Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 45

Tần Như Lương nhìn nàng với ánh mắt cực kỳ chán ghét rồi nói: “Không phải hôm nay Mi Vũ đã tới đây sao? Cô không chỉ cho người đánh nha hoàn của nàng mà còn đánh nàng mình đầy thương tích. Cô nói xem ta nên nên đối xử với cô như thế nào?”

Thẩm Nguyệt cảm thấy nực cười, liền nói: “Ta đánh ả ta? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đánh ả ta?”

“Cô còn dám nói là mình không đánh nàng? Thế tại sao thân thể của nàng lại đầy thương tích? Chẳng lẽ là do nàng tự té?”

Tần Như Lương tức giận đến mất hết lý trí, chỉ hận không thể dùng một tay bẻ gãy cổ Thẩm Nguyệt. Hắn ta còn nói thêm: “Cô thật sự xem lời ta nói như gió thoảng bên tai, ta đã nói với cô nếu như cô mà dám làm tổn thương đến nàng thì ta nhất định sẽ không bỏ qua. Không phải đã nói nước sông không phạm nước giếng hay sao, vậy mà cô còn dám giở trò ác độc? Phải nhẫn tâm đến mức nào thì cô mới có thể ra tay nặng đến như vậy với nàng! Cô không nên tiếp tục ép ta, nếu không thì kết cục của cô sẽ còn thảm hại hơn trước kia rất nhiều”.

Thẩm Nguyệt cười lạnh nói: “Ngươi nói hay lắm, nếu Thẩm Nguyệt ta muốn gây rối với ả ta thì ta nhất định sẽ thông báo trước cho ngươi! Ngươi đã tận mắt nhìn thấy ta ra tay với ả ta hay sao? Ả ta nói gì ngươi cũng cho là đúng, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy, có khi nào ngươi nghe lời ta nói chưa?”

Thẩm Nguyệt gằng giọng nói, vươn cổ áp sát vào người hắn ta nói: “Còn ta thì sao? Ngươi không nhìn thấy gương mặt của ta bị biến thành bộ dạng này hay sao? Nếu như ta nói chính ả ta đã hủy hoại gương mặt của ta thì ngươi có tin không?”


“Đây là chuyện mà cô tự mình rước lấy, cô nghĩ mình là ai?”, Tần Như Lương tức giận dùng sức đẩy Thẩm Nguyệt ra.

Ngay lập tức, bàn ghế trong nhà đều gãy đổ ầm ầm.

Ngọc Nghiên và Triệu thị nghe thấy động tĩnh liền chạy đến, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì đều chết lặng.

Thẩm Nguyệt đang bị đẩy vào cạnh bàn, Tần Như Lương đã hất mạnh Thẩm Nguyệt ra khiến cho bụng của nàng đập mạnh vào cạnh bàn.

Thẩm Nguyệt đau đớn đến mức không thể đứng thẳng, hít vào một ngụm khí lạnh.

“Công chúa!”, Ngọc Nghiên thất thanh kêu lên, ngay lập tức chạy vào, chỉ nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Nguyệt tái nhợt, nàng ta ngay lập tức hốt hoảng, run giọng nói: “Công chúa, người có sao không? Người đừng làm nô tỳ sợ”.


Tần Như Lương vẫn còn đang hung hăng bước tới, nhưng Triệu mụ thấy tình hình không ổn liền lập tức đứng ở giữa nói: “Xin tướng quân bình tĩnh, công chúa đang mang thai!”

Tần Như Lương dừng lại, ánh mắt hờ hững nhìn Thẩm Nguyệt đang run rẩy vì đau đớn.

Ngọc Nghiên và Triệu thị nhanh chóng chạy đến đỡ Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt khom người, hai chân vẫn đang run rẩy.

Ánh mắt của Ngọc Nghiên rất sắc bén, nàng ta ngay lập tức nhìn thấy máu chảy ra từ dưới chân của Thẩm Nguyệt cho nên sắc mặt liền tái nhợt vì sợ hãi, nước mắt trào ra: “Chảy máu, chảy máu… Công chúa chảy máu rồi…”

Triệu thị cũng biến sắc, bà ta nói: “Sợ là đã tổn thương đến đứa trẻ rồi, đừng chậm trễ nữa, Ngọc Nghiên, ngươi mau chạy đi mời thầy thuốc đến đây”.

“Vâng, vâng”, Ngọc Nghiên định thần lại, hoảng sợ chạy ra ngoài: “Ta đi mời thầy thuốc đến ngay”.

Ánh mắt của Tần Như Lương vô cùng u ám, cơn tức giận trên mặt đã dịu đi nhưng nét mặt vẫn lộ ra sự thâm trầm khó lường. Triệu thị quay đầu lại thất vọng nói: “Cho dù tướng quân không thích gặp công chúa nhưng cũng nên quan tâm đến con của chính mình chứ?”

Bình Luận (0)
Comment