Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 227

Tần Như Lương, người nãy giờ vẫn giữ im lặng nghe được những lời này thì nắm chặt tay, gân xanh trên cánh tay nhảy dựng lên, bất ngờ ngắt lời Liễu Mi Vũ, trong miệng đều là mùi máu tanh: “Mi Vũ, câm miệng”.

Liễu Mi Vũ giật mình, sau đó mới tỉnh táo lại, mang theo dáng vẻ thống khổ nhìn Tần Như Lương.

Ngọc Nghiên lo âu hỏi: “Công chúa, người thế nào rồi, người không sao chứ?”

Thẩm Nguyệt trực tiếp ra lệnh cho thị vệ: “Tiện thiếp này nói năng càn rở với bổn công chúa, vả miệng cho ta”.

“Vâng!”

Nếu như là ngày thường, Tần Như Lương nhất định sẽ lập tức đứng bật dậy ngăn cản, nhưng hắn hiện tại ngay cả bản thân còn chưa lo nổi.

Hắn đều nghe rõ ràng từng câu từng từ ác độc phun ra từ miệng Liễu Mi Vũ vừa rồi.

Nơi này là hoàng cung, không phải là ở nhà, làm sao có thể dễ dàng để cho nàng ta nghĩ gì nói đó như vậy?


Tần Như Lương không ngăn cản.

Thị vệ đương nhiên phải nghe theo sự sai bảo của công chúa, vả miệng một người phụ nữ rất dễ dàng.

Thị vệ lập tức buộc chặt hai tay Liễu Mi Vũ, tay năm tay mười tát vào miệng.

Liễu Mi Vũ lúc đầu còn có thể đứt đoạn mắng hoàn chỉnh hai câu, nhưng sau đó khoang miệng bị đánh rách tới đầy máu tươi, gò má nàng ta sưng vù, ngay cả nửa từ cũng không thốt ra nổi.

Búi tóc nàng ta rối tung đã không còn sức lực phản kháng, lúc này giống như một mụ đàn bà điên bật ra từng tiếng khóc mơ hồ.

Sáu mươi gậy của Tần Như Lương đã đánh xong, thị vệ thi hình lại đổi thành roi, một roi quất xuống liền khiến hắn ta rên lên, lưu lại trên từng từng đường máu sâu.

Cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, hơi thở nặng nề.


Nhưng khi Liễu Mi Vũ bị vả miệng tới mê sảng hắn vẫn trầm giọng nói: “Tĩnh Nguyệt công chúa, ta cầu xin cô, xin cô tha cho nàng ấy lần này”. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Thẩm Nguyệt đáp: “Nể mặt ngươi tối nay không lẫn lộn đúng sai, ta cho ngươi phần thể diện này”.

Nàng nhấc tay ra hiệu cho thị vệ dừng lại.

Thẩm Nguyệt hờ hững rảo bước tới trước mặt Liễu Mi Vũ, thoáng liếc qua nàng ta, sau đó hơi cúi người xuống, vươn một tay bóp chặt lấy cái cằm nhỏ nhắn của Liễu Mi Vũ, ngón tay khẽ dùng lực liền nhón lấy non nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta, buộc nàng ta phải nhìn thẳng vào mình.

Trong mắt Thẩm Nguyệt không một gợn sóng, ánh trăng tô điểm càng khiến đôi mắt nàng thêm sâu lắng, trầm tĩnh tới vô thực.

Nàng nhìn Liễu Mi Vũ nói: “Mi Vũ, ngươi làm rõ cho ta, rốt cuộc là ai lòng dạ rắn rết, và ai lại là người khiến Tần Như Lương biến thành dáng vẻ thảm hại này?”

Con ngươi của Liễu Mi Vũ trừng lớn, giống như bị nhấn chìm trong vũng nước, đầy nước mắt và hoảng loạn.

Thẩm Nguyệt khẽ nói: “Nếu không phải ngươi một lòng muốn vu oan hãm hại ta thì sẽ xảy ra chuyện này sao? Ngươi cảm thấy Tần tướng quân đang bị trừng phạt là vì ta sao?

Hắn là vì ngươi, ba mươi gậy vốn nên do ngươi chịu nhưng lên đến trên người hắn lại biến thành sáu mươi gậy, nếu không phải là ngươi tự nhiên chen ngang, hắn cũng sẽ không phải nhận lấy sáu mươi gậy này, hoàng thượng cũng sẽ không gọi hắn đến đại điện để đối chất, có lẽ ngay đến năm mươi roi tiếp theo này cũng đã có thể tránh khỏi”.

Bình Luận (0)
Comment