Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 234

Kỷ Lê mang vẻ mặt dữ tợn!

Hắn bước vài bước tới gần Tô Tử Lạc, nói, "Ngươi và muội muội tốt của ta không phải tình đầu ý hợp, là tri kỷ của nhau hay sao? Chẳng lẽ ngươi không biết, cặp tay khéo léo kia của nàng, không chỉ dùng để sờ người chết, đối với một người sống, cũng rất có tác dụng hay sao?"

Trong giọng nói, khó có thể che dấu sự mỉa mai!

Kỷ Vân Thư rất giỏi vẽ, dịch dung ở người trên mặt người, cũng không phải là việc khó!

Trong khoảnh khắc, khóe miệng Tô Tử Lạc hiện lên tươi cười, hắn đương nhiên biết!

Vì thế, hắn chỉ thờ ơ nói một câu, "Thú vị!"

Đúng vậy, cực kỳ thú vị, tính đến tính đi, nhưng hắn vẫn chậm hơn Kỷ Vân Thư một bước. Và chiếc hố này, là chính hắn tự mình nhảy xuống.

Kỷ Vân Thư một bên lặng lẽ kín đáo lau nước mắt, chịu đựng đau đớn trong lòng, đi về phía trước một bước.

Nàng giải thích với Tô Tử Lạc, "Người đã chết ở trong ngục chỉ là một người phạm trọng tội phải chết. Vừa lúc hắn ta có thân hình rất giống với Kỷ Tư Doãn, ngay cả giọng điệu cũng có chút tương tự. Và trước khi ngươi thực hiện kế hoạch của mình, đại lao Hình Bộ sớm đã thâu long chuyển phượng. Tuy nhiên, ngươi chỉ chậm một bước mà thôi."

Chờ nàng nói xong, Kỷ Lê nhanh chóng tiếp lời, nói.

"Cũng may ta mạng lớn, còn có một muội muội tốt thông minh và rất mưu mô." Giọng điệu âm hiểm có chút tự hào.

Muội muội tốt?

Lời này, nghe thấy thật sự kinh tởm.

Tuy nhiên, Kỷ Vân Thư có thể chấp nhận được lời khen "tốt" kia của hắn. Rốt cuộc, Kỷ Lê có thể giữ được mạng sống chính là công lao của nàng.

Tô Tử Lạc thở dài một hơi, khóe miệng hơi nhếch, "Ừ, ít nhất hiện tại ta đã hiểu rất rõ, biết bản thân mình đã thua ở đâu. Đại Lâm này, quả nhiên nhân tài xuất hiện lớp lớp!"

Tô Tử Lạc còn không quên khen một câu.

Kỷ Lê nói: "Kỷ Bùi, mưu kế của ngươi đã bị nhìn thấu, nếu Hoàng thượng đã đồng ý để ngươi an toàn trở về, hôm nay ta sẽ không giết ngươi, nhưng nếu tương lai một ngày nào đó, ngươi và ta gặp nhau ở trên chiến trường, ta sẽ không lưu tình chút nào."

"Sẽ có một ngày như vậy!"

Tô Tử Lạc hơi híp mắt nói.

Bởi vì tính cách của Kỷ Vân Thư và Tô Tử Lạc khá tương tự nhau, khi gặp chuyện, bọn họ đều bình tĩnh phẳng lặng giống như mặt nước.

Ngay cả Kỷ Lê là người trầm ổn như thế, nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh thờ ơ của Tô Tử Lạc, trong lòng cũng không nhịn được có chút bối rối.

Hắn chỉ có thể nắm chặt kiếm trong tay, kiềm chế sát khí của mình.

Kỷ Vân Thư nghiêng đầu liếc mắt nhìn Kỷ Lê một cái, nói, "Không biết Kỷ Tư Doãn có thể tránh đi một lúc được không?"

"Đương nhiên có thể, các ngươi hai năm rồi không gặp, nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói."

Hắn thật sự đủ tốt!

Kỷ Lê lập tức mang theo thủ hạ, rời xa tới nơi cách đó hơn mười mét.

Mọi người đều quay người đi!

Lúc này Kỷ Vân Thư mới gọi Tô Tử Lạc một tiếng, "Kỷ Bùi......"

"Nàng nên gọi ta là Tô tiên sinh thì hơn."

Hắn ngắt lời nàng nói.

Một câu này, dường như kéo khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa!

Nàng cảm thấy có chút xa lạ.

Kỷ Vân Thư đỏ mắt, hoảng hốt lơ đãng gật đầu, "Ngày mai Tô tiên sinh rời khỏi kinh và quay về Khúc Khương, trên đường cần phải cẩn thận, ta...... sợ là không thể đưa tiễn Tô tiên sinh."

"Ừ!"

Hắn trả lời nàng một cách thờ ơ.

"Nếu tương lai có cơ hội gặp lại, ta nhất định sẽ đưa Tô tiên sinh đi về thảo nguyên phương Bắc một chuyến. Nghe nói ở nơi đó, có loài hoa lan nở cả ngày lẫn đêm, cũng có những con ngựa và đê hung dữ nhất. Nếu tiếp tục đi về phía Bắc, có thể nhìn thấy một ngọn núi tuyết rất lớn. Trên đỉnh núi, có một toà miếu nho nhỏ, người dân sống ở nơi đó nói, Bồ Tát trong tòa miếu rất linh thiêng. Trong tương lai, nhất định phải đi tới đó một lần......"

Giọng nói của nàng càng ngày càng nhỏ, hốc mắt càng ngày càng đỏ!

Thân mình nàng khẽ run lên, gần như sắp ngã!

Tô Tử Lạc nghiêm túc lắng nghe lời nàng nói, những hình ảnh đó không ngừng hiện lên ở trong đầu hắn, giống như hắn đang khát khao tới một ngày như vậy.

Càng ngày càng rõ ràng!

Cuối cùng, hai người nhìn nhau cười!

Giống như những gai góc đều đã bị rút ra từ trong lòng bọn họ.

Một người chờ đợi hai năm!

Một người hai năm vướng bận!

Tất cả đều đã trở lại bình thường.

Thật lâu sau, Tô Tử Lạc lấy chiếc tua rua ra từ trong ống tay áo, đưa qua cho nàng.

Hắn nói, "Thứ này, là cha ta đã tặng cho ta, nàng hãy giữ lại đi."

Kỷ Vân Thư duỗi tay ra tiếp nhận nó, sau đó lấy chiếc tua rua của mình ra, cột hai cái tua rua vào làm một.

Sau đó ——

Nàng ngồi xổm người xuống, cột chiếc tua rua vào bên hông Tô Tử Lạc.

"Ta nghĩ, nếu như phụ thân chàng ở trên trời có linh thiêng, nhất định hy vọng chàng có thể đặt xuống cừu hận, sống một cuộc sống tốt. Chiếc tua rua này là vật mà phụ thân chàng đã để lại cho chàng, chàng hãy mang nó theo đi."

Hãy giữ gìn nó thật tốt!

Nàng đang muốn đứng dậy, đôi tay đã bị Tô Tử Lạc cầm lấy, cảm giác lạnh lẽo từ trong lòng bàn tay của Tô Tử Lạc truyền tới trên đầu ngón tay của nàng.

Cũng giống như năm đó, tay hắn vẫn lạnh hơn tay nàng.

Hai người cứ đối diện như vậy, không ai nói gì.

Cho đến khi ——

Thời gian đã tới.

Kỷ Lê mang theo người đi tới, tách hai người ra.

Thị vệ đẩy Tô Tử Lạc rời khỏi toà tháp hoang, Kỷ Lê mang theo kiếm, lạnh lùng bước đi ở phía trước.

Từ đầu đến cuối, Tô Tử Lạc đều không quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái.

"Kỷ Bùi, tạm biệt."

Giọng nói của nàng rất yếu ớt!

Đột nhiên, một cái bóng nhảy tới bên người nàng.

Thì ra là Liệt nhi.

Nó đứng cách nàng xa năm mét, dưới ánh trăng sáng lờ mờ khó có thể chiếu rõ được bộ dáng của Liệt nhi.

"Ngươi là người của Tô tiên sinh?"

Nó gật gật đầu!

Sau đó Liệt nhi nâng tay lên, khoa chân múa tay mấy cái ở trong không khí.

Kỷ Vân Thư nhìn xem không hiểu.

"Xin lỗi, ta không biết ngươi đang muốn nói gì?"

Liệt nhi vẫn không từ bỏ ý định, tiếp tục khoa chân múa tay vài cái, nhưng Kỷ Vân Thư vẫn không hiểu được. Liệt nhi sốt ruột, đi tới trước mặt nàng vài bước, vẻ mặt nôn nóng. Nàng có thể nhìn ra được, nó rất muốn nói gì đó, nhưng không thể mở miệng.

"A a a" vài tiếng.

Cho dù Kỷ Vân Thư cố gắng giải mã cử chỉ của nó, nhưng nàng vẫn không thể hiểu được.

Liệt nhi thất vọng, cúi đầu, nhìn thoáng qua toà tháp phía dưới, mấy chục cây đuốc đã dần dần đi xa.

Nó bước đi vài bước, sau đó bay vọt một cái, biến mất.

Có lẽ, nó đang đuổi theo Tô Tử Lạc.

Kỷ Vân Thư ngây ngốc đứng ở phía trên, nhìn những ánh lửa bập bùng, chậm rãi, chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt của mình.

Lúc này nàng mới đi xuống khỏi toà tháp!

Phía dưới, còn sót lại một chiếc đèn lồng!

Nàng nhặt nó lên và quay trở về Dung Vương phủ, tâm tình đã khác so với lúc rời đi. Hiện tại, nàng có cảm giác nhẹ nhàng một cách khó hiểu.

Cảm giác này giống như thả xuống một tảng đá đã đè nặng trong lòng!

Thật tốt!

Nàng vừa mới về đến cửa Dung Vương phủ, lập tức nhìn thấy Cảnh Dung đang chờ.

Khi nhìn thấy hắn, Kỷ Vân Thư không thể không nhớ tới những lời mà Tô Tử Lạc vừa nói.

Trong trái tim nàng, thật sự có hình bóng của người khác rồi sao?

Là...... Cảnh Dung sao?

Nghĩ đến đây, nàng không dám nhìn thẳng vào cặp mắt Cảnh Dung.

Ngược lại, nàng nghiêng người, muốn vòng qua hắn đi vào.

Nhưng cánh tay đã bị Cảnh Dung kéo lại, giữ nàng đứng tại chỗ. Cả người nàng run lên, đèn lồng trong tay suýt nữa rơi xuống mặt đất.

Gió lạnh vẫn tiếp tục thổi!

Ánh sáng chập chờn khiến người có chút chóng mặt.

Khuôn mặt Cảnh Dung ngưng trọng, "Thế nào? Những gì các ngươi nên nói, đều đã nói xong rồi sao?"

Nàng hỏi, "Thật ra, Vương gia đã biết hắn chính là Kỷ Bùi, đúng không?"

"Ừ." Hắn thẳng thắn trả lời nàng.

Kỷ Vân Thư nhíu mày, không nói gì.

Thật lâu sau, Cảnh Dung lo lắng hỏi, "Nàng có biết, nàng giao dịch với phụ hoàng ta sẽ có hậu quả là gì hay không? Nàng có nghĩ tới hay không?"
Bình Luận (0)
Comment