Nữ Vương: Phu Quân Ẩn Thân Mười Năm, Một Kiếm Giết Tiên Đế

Chương 73

“Ủa?”

Băng Huyên Nhi kinh ngạc nhìn qua Tống Tiểu Mỹ, khẽ trầm tư rồi nói.

“Sau khi ta nói ra đan dược thượng phẩm, các em bình tĩnh như vậy, xem ra, các em có đan dược cực phẩm tốt hơn đan dược thượng phẩm rồi, ta xác nhận một chút.”

Hai ngón tay mảnh của Băng Huyên Nhi khép lại trước người, cùng lúc nhắm hai mắt.

Thiên Chi Nhãn!

Theo sự dao động của linh lực, Băng Huyên Nhi mở hai mắt, trong ánh mắt xinh đẹp có luồng ánh sáng lóe lên, ánh sáng lờ mờ hiển hiện.

Giây tiếp theo.

Băng Huyên Nhi nhìn Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ, cẩn thân quan sát một hồi sau, rồi thu lại Thiên Chi Nhãn.

“Quả nhiên là cơ thể thuần khiết, sư tôn của các em quả thực có khả năng này.” Băng Huyên Nhi gật đầu tán thưởng.

“Thể thuần khiết? Đó là cái gì ạ?” Tần Nguyệt chớp chớp đôi mắt trong veo tò mò hỏi.

“Thể thuần khiết có thể gia tăng tốc độ tu luyện, là thể chất có thể bài trừ độc tố trong cơ thể khi đạt đến trình độ nhất định, các em sử dụng đan dược cực phẩm, khẳng định đã đạt đến một trăm viên, nếu không sẽ không thể sản sinh được thể thuần khiết, đối với sư tôn của các em, ta lại có chút hiếu kỳ.” Băng Huyên Nhi vẫn giọng lạnh nhạt giải thích lại.

“Vốn dĩ bọn em đã có thể thuần khiết, vẫn là sư tôn lợi hại.” Tần Nguyệt và ttmm cùng lúc tự hào nói.

“Sư tôn của các em quả thật rất mạnh, nhưng ta vẫn phải nói, tiếp sau đó đan dược của các em do ta cung cấp.” Băng Huyên Nhi khẽ cười thầm.

“Vì sao ạ?”

Tống Tiểu Mỹ kinh ngạc, rõ ràng biết rằng bọn họ có đan dược cực phẩm, vậy mà vẫn muốn cung cấp đan dược, thật khiến người ta nghi ngờ.

“Linh đan?”

Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ nhìn nhau, hoàn toàn không ngờ đến đáp án này.

“Hiệu quả của linh đan rất khác biệt, so với đan dược khí huyết mạnh hơn, cứ cho như là đan dược cực phẩm thì cũng không thể nào vượt qua được linh đan. Thêm nữa các em có thể thuần khiết, tiếp tục dùng đan dược cực phẩm, chỉ có thể lãng phí thuốc, vì vậy sau này, các em phải dùng linh đan do ta cung cấp.”

Băng Huyên Nhi tiếp tục nói, giọng lạnh nhạt thờ ơ, khiến người ta mơ hồ có cảm giác khí chất của tiên.

“Đan dược cực phẩm có thể bài trừ đan độc, bọn em có thể cùng lúc sử dụng đan dược cực phẩm và linh đan, như vậy không phải càng tốt hay sao?” Tần Nguyệt nói ra một điều quan trọng.

“Không có tác dụng gì đâu, đan dược cực phẩm thuộc về đan dược võ sư, chỉ có thể bài trừ độc đan trong đan dược của võ sư. Mà linh đan do người tu tiên luyện chế, sản sinh độc đan chỉ có thể là đan dược cực phẩm của tu tiên mới có thể trừ được đan độc.” Băng Huyên Nhi lại giải thích.

“Thì ra là như vậy.”

Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ bỗng nhiên giác ngộ, cuối cùng hiểu rõ nguyên nhân.

“Nếu đã hiểu rồi, sau này đan dược của các em do ta cung cấp.”

Giọng Băng Huyên Nhi vẫn lãnh đạm, nói xong câu này, giọng cô đột nhiên nhỏ hơn, có thêm chút không tự nhiên nói.

“Cái đó... đan dược cực phẩm của các em, có thể bán cho ta chín mươi viên không?”

“Ủa? Bán cho người chín mươi viên sao?”

Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ sững người, kinh ngạc nhìn Băng Huyên Nhi.

Vị tu tiên này trước mặt thì nói nhiều đạo lý như vậy, sau lại muốn mua chín mươi viên đan dược cực phẩm, bước ngoặt này cũng quá đột ngột rồi, khiến người ta không kịp phòng bị.

“Ta đã từng là võ sư khí huyết, dùng qua rất nhiều đan dược khí huyết, trong cơ thể còn lưu lại chút độc đan khí huyết. Sau này ta tìm kiếm rất lâu, cũng chỉ có thể tìm được mười viên đan dược cực phẩm, mới trừ được một phần độc đan khí huyết. Nếu có thêm chín mươi viên đan dược cực phẩm, vậy ta cũng có thể sở hữu thể thuần khiết rồi, có thể càng nhanh chóng tu luyện.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Băng Huyên Nhi, có chút ngại ngùng giải thích.

“Thì ra là như vậy, nhưng bọn em phải hỏi qua sư tôn mới được, sư tôn đồng ý rồi bọn em mới có thể đưa cho người.”

Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ hiểu rõ nguyên nhân, chỉ là nhìn thấy ánh mắt của Băng Huyên Nhi có chút cổ quái.

“Các em hôm nay đi hỏi luôn đi, dù sao hôm nay nhiệm vụ chính là làm quen nhau thôi, đúng rồi, Hạnh Nhi nói để lại cho ta một tiểu viện, nó ở đâu vậy nhỉ?”

Giọng nói của Băng Huyên Nhi dần hồi phục lại trạng thái lãnh đạm, chỉ là trong lời nói có chút kỳ vọng, muốn sớm có được đan dược cực phẩm.

“Ở bên cạnh tiêu cục Bạch Vân ạ, bọn em đưa người đi.”

“Cũng chưa cần, em nói cho ta biết địa chỉ là được rồi, ta cần làm quen với tình hình địa lý xung quanh một chút.” Băng Huyên Nhi nghiêm túc nói.

“Vâng ạ.”

...

Sau một hồi nói chuyện.

Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ quay về thành Bạch Vân.

Băng Huyên Nhi thì mau chóng bay đến những ngọn núi xung quanh, định tìm nơi tu luyện thích hợp, đồng thời hi vọng có thể tìm thấy cảnh giới mật.

Nhưng cảnh giới mật hiếm thấy, lần trước Hạnh Nhi biết cảnh giới mật đó, vẫn là do gia tộc tìm ra, Băng Huyên Nhi vẫn chưa tìm thấy cảnh giới mật trong thời gian ngắn.

“Nếu như trong vòng một tháng không thể tìm thấy cảnh giới mật, ta sẽ mang mấy người Tần Nguyệt đi Hàn Băng thành, tuy nói đường xa, nhưng ở đó có một cảnh giới mật nhỏ, rất đáng để đi thử.”

Băng Huyên Nhi thầm nói, đôi giày thêu hoa giẫm trên kiếm mau chóng bay xa.

Thành Bạch Vân.

Trong căn phòng tối dưới đất.

Lý Hiên ngồi trên thảm cầm đao khắc, nhẹ nhàng khắc trên đầu gỗ, từng đao khắc dung mạo của mình lên đó.

Do đây là lần đầu thử khắc họa, cho dù lực kiểm soát rất mạnh, nhưng vẫn khắc họa bản thân rất xấu.

Pặc!

Lý Hiên bóp nát bức điêu khắc gỗ, bắt đầu lấy một mẩu khác tiến hành khắc họa.

Lần này anh thay đổi phương thức khắc họa, ngoại hình vẫn là dung mạo của bản thâ, nhưng khuôn mặt có khăn che mặt.

Có khăn che mặt, tốc độ khắc họa của Lý Hiên tăng lên vượt bậc, đối với khắc họa của bản thân cũng càng giống, đã không còn xấu xí như trước nữa.

“Cũng không đến nỗi.”

Sau khi đã khắc họa xong, Lý Hiên nhìn bản thân trên bức điêu khắc bằng gỗ, cảm thấy bản thân cũng coi như là ổn rồi, đặc biệt khăn che mặt càng thêm chút cảm giác thần bí.

“Vậy dùng cái này đi.”

Lý Hiên rất kỳ vọng, lấy ra con dao găm mạnh mẽ cắt một nhát trên tay trái.

Lập tức.

Máu đỏ từ miệng vết thương chảy ra, mau chóng rơi xuống, Lý Hiên vội lấy tay trái ấn trên tượng gỗ.

Giây tiếp theo.

Năng lực của Huyết nhân ngẫu dao động!

Một lát, ánh sáng màu máu lóe sáng, giống như ánh đèn màu máu sáng lên rồi lại vụt tắt, khiến căn phòng trở lại trạng thái lúc sáng lúc tối của nó.

Giọt máu của Lý Hiên trong quá trình này, được Huyết nhân ngẫu hấp thu một lượng lớn, khuôn mặt anh vốn nhợt nhạt càng trở lên trắng bệch.

Lý Hiên vẫn chưa hết hứng thú, mà tiếp tục tiêu hao thêm máu, cho đến khi cơ thể đã bắt đầu lao đao, anh mới dừng lại.

“Khụ khụ khụ, tiêu hao hơi nhiều rồi.”

Cảm thấy cơ thể yếu ớt, Lý Hiên liền ăn một viên đan khí huyết cực phẩm, cùng lúc nhìn vết thương trên tay trái của mình.

Xác nhận miệng vết thương đang liền lại từng chút một, anh gật đầu hài lòng.

Tiếp anh cúi đầu, cầm lấy tượng điêu khắc che mặt, cẩn thận quan sát.

Lúc này tượng điêu khắc hoàn toàn  biến thành màu màu, toàn bộ bản chất của nó đều phát sinh biến hóa, lộ ra một chút linh hoạt và tròn đầy.

Khăn che mặt của tượng cũng biến thành màu máu, khiến nó vốn đã thần bí lại càng thêm thần bí.

Lý Hiên hài lòng nhìn Huyết Nhân Ngẫu, cảm thấy Huyết Nhân Ngẫu này có quan hệ với bản thân, anh gật đầu hài lòng.

Nhẹ nhàng đứng dậy, dáng vẻ Lý Hiên yếu ớt, có chút lao đao.

Đợi sau khi ổn định, mới từng bước ra khỏi phòng dưới đất, quay về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Không lâu sau đó.

Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ về đến nơi, sau khi thấy Lý Hiên đang nghỉ ngơi, bọn họ không muốn làm phiền, nên dự định rời đi.

“Sao thế? Có chuyện gì nói ta nghe xem.”

Tiếng của Lý Hiên từ trong phòng truyền tới, âm thanh vẫn giữ được sự bình thản, không có chút yếu ớt nào.

“Vâng sư tôn.”

Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ không phát hiện ra sự yếu ớt của Lý Hiên, bọn họ đứng ở cửa nói hết mọi chuyện cho Lý Hiên nghe, bao gồm cả chuyện mua đan dược cực phẩm,

“Có thể, các em cứ tự quyết định, đúng rồi, Tần Nguyệt nhân ngẫu này tặng em, phải luôn mang theo bên mình, không được để trong túi trữ đồ.”

Theo tiếng của Lý Hiên, một nhân ngẫu màu máu được đưa qua cho Tần Nguyệt.

Ngửi mùi máu tanh của nhân ngẫu, nhìn bộ dạng kỳ dị của nó, Tần Nguyệt không hỏi câu nào, mà lập tức biểu lộ sự cảm ơn: “Cám ơn st!”

“Ừm, đi đi, ta muốn ngủ một chút, mệt chết đi được.” Lý Hiên ngáp một cái, uể oải ngủ thiếp đi.

Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ liền ngoan ngoãn rời đi, đợi sau khi ra khỏi cửa, bọn họ nghi ngờ nhìn nhân ngẫu này.

“Thật kỳ lạ, sư tôn sao lại tặng chị nhân ngẫu này? Hơn nữa mùi máu tanh nặng quá.” Tống Tiểu Mỹ nghi ngờ.

“Không biết nữa, có điều sư tôn tặng nhân ngẫu nhất định có lý của người, ta phải luôn mang theo bên mình.” Tần Nguyệt nghiêm túc năm chặt tay.

“Ừm, nói cũng phải.”

Tống Tiểu Mỹ gật đầu đồng ý, cảm thấy làm theo lời sư tôn là đúng.

Bởi vì bọn họ đã biết chuyện trong khu sương trắng, biết người trấn áp khu sương trắng là sư tôn, bọn họ đương nhiên càng sùng bái và tin tưởng Lý Hiên.

Mang theo sự tôn sùng với Lý Hiên, Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ quay về căn phòng gác mái, thấy tiểu mèo đen và tiểu gấu đen vẫn đang ngủ say.

Hai con yêu thú đang trong quá trình biến hình, chỉ cần qua một thời gian nữa quá trình biến hóa hoàn thành, có thể tỉnh lại, đến lúc đó có thể trở nên mạnh hơn.

Quan sát hai con yêu thú một chút, rồi xác nhận là chúng vẫn bình thường, Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ mới đi đến tiểu viện bên cạnh, chờ Băng Huyên Nhi quay về.
Bình Luận (0)
Comment