Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta!

Chương 49.2

Editor: Yue.

*

Thời điểm Tê Diệu tỉnh lại, liền bị một loạt sự tình làm cho bừng tỉnh.

Đầu tiên là việc làm ăn của cha Sở bị tấn công, tiếp theo, việc thông gia ban đầu như ván đã đóng thuyền của Sở Giảo Giảo cũng thất bại. Tê Diệu trăm triệu lần không nghĩ tới ngày này đến nhanh như vậy, hôm qua còn đang đàm luận Sở gia sẽ đối mặt với khốn cảnh như thế nào, ngày hôm nay liền đem hiện thực bày trần trụi ở trước mặt, làm Tê Diệu thổn thức một trận.

Sở Giảo Giảo đại khái là người thê thảm nhất, nghe nói vị hôn phu chị ta vừa ý bị những đứa con gái khác cướp đi. Theo Trình Lịch nói, đứa con gái cướp đi vị hôn phu hợp ý của Sở Giảo Giảo, chính là cô nàng từng dùng qua thân thể của Tê Diệu kia.

(ps: Là mụ Sở Du Du đó ạ)

Quả nhiên một khi phụ nữ hạ quyết tâm, dạng đại sự gì cũng có thể làm thành.

"Chiến công vĩ đại" như thế, làm cho loại người chưa từng bát quái như Tê Diệu cũng có chút hiếu kỳ, không biết giữa bọn họ đến tột cùng phát sinh chuyện như thế nào.

Đã xảy ra chuyện quan trọng như thế, từ trên xuống dưới nhà họ Sở một mảnh an tĩnh, giống như không có bất kỳ ai.

Tê Diệu lặng yên từ trên thang lầu đi xuống, một bóng dáng đưa lưng về phía cô đứng lặng ở trước mặt cửa sổ sát đất, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Bóng lưng của hắn thon dài mà trẻ trung, nhất định không phải là cha Sở.

Trong lòng Tê Diệu đã có dự cảm --

Phát giác được sự xuất hiện của cô, đối phương bỗng nhiên xoay người. Hắn mặc áo sơmi màu đen cùng quần dài, cổ áo bị tháo ra hai cái nút thắt, tóc hơi có vẻ xõa tung tản mạn, chắc hẳn ngày hôm nay khẳng định chưa được xử lý tốt qua. Hắn giống như ngày thường cười như không cười nhìn Tê Diệu, chỉ là không biết ý cười nơi khóe môi là thật hay giả.

Tê Diệu sửng sốt một chút, theo bản năng hỏi: "Tại sao anh lại ở chỗ này?"

Hoắc Ngu nói: "Có việc."

Tê Diệu ồ một tiếng, thờ ơ đi thoáng qua bên cạnh hắn, lại bị hắn ngăn ở trước mặt.

Cô không rõ nguyên do mà nhìn về phía hắn.

Hoắc Ngu nhìn chằm chằm cô, đôi mắt hẹp dài có chút nhướng lên, mang theo vài phần tình cảm nói không rõ: "Cha của cô nói với tôi, hi vọng tôi cưới cô."

Hắn vừa nói, Tê Diệu kinh ngạc mở to hai mắt, dường như không nghĩ tới cha Sở thế mà lại vô sỉ đến loại tình trạng này.

Cô câu lên môi, cười lạnh một tiếng.

"Vậy ông ta còn chưa có nói qua, chuyện này dù tôi chết cũng tuyệt đối không có khả năng đồng ý."

Tê Diệu buông xong lời nói tàn nhẫn dự định rời đi, cổ tay của cô đột nhiên bị túm chặt, một cỗ lực lượng mạnh mẽ nắm lấy làm cho Tê Diệu đột nhiên không kịp chuẩn bị lảo đảo một bước dán người ở trên cửa sổ thủy tinh sát đất, đồng tử của cô kịch liệt co rút lại, khiếp sợ mà nhìn qua Hoắc Ngu.

Hắn thu tay lại, đút ở trong túi, hơi hơi nghiêng thân thể về phía trước, khóe môi cười càng sâu.

"Tôi muốn thật rồi."

"..."

Tê Diệu đầu tiên là mở to đôi mắt xinh đẹp, lập tức ý thức được giờ phút này khoảng cách của Hoắc Ngu quá thân mật. Cô chẳng những không kinh hoảng, ngược lại lạnh lùng nhếch môi: "Anh tin hay không, giờ phút này tôi có thể trực tiếp một quyền đem anh đánh lăn xuống đất."

Nghĩ chiếm tiện nghi của cô, nếu như là cỗ thân thể gà yếu trước kia nói không chừng thật sự sẽ trúng chiêu, hiện tại chỉ sợ là Hoắc Ngu rãnh rỗi sinh nông nỗi đi gây sự, tự tìm đường chết.

Cô có biện pháp để làm hắn nằm rạp trên mặt đất dậy không nổi.

Hoắc Ngu hỏi: "Cô sẽ làm như vậy sao?"

"Nếu như anh dám lại gần, đại khái có thể thử một chút."

Hai người bốn mắt nhìn nhau. Một người mang theo ý cười, một người lạnh lùng như băng, bị Sở Giảo Giảo đứng ở trên lầu đều thu vào trong mắt. Mu bàn tay chị ta vắt chéo sau lưng run nhè nhẹ, nhìn chằm chằm hai người giống như là đang ôm hôn, sắc mặt trắng bệch.

Nhân sinh của chị ta bắt đầu từ năm nay triệt để rơi vào vực sâu.

Chị ta không thể tin được, mình xuôi gió xuôi nước cả đời thế mà lại rơi vào kết quả như vậy, nói thế nào cũng tuyệt đối không cam lòng. Trước kia mình chính là nhân vật chính hưởng thụ ánh đèn chiếu sáng, Sở Du Du chỉ là vai phụ phủ một tần tro trên mặt, mãi mãi cũng là vật làm nền cho chị ta, làm chuyện gì cũng không chiếm được yêu thích của mọi người.

Hiện giờ là làm sao vậy?

Chẳng lẽ nói, vận may của chị ta đều bị cướp đi sao? Đây hết thảy đều hẳn là của chị ta mới đúng!

Lòng bàn tay chị ta gắt gao nắm chặt, móng tay khảm vào trong thịt lại giống như là không kích thích được dây thần kinh cảm giác truyền dữ liệu lên trên não, cứ như vậy ngơ ngác nhìn hai người.

* * *

Tê Diệu tức giận trừng mắt liếc Hoắc Ngu, rời khỏi Sở gia.

Cái nhà này làm cô cảm thấy ngạt thở, hiện tại thừa dịp có cơ hội như vậy, có lẽ rời đi nơi này là sự tình không thể tốt hơn. Cô ngửa đầu, nghênh đón ánh nắng ấm áp của ngày mùa thu.

Toàn bộ ngày mùa hè dài dằng dặc mà ngắn ngủi đều trải qua ở Tê gia, ngược lại mùa thu thanh lãnh lại làm cho cô bắt đầu cảm thấy gian nan vượt qua.

Tê Diệu tính toán thời gian một chút, không nghĩ tới thời gian cô trở lại Sở gia chẳng qua mới nhiều hơn một tuần, lại giống như đã qua hơn một tháng.

Cô lái xe lang thang không mục đích vòng vòng thành phố Đồng, bụng đầy tâm sự, cuối cùng thế nhưng lại bất tri bất giác đi vòng tới một địa phương quen thuộc, ngay cả chính Tê Diệu cũng là dừng xe lại mới kịp phản ứng.

Cô đem xe ngừng ở gần công viên.

Người ở công viên không nhiều, gần xung quanh đều là khu biệt thự đắt đỏ, Tê gia cách nơi này chẳng qua chỉ hơn kém hai cây số. Cha Tê mẹ Tê thỉnh thoảng sẽ tập thể dục ở đây, hoặc là kéo Tê Diệu mang theo Đần đi tản bộ.

Hồi tưởng lại những cái hồi ức kia, mơ hồ như mới hôm qua.

Tê Diệu phiền muộn mà nhìn con đường thẳng tắp trong công viên, chậm chạp không có dũng khí bước vào.

Đúng lúc này, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

(Continue)
Bình Luận (0)
Comment