Nữ Quan Vận Sự

Chương 337

"Ưm..." Tiếng rên rỉ trầm thấp kìm nén từ đỉnh đầu truyền đến, xuyên qua mái tóc, làm da đầu nàng ngứa ran.

Cố Khinh Âm không biết nên nhìn vào đâu, thế là dứt khoát nhắm lại, tay vuốt ve không mạnh không nhẹ.

Thứ trong tay nàng mịn màng như tơ lụa, thân gậy vừa to vừa dài, nóng rực, làm bỏng tay nàng. Nàng không có bất kỳ kinh nghiệm nào, tay chỉ biết lên lên xuống xuống, không dám chạm vào quy đầu to lớn kia.

Cố Khinh Âm nghe thấy hơi thở nặng nề của hắn, phất nhẹ qua sợi nàng. Toàn thân nàng căng thẳng, sâu trong cơ thể dâng lên cảm giác khô nóng rồi tụ tại ở bụng dưới. Tiểu huyệt hư không lặng lẽ chảy ra một dòng xuân thủy.

Nàng lén kẹp chặt đùi, hé mắt quan sát động tĩnh của hắn.

Nàng có thể nhìn thấy lồng ngực rộng lớn của hắn, hai điểm phấn hồng mê người lập tức đập vào mắt. Nàng đột ngột lùi về sau, nhưng không cẩn thận đụng phải cái chân bị thương của hắn.

Hàn Cẩm Khanh thở gấp, nói: "Nàng cố ý phải không?" Tay phải của hắn chậm rãi mò mẫm trước ngực nàng.

Cố Khinh Âm cắn môi, ra vẻ trấn định nói: "Tất nhiên không phải, tôi mỏi tay."

"Thế sao... Xem ra ta làm khó nàng rồi, chi bằng..." Hắn vừa nói, vừa luồn tay vào trong, cách lớp quần áo cầm lấy một bên ngực nàng, "để ta làm?" Cây gậy sắt nóng bỏng lập tức chống đỡ trước cửa huyệt ướt át của nàng.

Cố Khinh Âm hít một hơi, run rẩy nói: "Ngài, ngài đã nói không chạm vào tôi." Nàng muốn giãy giụa nhưng lại sợ chạm phải vết thương của hắn, làm cách nào cũng không thoát khỏi bàn tay đang làm loạn kia.

Hàn Cẩm Khanh nhẹ nhàng nhào nặn bầu ngực đẫy đà mềm mại của nàng, giọng điệu trầm thấp mị hoặc, "Nàng quên điều kiện rồi sao?" Hắn ghé sát vành tai xinh xắn của nàng, liếm nhẹ một cái.

Dưới sự trêu đùa cố tình của hắn, thân thể Cố Khinh Âm càng mềm nhũn, nụ hoa dựng  đứng, tiểu huyệt vừa ướt vừa nóng, cực kì trống trải. Nàng không dám mở miệng, sợ tiếng rên rỉ không may thoát ra ngoài. Tay nàng tiếp tục dùng sức vuốt ve dục căn của hắn, nhưng cảm thấy cây gậy kia như lớn thêm một chút vậy.

Hàn Cẩm Khanh híp mắt lại, hưởng thụ sự hầu hạ ngoan ngoãn của nàng. Bàn tay ấm áp của nàng vừa bé vừa mềm, chỉ biết lên lên xuống xuống không có kỹ xảo, với hắn mà nói thì như gãi không đúng chỗ ngứa, nhưng lại mang đến cảm giác mới lạ. Chỉ nghĩ đến nơi đó đang nằm trong tay nàng, là đủ khiến hắn hưng phấn.

"Chạm vào đỉnh, " hắn dụ dỗ, giọng nói khản đặc khiến người ta run sợ, "nó muốn nàng."

Tay Cố Khinh Âm chậm rãi đi lên trên đỉnh, lòng bàn tay nàng vừa vặn bao trọn lấy nơi đó. Cảm nhận hình dáng sắc sảo và mạch đập nhỏ xíu trong tay, khiến trái tim nàng chấn động.

Ngón tay Hàn Cẩm Khanh đột nhiên siết chặt, khiến ngực nàng đau đớn. Nàng ngẩng đầu oán giận nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt trần trụi của hắn.

"Làm nàng đau à?" Hắn nhíu mày, "Ta xoa cho nàng nhé?"

"Ngài đừng... Ưm..." Nàng còn chưa nói xong, tay hắn đã lột áo nàng, chui vào trong.

Lòng bàn tay thô ráp của hắn mạnh mẽ xoa nắn bầu ngực trắng nõn của nàng, đầu ngón tay thỉnh thoảng kéo nhẹ vê vê nụ hoa, làm bụng dưới nàng co thắt từng cơn, dục vọng quen thuộc dần dần dâng lên.

Chăn bông đã tuột xuống, Cố Khinh Âm hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi môi mỏng đỏ hồng, cần cổ ưu nhã và lồng ngực trắng nõn của hắn.

Nàng rất hiếm khi nhìn hắn như này, không khỏi nhìn đến ngây người. Nàng không biết mình bị làm sao, chỉ bỗng nhiên khát vọng được kề cận với hắn, thậm chí muốn biết hôn lên da thịt hắn sẽ có cảm giác gì...

"Nàng nhìn ta như thế làm gì?" Khóe miệng Hàn Cẩm Khanh cong lên, mắt cụp xuống, giọng khí cao ngạo lười biếng: "Muốn ta hôn nàng sao?"

"Tôi không có, tôi..." Câu nói của nàng đột ngột kết thúc vì cánh môi hắn đang tiến đến gần.
Bình Luận (0)
Comment