Nữ Vương X Nữ Vương

Chương 61


Edit: Tiểu Tước
Beta: girl_sms

Hứa Vi Vi và hai vệ sĩ cùng rời đi, đoàn làm phim [Tiếu ngạo giang hồ] lập tức thiếu đi vài phần náo nhiệt, xung quanh Kỉ Nhạc Huyên cũng trở nên yên tịnh.
Kỉ Nhạc Huyên cũng thấy hơi mất mát, mấy ngày đó vừa qua đi, là đến ngày Giang Diệc Hàm cũng ngồi máy bay về Pháp, Kỉ Nhạc Huyên lại bắt đầu than thở "A, đời người thật sự chẳng thú vị."
Nếu ngươi muốn hỏi Kỉ Nhạc Huyên có cảm thấy bi thảm hay không, câu trả lời khẳng định là có.
Tại thời điểm Kỉ Nhạc Huyên nhìn thấy Lạc Phi với Thư Tịnh Dung liếc mắt đưa tình, nàng cảm thấy mình giống một kẻ si ngốc chờ đợi người yêu về.
Bất quá mà nói, nàng rất bội phục Thư Tịnh Dung, rõ ràng mấy hôm trước còn cương như vậy, như thế nào hiện tại đã liếc mắt đưa tình rồi. Tình cảm này cũng tiến triển quá nhanh đi. Bất quá lúc Kỉ Nhạc Huyên tiễn Thư Tịnh Dung trở về, nàng mới phát giác ra trong đó là âm mưu.
Ngày đó, lúc Kỉ Nhạc Huyên đi tiễn bạn thân, nàng nhìn thấy Thư Tịnh Dung đang ôm Lạc Phi cũng sắp sửa bay một chuyến bay khác, Thư Tịnh Dung gật đầu ghé vào bên tai Lạc Phi, nói nhỏ hai câu, Lạc Phi liền đỏ gay cả mặt, xuất quyền đánh Thư Tịnh Dung một cái, nhưng Thư Tịnh Dung cũng không nổi giận, nàng thoáng cúi người xuống, hôn khẽ lên cái trán trơn bóng của Lạc Phi. Kỳ thật đối với Thư Tịnh Dung mà nói, nàng cực muốn hôn môi Lạc Phi, nhưng vì ngại nhiều người, Lạc Phi vẫn là nhân vật công chúng nên phải chú ý, bởi vậy mới phải hôn tránh bộ vị trong lòng mong muốn, chỉ dám hôn lên trán.
Lạc Phi không vui bĩu môi, mặt ửng hồng, thầm oán trừng mắt nhìn Thư Tịnh Dung đang cười đầy mê say, sau đó cười thẹn thùng chào Kỉ Nhạc Huyên.
Kỉ Nhạc Huyên hướng về phía Lạc Phi vẫy tay, nhìn theo nàng ta đi đăng ký, mới tiện đà xoay người, có chút mờ mịt nhìn Thư Tịnh Dung.
Thư Tịnh Dung làm bộ cười cười đầy biếng nhác, nàng ghì lên người Kỉ Nhạc Huyên, khiến nàng chịu sức nặng cực lớn.
Kỉ Nhạc Huyên chau mày, đẩy Thư Tịnh Dung ra, người kia lại vẫn như trước đùa dai quàng qua vai nàng, Kỉ Nhạc Huyên có chút mất hứng.
"Nè, Tiểu Phi Phi vừa đi, thì cậu liền dám ngay ở đây bám lấy mình kề vai sát cánh, cậu không sợ nàng ghen à."
"Nàng ghen càng tốt."
Khóe miệng Thư Tịnh Dung hơi cong lên.
"Tiểu Nhạc Nhạc, cậu có biết Tiểu Phi Phi vì cái gì mà chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đã cùng mình tiến triển thần tốc như vậy không?"
Kỉ Nhạc Huyên bĩu môi.
"Làm sao mình biết, nói không chừng cậu đã dùng mê hồn dược chuốc nàng uống mỗi ngày."
Thư Tịnh Dung cười biếng nhác.
"Ha ha, phương thuốc mê hồn dược của mình là cậu đó."
Kỉ Nhạc Huyên hoảng hốt.
"Này, liên quan gì đến mình, mình không giúp cậu câu dẫn muội tử."
Thư Tịnh Dung cười cười.
"Tiểu Nhạc Nhạc, cậu rất là ngốc. Ai, mắt cậu chỉ thấy mỗi tam tiểu thư Trầm gia kia, chỉ đáng thương cho Tiểu Phi Phi thành tâm thật lòng."
Kỷ Nhạc Huyên rùng mình có chút kinh hoàng.
"Cậu đừng nói ghê tởm như vậy, Lạc Phi không phải của cậu sao? Như thế nào lại có quan hệ đến mình."
Thư Tịnh Dung bắt đắc dĩ mím mấp môi.
"Tiểu Phi Phi bây giờ còn chưa phải của mình, bất quá về sau cuối cùng sẽ là như vậy."
Kỉ Nhạc Huyên cười lạnh.
"Cậu thật tự tin quá đấy. Chỉ là nếu không phải, xem cậu còn dám cùng người ta thân thiết như vậy không? Có điều, thấy Lạc Phi như vậy, nàng ta giống như cũng không phản đối a."
Thư Tịnh Dung híp mắt cười với Kỉ Nhạc Huyên.
"Đó là vì mình đã cùng nàng thương nghị."
"Thương nghị gì?"
Kỉ Nhạc Huyên nhíu mày nhìn Thư Tịnh Dung.
Thư Tịnh Dung cười vô tâm vô phế với nàng.
"Thương nghị có liên quan đến cậu. Tiểu Nhạc Nhạc, tuy rằng cậu là người vô lương tâm, nhưng Tiểu Phi Phi vẫn rất thích cậu. Nàng vẫn thầm mến cậu, nhưng cậu không biết, tâm tư của cậu đều ở trên người tam tiểu thư Trầm gia. Mình thấy Tiểu Phi Phi nhìn cậu với ánh mắt u oán như vậy, liền chủ động ra đề nghị với nàng. Mình nói sẽ giúp nàng chia rẽ cậu với Giang Diệc Hàm, đổi lại điều kiện, nàng cho mình một tháng làm người yêu của nàng."
"Nàng đồng ý rồi?"
Thư Tịnh Dung gật đầu, Kỉ Nhạc Huyên trừng mắt hung tợn liếc người kia một cái.
"Mình cảnh cáo cậu, cậu dám ra chủ ý động đến Diệc Hàm nhà mình, mình giết, không đúng mình sẽ cho cậu sống không bằng chết!"
Thư Tịnh Dung giương tư thế bộ dạng sợ hãi, nhìn đôi bạch nhãn của Kỉ Nhạc Huyên, nhún vai cười.
"A, Tiểu Nhạc Nhạc, cậu như thế nào có thể như vậy. Mình là loại người này sao?"
"Cậu chính là như vậy!"
Kỉ Nhạc Huyên hừ lạnh với nàng.
"Người xấu, vô lương tâm, không có khí phách!"
Thư Tịnh Dung cười trộm.
"Ha ha ha, Tiểu Nhạc Nhạc, đã nhiều năm qua đi, cậu vẫn khả ái a."
Nàng xoa xoa đầu Kỉ Nhạc Huyên, lại bị Kỉ Nhạc Huyên hung hăng hất xuống.
"Đừng động tay động chân với lão nương, mau cuốn gói về cho mình, nhớ kỹ, không cho cậu hạ động thủ với Diệc Hàm nhà mình, nếu cậu khiến mình phát hiện cậu có động thái nhỏ nào, mình sẽ băm vằm cậu ra!"
"Ui, không phải muốn cho ta sống không bằng chết à?"
Thư Tịnh Dung tràn đầy trêu tức liếc Kỉ Nhạc Huyên, đạm mạc nở nụ cười.
"Ai nha, Tiểu Nhạc Nhạc, cậu yên tâm, Tiểu Tịnh Tịnh mình đối với hạnh phúc của cậu rất quan tâm nha. Cậu cảm thấy một tháng qua đi, trong lòng Tiểu Phi Phi còn có thể có cậu sao?"
Nói xong Thư Tịnh Dung còn tràn đầy khiêu khích nháy mắt với Kỉ Nhạc Huyên, thần sắc giống như đang nói "Tiểu Nhạc Nhạc, cậu lo nhiều rồi, muội tử vào tay mình, nàng sẽ khó thoát, cậu sớm ra rìa thôi"
Kỉ Nhạc Huyên nhìn thần sắc ngả ngớn kia, cũng đoán ra tám chín phần trong lòng người kia đang nghĩ gì, Kỉ Nhạc Huyên nhìn Thư Tịnh Dung cười lạnh, hung hăng vỗ vỗ xương sống phía sau, cùng lúc dùng lực đẩy.
"Cút mau đi. Máy bay sắp bay rồi kìa!"
Thư Tịnh Dung lảo đảo hai bước mới đứng vững, nàng nhìn Kỉ Nhạc Huyên tặng cái hôn gió, nói.
"Tiểu Nhạc Nhạc, tạm biệt, nhớ nghĩ đến mình nga."
Rồi xoay người vào cửa đăng ký.
Kỉ Nhạc Huyên tự đắc vẫy tay chào chào Thư Tịnh Dung, xoay người rời đi.
Sau vài ngày, đoàn làm phim [Tiếu ngạo giang hồ] tuy thiếu người sau sự thay đổi nhưng thân là nhân vật chính nên Kỉ Nhạc Huyên vẫn như trước ở đều đặn đóng phim. Bất quá hiện tại cũng chưa phải lúc nàng bận rộn, cũng vẫn có thời gian nhàn hạ, nàng đang nằm dưỡng sức và lần nữa nhớ lại buổi nói chuyện phiếm với Tiêu Ức Tình.
Ngày đó trời trong nắng ấm, đám mây cũng trong suốt. Kỉ Nhạc Huyên đang đợi lượt quay phim tiếp theo, bởi vì hiện trường cần bố trí nhiều cảnh phiền toái, nên sẽ tốn khá nhiều thời gian. Nhàn rỗi không có việc gì, Kỉ Nhạc Huyên liền cùng Tiêu Ức Tình ngồi dưới đại thụ hóng mát, thuận tiện nói về đủ chuyện trong giới giải trí.
Đối với Kỉ Nhạc Huyên mà nói, nhân vật bát quái trong giới giải trí mà nàng vô cùng quan tâm để ý tất nhiên vẫn là Giang Diệc Hàm, vì thế hàn huyên vừa được vài câu, Kỉ Nhạc Huyên liền bắt đầu nói về Lão Phật Gia nhà mình.
"A, Hoa tỷ, giới giải trí có nhiều nữ nghệ nhân như vậy, Diệc Hàm như thế nào liền thuận buồm xuôi gió, tuổi còn trẻ đã lấy được nhiều giải thưởng lớn, thẳng một đường, vẫn đang là một ảnh hậu rực rỡ vậy nhỉ?"
Tiêu Ức Tình nghe được Kỉ Nhạc Huyên khen ngầm Giang Diệc Hàm liền giơ khóe miệng cười.
"Rốt cuộc là người một nhà, rất biết khen a."
Sau khi cười xong, Tiêu Ức Tình từ trong túi lấy ra điếu thuốc, đưa lên miệng rít một hơi.
"Bất quá, lăn lộn trong giới giải trí cũng vài năm rồi, cô cư nhiên còn đơn thuần như vậy, thật khó nga, xem ra nàng ta đối với cô đúng là rất để ý."
"Hửm?".
Kỉ Nhạc Huyên bị khói trong miệng Tiêu Ức Tình phà ra có chút vào mũi, phất phất tay.
"Mau cất đi. Chẳng phải đã nói sao? Ở trước mặt tôi không được hút."
"Òh, xin lỗi."
Tiêu Ức Tình cầm thuốc lá trong tay vứt đi, Kỷ Nhạc Huyên lúc này nhớ lại lời nói vừa rồi của người kia.
"Cô câu nói vừa rồi là có ý gì? Tôi mà đơn thuần á, cô cư nhiên cho tôi là đơn thuần. Cô có biết thời điểm tôi vừa bước chân vào giới giải trí liền suýt nữa bị bão quật ngã không?"
Tiêu Ức Tình cười gật gật đầu. Kỉ Nhạc Huyên thấy vậy hừ lạnh một câu.
"Biết mà cô còn nói tôi đơn thuần?"
"Nhưng vòng luẩn quẩn này đâu chỉ có vậy, mà cô lại là người đơn thuần. Hai người các cô cũng chưa có vấn đề gì đi."
Tiêu Ức Tình nâng má vỗ vỗ lên đấy, thấy Kỉ Nhạc Huyên có chút mờ mịt nhìn mình, liền cười nói.
"Nhạc Huyên, bộ dáng cô so với người nào đó trong đoàn làm phim thật không giống."
Kỉ Nhạc Huyên có chút bất mãn bĩu môi.
"Hoa tỷ cô lại nói lung tung, tôi cùng với người của đoàn làm phim ngày ngày đối diện, bọn họ đâu giống là kẻ có tâm địa a."
"Có thể cho cô nhìn ra, kia còn gọi là có tâm địa sao?"
Tiêu Ức Tình mân mê miệng cười khẽ, nhìn Kỉ Nhạc Huyên bất mãn liếc mắt trừng mình một cái, có chút bất đắc dĩ nhún vai. Tiêu Ức Tình chỉ vào nữ diễn viên ngồi dưới đại thụ xem kịch bản, sắm vai Nhạc Linh San kia, ghé sát vào người Kỉ Nhạc Huyên thấp giọng nói.
"Nhạc Linh San kia cô cũng biết rõ, nhìn nàng ta thật thanh thuần có phải không? Ra nghề tới nay, đường đi cũng là con đường trong sáng. Tuy rằng xuất thân không phải chính thống, cho dù không phải một bước thành nữ chính, nhưng cũng được coi là là người có tiếng, phải không?"
Kỉ Nhạc Huyên nhíu mày.
"Đúng vậy, bộ dạng nàng ta quả thực rất thanh thuần."
"Ngoài điều đó ra thì cô có thể nhìn ra được gì đây."
Tiêu Ức Tình cười nhạt nhìn vẻ mặt mờ mịt của Kỉ Nhạc Huyên.
"Như vậy mà cô cũng không cảm thấy kỳ quái, còn không chịu thừa nhận mình thực đơn thuần."
Kỉ Nhạc Huyên nhìn nàng ghét bỏ rồi liếc mắt một cái.
"Cô đừng cho rằng người nào cũng giống cô, cần phải quy tắc ngầm, nói không chừng là do người ta tốt số."
"Đúng vậy, tốt số."
Tiêu Ức Tình lại chế nhạo nở nụ cười.
"Số của nàng ta quả thật không tệ, ngủ liên tiếp với mấy tay đạo diễn lớn, rốt cuộc mới có người chiều chuộng, nâng đỡ."
Kỉ Nhạc Huyên trừng mạnh mắt nhìn chằm chằm, nhéo Tiêu Ức Tình một cái.
"Cô đừng có nói bậy."
Tiêu Ức Tình không nghĩ mình sai, nàng vỗ nhẹ Kỉ Nhạc Huyên bả vai.
"Đừng trách tôi nói cô đơn thuần, những việc trong vòng luẩn quẩn này mọi người đều biết. Nhưng cô đó nha, trừ Giang tiểu thư ra, cô cái gì cũng không thèm quan tâm đến."
"Chuyện của người khác quan hệ gì đến tôi. Tôi cũng không giống các người bà tám như vậy,"
Kỉ Nhạc Huyên chẳng thèm để ý mím mấp môi, lại suy nghĩ đến câu chuyện của Nhạc Linh San mà chau mày.
"Hoa tỷ, cô nói Nhạc Linh San nhờ những quy tắc ngầm mà được một đường thuận lợi như vậy, Diệc Hàm, sẽ không vậy chứ?"

Bình Luận (0)
Comment