Nữ Phụ Chạy Trốn

Chương 88

8 giờ tối tiệc chính thức bắt đầu quan khách cũng từ khoang phòng của mình trang phục lộng lẫy sang trọng khoác tay nhau bước lên.

Mã Hoàng Hải đứng ở vị trí chính điện tay nâng ly rượu đỏ sóng sánh. Bên cạnh là Thanh Long miệng cười không ngớt.

Mã Hoàng Hải bước lên bụt đã chuẩn bị sẵn chỉnh lại mic cho vừa tầm.

- Bửa tiệc hôm nay Mã Hoàng Hải tôi tổ chức là để cảm ơn các anh em đã tin tưởng ủng hộ tôi vào vị trí này. Tôi...

Mã Hoàng Hải đang nói thì phía sau tiếng vỗ tay không đúng thời điểm vang lên cắt ngang bài phát biểu giả tạo đó. Đám đông tãn ra một lối đi Hà My bước lên vẫn vỗ thêm mấy cái cánh môi xinh đẹp cong lên. Cô như nữ vương kiêu ngạo không để ai vào mắt.

- Mã gia ăn mừng có phải quá sớm rồi không.

Quan khách trố mắt nhìn mỹ nhân không sợ trời không sợ đất kia. Cô quét mắt xung quanh đáp trả những ánh nhìn soi xét.

Sắc mặt Mã Hoàng Hải thoáng qua biểu cảm khó coi rồi khôi phục vẻ khoang dung cười ha hả nói trong giọng điệu lại có phần nguy hiểm.

- Vị này là thiên kim nhà nào?

Hà My điệu bộ chẳng mấy quan tâm khi thường lấy hai ly rượu trên bàn rồi mới nhàn nhạt nói ra tên mình.

- Nguyễn Hà My.

Cả không gian im bật vài giây khi nghe đến cái tên đó rồi lại xôn xao rì rầm bên tai nhau. Thanh Long cùng Mã Hoàng Hải đã nóng giận ra mặt.

- Cô gái trẻ đây không phải nơi có thể ăn nói tùy tiện.

Hà My nhấp một ngụm rượu mắt cũng không nhìn lên giọng thờ ơ.

- Vậy à.

Mã Hoàng Hải siếc chặt nắm tay chỉ là một ranh con mà dám xem thường ông ta. Thanh Long bên này phất tay.

- Người đâu mang cô ta đi!

Hà My lắc nhẹ ly rượu hất cầm nhìn Thanh Long. Lão ta đợi một lúc vẫn không thấy bọn hộ vệ nhúc nhích lại càng tức điên quát lớn.

- Các ngươi bị điếc à mau đem cô ta đi!

- Không cần tốn công gọi người của ông đã bị khử hết rồi.

Cùng với giọng khẳng định quyền uy phía sau Hà My một bóng người cao lớn quần âu sơ mi đen bước tới. Nam Tuấn Kỳ đón lấy ly rượu từ tay Hà My rồi cưng chiều xoa đầu cô.

Mã Hoàng Hải lẫn Thanh Long như chết đứng còn quan khách kinh hải không thốt nổi một lời. Bọn họ lần lượt lui xa.

- Thanh Long, Mã Hoàng Hải hai lão già các người cũng quá xem thường ta rồi chỉ một đoạn ghi âm nhỏ mà muốn lừa được ta thật ngây thơ.

Mã Hoàng Hải dần bước xuống thãn nhiên như không nhưng trong lòng ruột gan đều đã sắp cháy khét.

- Nam Tuấn Kỳ ngươi chưa chết?

- Ta sao có thể chết. Haha Mã Hoàng Hải để dụ được con rắn như ông ra khỏi hang cũng tốn không ít công sức.

Lão cáo già cười lớn mắt hồ ly lóe lên.

- Nam Tuấn Kỳ ngươi đừng quên ta hiện giờ nắm quyền lớn nhất trong hắc đạo. Bang Nam Thành lẫn Hắc Ưng bang đều nằm trong tay ta.

Nam Tuấn Kỳ uống cạn rượu rồi vứt ly xuống. Tay vương ra kéo Hà My đang định đi lấy thêm rượu uống. Cô lườm hắn một cái rồi rũ mắt chán nản. Hắn khẽ cười quay sang Mã Hoàng Hải.

- Quyền lực trong tay ông vốn không có thực. Tất cả đều nằm trong kế hoạch của ta diễn một màn kịch lớn dụ kẻ đứng sau Thanh Long xuất đầu lộ diện. Ân oán của chúng ta rốt cuộc cũng đến hồi kết.

Mã Hoàng Hải run run lùi vài bước. Nam Tuấn Kỳ lại thong thả nói tiếp.

- Thanh Long bang và Huyết Long bang bây giờ có lẽ cũng đã được Trần Quốc Anh thu dọn sạch sẽ. Ông an tâm với tính cách của Trần Quốc Anh nhất định không để lại hậu hoạn.

Thanh Long bỗng móc trong áo vest ra cây súng ngắn liên tục bóp cò nhưng lại không có viên đạn nào bay ra lão lắp bắp nhìn súng trong tay.

- Tại...sao....

Hà My đưa tay che miệng ngáp một cái nhàn nhạt thông báo.

- Súng của các người ta đã tráo hết rồi.

Thanh âm nhẹ bâng cũng khiến Thanh Long cứng đờ người.

- Buồn ngủ rồi sao?

Nam Tuấn Kỳ săn sóc hỏi cuối nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Hà My mấy hôm nay cô thật rất vất vã.

Hà My khẽ gật đầu lại ngáp thêm một cái. Nam Tuấn Kỳ bế cô lên, Hà My không có phản kháng mấy ngày liền cô đều không có ngủ hiện tại đã gắng gượng đến mức kiệt sức rồi. Dụi đầu vào lòng ngực rắn chắc của hắn tìm vị trí thoải mái rồi nhắm mắt ngủ ngoan.

- Cho thuyền quay vào bờ. Đám người này trối hết lại cho ta. Kẻ nào làm loạn một phát giết chết.

Nói rồi hắn dịu dàng nhìn cô gái trong lòng ngực xoay chân ôm Hà My đi trước và sau câu nói tàn độc kia như hai người khác nhau.

Trần Quốc Anh đứng nhìn ngọn lửa bốc cao khối đen nhiều đến mức trong màn đêm vẫn có thể nhìn thấy rõ che phủ bầu trời phía trên tòa nhà lớn của Huyết Long bang.

- Chủ nhân mọi thứ đã dọn dẹp xong không còn một thứ gì sót lại. Những người vô can đều thả đi những kẻ có dính líu đã xử lí hết.

Anh phất tay trong con ngươi in bóng ngọn lửa rực cháy.

- Rút được rồi.

- Rõ thưa chủ nhân.

(Vâng chúng ta đang lăn đến đoạn kết =]])
Bình Luận (0)
Comment