Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 28

Kỷ Vân Thư đi vào phủ từ cửa sau phía tây, vừa mới trở lại sân, đã nhìn thấy Loan Nhi đang đứng khóc lóc ở bên ngoài.

Vừa thấy tiểu thư nhà mình trở lại, mắt nhấp nháy vài lần.

"Tiểu thư, ngài đã trở lại." Biểu tình của Loan Nhi rất khẩn trương.

Kỷ Vân Thư không nhanh không chậm, nheo mắt liếc nhìn về phía nàng ấy một cái: "Xảy ra chuyện gì? Ngươi vẫn luôn hấp tấp, tối hôm qua không phải ta đã nhờ Lưu đại nhân phái người tiện thể nhắn tin cho ngươi, nói ta sẽ không trở lại hay sao?"

Nha đầu này, mỗi lần đều vô cùng lo lắng, khiến nhân tâm hoảng sợ!

Loan Nhi lại dùng sức lắc đầu: "Không phải, là... là người Vệ phủ tới, hiện tại... hiện tại đang đang ở tiền sảnh, vừa mới rồi lão gia phái người qua đây, nói là nhắn tiểu thư ngài nhanh chóng đi qua."

Vệ phủ?

Xem ra, là tới cầu hôn!

Tay chân sài lang kia thật đúng là mau, nhận định là hận không thể nhanh chóng gả nàng ra ngoài.

Nàng hít sâu một hơi, cảm giác phỏng chừng cũng không thể nào ngủ được, thật là xui xẻo!

Vào phòng, Kỷ Vân Thư nhanh chóng thay một thân nam nhi trên người, búi tóc đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng, cất bước đi đến tiền sảnh.

......Dịch: Wattpad@Emily_Ton......

Trong sảnh ngoài, một nhóm người đang ngồi vây quanh.

Mà Kỷ Vân Thư liếc mắt nhìn thoáng qua, nhìn thấy bày biện ở trên bàn lớn một bên là rất nhiều hộp cẩm tú lớn lớn bé bé, hẳn là quà do Vệ phủ mang đến cầu hôn.

Phía trên ghế chủ vị, Kỷ Thư Hàn nhận ra nàng đang đến, mỗi lần đều nhìn thấy nàng đều mang bộ dáng hung hãn, lần này lại hiền lành hơn rất nhiều.

"Vân Thư, vì sao lại lâu như thế mới qua đây? Vệ bá phụ cùng với Vệ bá mẫu đã đợi ngươi thật lâu."

Kỷ Vân Thư nhìn về phía người nhà họ Vệ, cúi cúi người: "Vệ bá phụ, Vệ bá mẫu, Vân Thư đến chậm, mong nhị vị thứ lỗi."

Người Vệ gia còn chưa nói gì, Kỷ Mộ Thanh một bên đoan trang hào phóng lập tức chọc vào một lỗ kim, âm thanh quái khí nói: "Muội muội thật là nuông chiều, đã là giờ Tỵ, bây giờ mới thức dậy đúng không?"

"Mộ Thanh, không được vô lễ."

Nói chuyện, đúng là lão phu nhân Kỷ gia, tổ mẫu của Kỷ Vân Thư.

Một thân vải lụa gấm Bích Vân màu tím, trên áo choàng thêu mẫu đơn phượng điểu tinh xảo, dệt tuyến (vải thêu) đúng là xuất từ Cẩm Tú, Tô Châu. Tóc trắng búi thành chiếc bánh, chải chuốt đến thập phần đoan trang nhã khí, kim thoa cũng là những thứ tinh phẩm được trang trí bằng ngọc trai. Trên cổ đeo một chiếc vòng cổ được làm từ 99 hạt bạch ngọc trân châu, cuộn trên cổ thành hai vòng xuyến một lớn một nhỏ. Đặc biệt, một đôi vòng trắng phượng bạc bắt mắt nhất đeo ở trên cổ tay, nghe nói, là năm đó được tổ tiên hoàng đế ban tặng, cực kỳ trân quý.

Phục sức hoa lệ như thế, khiến Kỷ Vân Thư vừa tới, quả thực khiếp sợ.

Nếu như lúc khảo cổ ở thời hiện đại may mắn đào ra được hài cốt này, đó quả thật là tin tức lớn nhất của giới khảo cổ.

Cho nên Kỷ Vân Thư rất nhiều lần đều suy nghĩ, nếu như thật sự có thể trở về, nàng nhất định phải ghi nhớ địa điểm hạ táng lão phu nhân này.

Bất quá nói đến cũng thật kỳ quái, hậu duệ hương khói của Kỷ gia rất nhiều và thịnh vượng, nhưng Kỷ Thư Hàn lại cưới về bốn lão bà, lại lần lượt chết đi vì bệnh. Hiện giờ chủ sự Kỷ gia, chính là vị Kỷ lão phu nhân 60 tuổi này.

Sau khi Kỷ lão phu nhân răn dạy Kỷ Mộ Thanh xong, lập tức nói với Kỷ Vân Thư: "Vân Thư, đại sự hôn nhân của ngươi, ta và phụ thân ngươi đã làm chủ giúp ngươi, đồng ý việc hôn nhân này với Vệ phủ. Từ nay về sau ngươi gả đến Vệ phủ, nhất định phải sống yên ổn một chút, chớ nên nháo ra chê cười."

Kỷ Vân Thư không đáp.

Trong lòng nàng cực kỳ minh bạch, người thông minh nhất Kỷ gia, không phải là Kỷ Thư Hàn, mà là vị lão phu nhân có gương mặt nhìn qua rất hiền từ này.

Khi trẻ tuổi, chỉ sợ cũng là bậc thầy lợi hại!

Bằng không, vị trí Kỷ phủ lão phu nhân sao có thể ngồi đến vững chắc như thế.

Trong khi Kỷ lão phu nhân đang nói chuyện, Vệ phu nhân đã đánh giá xong Kỷ Vân Thư, mặt mày không giấu được sự vừa lòng.

Đứng dậy, thân thiết kéo cánh tay của Kỷ Vân Thư, cười dịu dàng: "Đứa nhỏ này lớn lên cũng thật đáng chú ý, ta vẫn thường nghe tổ mẫu và phụ thân ngươi nhắc đến ngươi, quả thực, duyên dáng yêu kiều, thập phần xứng đôi cùng với Dịch nhi nhà chúng ta."

Xoay người, nhìn lướt qua bên trong sảnh, bối rối: "Dịch nhi mới vừa rồi còn ở đây, sao lại đảo mắt một cái liền không thấy người nữa."

Vệ lão gia mở miệng: "Nhất định là vừa rồi đã chạy ra ngoài."

"Đứa nhỏ này, hôm nay dẫn hắn tới cầu hôn, sao lại tự mình không đến liếc mắt nhìn tức phụ một cái, đã chạy đi đâu." Vệ phu nhân ngoài miệng oán trách, lại lập tức "an ủi" Kỷ Vân Thư: "Vân Thư, ngươi đừng trách móc, đứa nhỏ Dịch nhi tính tình tương đối hoang dã, nhưng đáy lòng không xấu. Vân Thư ngươi cũng là người có tâm địa thiện lương, hiểu chuyện hài tử, vậy nên đừng để ý. Từ nay về sau, khi các ngươi đã thành thân, hãy bao dung nhiều hơn nữa, ở chung thật tốt, chớ nên ghét bỏ Dịch nhi nhà ta."

Nàng còn chưa qua cửa đâu, vỗ mông ngựa cũng quá không thực tế!

"Vệ bá mẫu nói giỡn, Vân Thư vì sao lại ghét bỏ Vệ công tử, hôn sự nữ nhi từ trước đến nay đều là lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, Vân Thư gả đến quý phủ, là phúc khí của Vân Thư." Khi nói chuyện, nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn phụ thân mình một cái.

Quả nhiên, nhìn thấy sài lang kia cực kỳ rất vừa lòng đối lời nàng nói!

Vệ phu nhân cũng cực kỳ vừa lòng, gật gật đầu, trước mắt tràn ngập gió xuân.

Ngốc tử nhà mình sẽ sớm có lão bà!

Kỷ Thư Hàn vuốt ve bộ râu của mình, nói với Vệ lão gia một bên: "Vệ lão gia, ngươi cũng biết, mấy nữ nhi của ta đều là xác thịt trong lòng ta."

"Minh bạch minh bạch, ngày sau có bất luận sự tình gì, Kỷ lão gia ngươi chỉ cần nói một tiếng công đạo là được." Vệ lão gia gật đầu.

"Ngươi nói như vậy, khiến ta cũng an tâm rồi, vậy việc hôn nhân này cứ định ra như thế, đối với tiền biếu và giờ lành cưới gả, chúng ta hãy chậm rãi thương thảo."

Vệ lão gia cười, lộ ra một bộ dáng uy phong và giàu có: "Ta và phu nhân cũng chỉ có một hài tử là Dịch nhi, đối với phương diện tiền biếu, Vệ gia chúng ta tuyệt đối sẽ không thiếu."

Vừa nói như thế, đã buông bỏ ý nghĩ của Kỷ Thư Hàn.

Gả nữ nhi đơn giản chỉ vì hai lý do: tiền tài và địa vị!

Kỷ Vân Thư ngoan ngoãn đứng ở giữa sảnh, không nói nhiều, cũng không nhìn nhiều, người hai nhà khí thế ngất trời bắt đầu thảo luận hôn sự của nàng, nàng thì một chữ cũng nghe không lọt.

Cho đến khi Kỷ lão phu nhân gọi nàng một tiếng.

"Vân Thư, không bằng ngươi đi tìm Vệ công tử trong viện, có cuộc nói chuyện giữa những người trẻ tuổi các ngươi. Đối với hôn sự của ngươi, ta sẽ sắp xếp cùng với phụ thân ngươi."

Vệ phu nhân cũng nhanh chóng nói: "Đúng vậy, không bằng ngươi đi tìm Dịch nhi, các ngươi hãy gặp mặt nhau trước."

Vừa vặn, Kỷ Vân Thư cũng không muốn ở lại, đơn giản hành lễ, ngoan ngoãn nghe lời và rút lui ra ngoài.

Đôi mắt phượng sắc sảo của Kỷ Mộ Thanh cong lên, sau một lát cũng đi theo ra ngoài.

Từ nơi nước sôi lửa bỏng ra ngoài, Kỷ Vân Thư hít sâu một ngụm khí lạnh, vỗ vỗ vào chỗ trên người bị Vệ phu nhân kéo qua lúc nãy.

Ống tay áo đều đã có nếp gấp!

Đó là vì sợ vị con dâu là nàng đây chạy mất!

Nàng ngáp một cái, đã quá mệt mỏi, căn bản cũng không tính toán đi tìm Vệ Dịch, mà đi về phía sân của mình.

Chuẩn bị ngủ một giấc, rốt cuộc buổi tối, còn phải đi đến nghĩa trang!

Nàng vừa đến hành lang dài nơi hậu viện, đột nhiên nghe được một tiếng nói nhạo báng.

"Một tên ngốc tử cũng biết làm sao để viết chữ? Thật đúng là thiên hạ kỳ văn."

Giọng nói này, không phải chính là Tam ca ngoan cố và bỉ ổi của nguyên chủ sao?

"Tam ca Tam ca, ngốc tử này rốt cuộc là ai, vì sao lại ở trong nhà chúng ta?"

Lần này lên tiếng, đó là Kỷ Linh Chi, Tứ muội mới 8 tuổi của Kỷ Vân Thư.

"Hắn là ngốc tử của Vệ phủ, là Tam tỷ phu tương lai của ngươi."

"Ta mới không cần ngốc tỷ phu như vậy, ta không cần"

Giọng nói của Kỷ Linh Chi sắc nét tinh tế, thập phần chói tai.
Bình Luận (0)
Comment