Nữ Phụ Tôi Bị Trầm Cảm

Chương 22

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

vừa đến nơi hai người đã thấy trịnh hàn thiên đang ngồi xoa bóp cho em gái mình,mắt vô thiên đỏ lên,nắm lấy tay áo vô lãnh giật giật.

-anh đó là thằng bạn của anh đúng không

-ừ...vô lãnh hờ hững đáp lại câu hỏi của vô thiên tiến lại gần phía thằng bạn thân đang xoa bóp chân cho em gái mình

-hazz đúng là không thể ngờ được mà.lắc lắc đầu rồi vô thiên cũng nhanh chân đi theo anh mình.

thấy có tiếng động đang tiến lại gần mình cô ngước mắt lên nhìn,lại bắt gặp ánh mắt như muốn gϊếŧ người của vô thiên,trịnh hàn thiên dường như cũng cảm nhận được sự xuất hiện của hai người mà ngoảnh lại nhìn.

-chậc đây chẳng phải trịnh thiếu gia sao lâu rồi không gặp.vô thiên lên tiếng châm chọc ,mặt hếch lên kiêu ngạo mà nói với trịnh hàn thiên.

-ừ lâu rồi không gặp huyết nhị thiếu gia,huyết vô thiên.hàn thiên lơ đãng nói tựa hồ là không muốn chú ý đến người đang cố đâm chọt mình.rồi lại lơ đãng nhìn sang bên cạnh vô thiên.hắn vui mừng đặt chân cô lại chỗ cũ đứng lên nhìn vô lãnh.

-hi lâu rồi không gặp bạn hiền.

-chậc...lâu rồi không gặp dạo này hình như cậu cũng có bản lĩnh hơn rồi đấy.vô lãnh tặc lưỡi cao hứng khen hàn thiên một câu,làm cho hắn tự hào mũi hếch lên tận trời.cũng không đợi hàn thiên nói lại,vô lãnh đi qua người hắn tiến về phía cô đang ngồi mà vuốt ve.

-sao vậy...bong gân rồi à.

cô gật đầu...mặt không chút biểu cảm nhìn anh cảm của mình.trịnh hàn thiên quay người hỏi vô thiên.

-này em gái cậu bị gì thế

-hazzzz lại nói một tháng trước....qua sự việc con bé bị bỏ lại trong rừng,trở về liền rầm rầm rì như vậy đấy.vô thiên lắc đầu,nhìn trịnh hàn thiên còn thở dài một hơi.

-ồ...vậy huyết gia các cậu không tính điều tra chuyện này sao.hắn ồ lên như đã hiểu,hỏi lại vô thiên một câu.

-điều tra rồi...nhưng ngoại trừ việc bọn họ bỏ quên nó lại thì không điều tra thêm được gì nữa.

-chậc chắc chắn là có người động tay động chân rồi.vô lãnh tặc lưỡi rồi cũng chẳng nói thêm gì nữa lại nhìn vô lãnh đang cưng sủng đứa em gái của mình mà lắc đầu.bỗng như chợt nhớ ra chuyện gì đó vô lãnh quay lại hỏi trịnh hàn thiên.

-cậu về nước khi nào thế?

trịnh hàn thiên cười cười tiến thêm mấy bước lại gần chỗ cô xoa xoa đầu cô mà nói.

-mới về hôm qua thôi.. tôi mới từ khu c chuyển lên đây đó.vô thiên đang im ắng cũng cất tiếng nói với hàn thiên.

-khu c vốn nổi tiếng là nơi có mấy ông trùm hắc đạo mới vào ở đó,ở đó cả ngày toàn nghe tiếng súng với mùi thuốc súng thì ai mà ở được.

hàn thiên im lặng mím môi cười lại nhìn anh vô lãnh đang xoa bóp vỗ về cô em gái nhỏ.

-tiểu băng lần sau đi đứng nhớ cẩn thận,em không cảm nhận được cái đau nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao,hôm nay còn có bạn của anh còn hôm sau em không gặp hắn nữa thì phải làm sao.

cô gật gật đầu như đã hiểu,thuận thế leo lên lưng anh để anh cõng về nhà.vô thiên với trịnh hàn thiên nói chuyện gì đó rồi cũng ai đi đường nấy,trước khi đi còn quay lại chào cô với vô lãnh một cái,cô cũng chỉ gật gật đầu cho có lệ.

trên đường về nhà cô mông lung suy nghĩ về chuyện của trịnh hàn thiên mà đầu óc đã bay đến tận phương nào rồi

"trịnh hàn thiên hắn có quan hệ với anh trai mình,chẳng trách hắn lại thả cô nữ phụ này đi để tránh móng vuốt của đám nam nữ chính,nếu mình nhớ không nhầm chương 103 thì hắn bắt đầu điều tra ra được nguyên nhân chết của anh cô,nhưng điều tra được thì sao đến lúc ấy cô đã ngủm củ tỏi rồi còn đâu,thân phận tên này cũng không phải là phức tạp chỉ là đại thiếu gia trịnh gia thôi,nhưng trịnh gia lại có quyền lực nhất trong tất cả các đại gia tộc,hắc đạo bạch đạo đều có nhúng tay vào,còn có nhúng tay vào bộ máy chính trị nữa,nhưng trong tiểu thuyết lại nói hắn  một người không nguy hiểm,rốt cuộc nên tin tiểu thuyết hay tin những thứ mắt cô nhìn được đây."

cuối cùng cô cũng vứt ý nghĩ ra sau đầu vì cơn đói bụng,giờ cô chỉ nghĩ làm sao để về ăn sáng nhanh một chút mà thôi.được vô lãnh cõng cô lại ngủ lúc nào không hay.

về đến biệt thự vì tiếng ồn ào trong biệt thự nên cô bị đánh thức mắt vẫn còn hơi ươn ướt,tay giơ lên che miệng ngáp một cái,muốn có bao nhiêu dễ thương liền có dễ thương,vô thiên nhìn cô hai tay không chịu được lại giơ lên mà bẹo đôi má hồng hào mềm mại của cô.cười sủng nịnh nói.

-bảo bối về đến nhà rồi,cũng nên dậy đi thôi hình như  chúng ta có khách.

-...ưʍ... khe khẽ ưm một tiếng cũng đủ cho vô lãnh vô thiên giật thót mình mỉm cười.

nói chứ lúc trước đến tạo ra một tiếng động nho nhỏ trong miệng con bé cũng không chịu huống hồ chữ ưm này ,chỉ một chữ ưm cũng khiến hai người cao hứng lắm rồi.

-anh anh nghe thấy chứ.

-ừ

-con bé cuối cùng cũng có chuyển biến tốt rồi.vô thiên cười cười chạy thẳng vào biệt thự khoe với ba mẹ,vừa chạy mặt vừa hớn hở cười to gọi ba mẹ mất hết cả hình tượng.chỉ có vô lãnh vẫn bình tĩnh vân đạm phong khinh  cõng cô vào nhà.

cô mờ mờ nhìn thấy khuôn mặt cười tươi như hoa của ba mẹ đang nhìn thẳng vào mình,giật thót mở mắt ra,lại bắt gặp cả nhà huyết gia đang nhìn cô chằm chằm.rụt rụt người cô cười nhìn ba mẹ và hai anh của mình.

ra là một chữ ưm của cô cũng khiến cho cả huyết gia vui như vậy,hôm đó cô vui vẻ ăn sáng với mọi người,mà quên mất vị khách  anh cô nhắc tới lúc chuẩn bị về nhà.

------------------------------------------------------

thực ra thì mình từng hỏi đặt tên gì cho nữ chủ,có một bạn góp ý là liên hoa nhưng lúc trước mình lại đặt cho con bé họ mặc.mặc liên hoa thì không hợp lắm nên phiền mọi người góp ý cái tên khác ạNữ phụ tôi bị trầm cảm - Chương 22

Bình Luận (0)
Comment