điện.

Chiếc ghế vàng chạm rồng được bọc đệm màu vàng sáng, Bạch Mạn đang ngồi ngay ngắn trên đó.

Trong lòng của Bạch Phong hơi hồi hộp một chút.

Trên chiếc ghế này, một mình Bạch Mạn có thể thoải mái ngồi, nhưng tiểu Hoàng đế tội nghiệp lại ngồi ở một bên đầu đệm.

Nàng thậm chí không che giấu dã tâm của mình dù chỉ là một chút sao?!

Bạch Mạn cười nhạt, luyên thuyên cùng Bạch Phong.

Bạch Phong vốn cho rằng Bạch Mạn muốn xin Bạch gia giúp đỡ. Ai ngờ thái độ của nàng không những không nhiệt tình, ngược lại là mười phần xa lạ, khiến Bạch Phong không thể dò xét suy nghĩ của nàng.

Yên lặng ngắn ngủi.

Bạch Phong đang do dự làm sao để thuyết phục, Bạch Mạn đột nhiên nói: "Thúc thúc, ngày sau, Bạch gia lại muốn như nào?"

Tới rồi!

Trong đầu của Bạch Phong ngay phút chốc hiện ra Bạch gia bởi vì yêu nữ này mà để lại tiếng xấu muôn đời, vĩnh viễn bị đóng đinh vào cột, bị chỉ trích bằng những lời nói và ngòi bút, vô cùng xấu hổ.

"Tha thứ cho thần nói thẳng... Cử chỉ của nương nương hiện tại không thích hợp, rất không thích hợp. Thân là một nữ tử, tiên đế đã đi, nương nương hãy nên vì hắn mà thủ tiết, mỗi ngày uống một chén cháo loãng... "

Bạch Phong nhìn thấy bên cạnh tay của Bạch Mạn được bày biện số đĩa điểm tâm nhỏ, chúng rất tinh mỹ và gọn nhẹ.

Bạch Mạn mỉm cười, nhặt một khối bỏ vào miệng.

Bạch Phong nghẹn lời, đổi đề tài, tiếp tục kiên trì nói: "Bây giờ, nương nương làm ra chuyện sơ suất lớn như thế, không thể nghi ngờ là đang đứng trên đầu ngọn sóng gió, triều đình hiểm ác. Nếu không cẩn thận, lập tức sẽ khiến gia tộc vạn kiếp không thể nào đứng lên được. Thần cảm thấy, nương nương nên khiêm tốn, tĩnh tâm cầu phúc cho tiên đế, tốt nhất là canh giữ lăng mộ của tiên đế, mặc áo gai, ăn đồ đơn giản, làm gương cho nữ tử trong thiên hạ... "

Bạch Mạn không nhanh cũng không chậm cắt ngang lời của hắn: "Thúc thúc, nếu đã như vậy, ta vì cái gì phải tuyên ngươi tới đây?"

Bạch Phong ngạc nhiên.

Bình Luận (0)
Comment