Nữ Phụ Em Thuộc Về Tôi

Chương 58


Hoắc Hàn Lâm nhìn cô đã tan biến trong không trung mà không ngừng nhỏ giọt nước mắt, anh thực sự khóc không ra tiếng luôn rồi.

"Không Thư Thư, tại sao vậy, tại sao em lại nhẫn tâm bỏ anh lại ở thế giới này?"!.

! ****************!
Một tháng sau, thông tin cô đã qua đời được công bố, ba mẹ cùng em trai Cố Linh Thư đã không ra ngoài được mấy tuần liền vì nhớ người con gái chị gái của mình.

Tuy họ không thấy được x.

ác cô nhưng mà cũng rất tin tưởng những thông tin mà Hoắc Hàn Lâm nói ra.

Gĩ nhiên, anh không nói cô tới từ thế giới khác mà bìa ra một lý do để cho tất cả mọi người không phải ngỡ ngàng.


Minh Hạo Vũ ,Đồng Tuyết cùng Giang Hạ Vân cũng không khá quan hơn, họ buồn lây, ủ rủ suốt cả tháng trời, những con người năng động trước kia giờ đây trở nên buồn bã lạ thường.

༎ຶ‿༎ຶ
_______________
Một diễn biến khác _____________
Linh Thư chớp chớp đôi mắt mình nhìn xung quanh căn phòng, là bệnh viện quân y cho đặc công.

Cô xuyên về rồi sao, vừa nghĩ vậy cô liền nhìn xuống cơ thể của bản thân, chỉ bị thương nhẹ ở khủy tay thôi, sao sao có thể chứ, quả bom đó uy lực cực mạnh, làm sao mà cơ thể của cô còn lành lặn vậy được.

Cô nhớ trước khi xuyên sách cô đã bị bom nổ mà chết, thế mà lúc này khi xuyên về cô chỉ lại bị thương nhẹ ở khủy tay sao, ảo diệu quá rồi.

Linh Thư xoa xoa đầu, liệu đây có phải là sự thật không??, rất kì lạ.

Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì bên ngoài đã nghe tiếng bước chân lộp cộp tiến vào.

Cánh cửa mở ra, là Chỉ huy đội đặc công, ông ấy nhìn có vẻ già nhưng là người nuôi dạy cô từ bé, tuy tính tình nóng nảy, không hòa nhập nhưng lại là người biết quan tâm mọi người hơn ai hết.

Vậy phải hỏi mới được, nói rồi cô ngồi thẳng tắp dậy cúi chào nhẹ người trước mặt thể hiện sự tôn kính dưỡng dục của cô đối với ông rồi nói "Ông ơi, cho cháu hỏi Giang Hạ Vân đâu rồi ?".

"Con nhóc đó không qua khỏi rồi, ta xin lỗi, không cứu được nó" Vị chỉ huy già hơi buồn nhìn cô mà trả lời.

" Chỉ Huy, nhưng cháu nhớ bản thân cũng bị bom nổ chung với Vân Vân rồi kia mà sao bây giờ cơ thể cháu vẫn lành lặn như vậy??".

" Trường hợp của con đúng thật là rất lạ,ta sống cũng đã hơn 85 tuổi rồi nhưng chưa từng thấy trường hợp này xảy ra trước đây".


"Bom nổ đã không chết vậy mà cơ thể vẫn bình an vô sự, chứng tỏ con còn có sứ vụ riêng, con đường riêng của bản thân chưa hoàn thành, cần có thời gian để kết thúc nó".

Cố Linh Thư nhớ đến cái gì đó rồi cô hơi cúi đầu nhìn xuống bàn tay đan vào nhau của mình mà thở dài, ánh mắt chứa đầy tia tuyệt vọng.

" Có lẽ sứ vụ đó cháu sẽ chẳng bao giờ thực hiện được nữa đâu".

Nói rồi cô vén chăn sang một bên xuống khỏi giường rồi cúi thấp người chào ông mà đi ra khỏi bệnh viện quân y.

Ông già vẫn đứng bên trong phòng bệnh thầm thở dài " hazz con nhỏ này hẳn là đã tìm được nửa trái tim kia của cuộc đời nó rồi, chỉ là chưa biết cách đến với cái kết viên mãn thôi!".

Vừa nói ông vừa lắc đầu cười khổ thay cho cô.

_____________
Hôm nay Linh Thư lại quay lại với công việc thường ngày của bản thân đó chính là bắt tội phạm quốc tế.

Nhưng cô lại không lấy một tia cảm xúc vui vẻ khi hoàn thành nhiệm vụ, nhìn qua ai cũng nghĩ một cô gái xinh đẹp quyến rũ tài giỏi thế mà lại vô cảm.


Việc này khiến cho ông chỉ huy cũng nhọc lòng thay cô " Linh Thư, hiện tại ông không biết con vì lý do gì mà luôn vô cảm như thế, nhưng mà ông muốn nói cho con biết, hãy làm những gì con muốn, những gì con ước ao, hiểu ý ông chứ?".

Linh Thư không nói gì, lặng lẽ cúi người, gật nhẹ đầu rồi đi ra.

Về việc này cô đã suy nghĩ, cô không muốn ngày ngày thực hiện những nhiệm vụ căng thẳng như vậy, cô muốn trở về bên anh, muốn được anh ôm, anh yêu thương như trước kia.

Trong lúc đi qua đường Quốc Lộ, Linh Thư đang suy nghĩ miên man thì một chiếc ô tô mất lái lao nhanh về phía cô, thời gian như được tua chậm lại, từng chi tiết nhỏ trên chiếc xe cô có thể quan sát kĩ.

" Đùng" người cô văng ra một khoảng dài mấy mét rồi ngừng lại " thôi xong, vừa về chưa được mấy tuần mà đã ngỏm rồi, số tôi là số gì vậy trời.

Mở mắt ra cô lại cảm nhận được mình đang nằm trên thứ gì đó khá cứng rắn nhưng cũng rất ấm áp.



Bình Luận (0)
Comment