Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ

Chương 145

không đến mấy ngày, Ốc Đột đưa hai con sói non về, chính là hai con lúc trước Ân Như Hứa và hắn nhìn thấy ở bên hồ nước ấm trên Tuyết sơn.

“Sói mẹ vẫn luôn không trở lại, hẳn là đã chết ở bên ngoài. Nếu ta không mang về, hai vật nhỏ này sẽ phải đói chết ở chỗ đó.” Ốc Đột thô tay thô chân, tùy ý đặt hai con thú non ở trước mặt Ân Như Hứa, “Nếu nàng muốn nuôi, nuôi chơi cũng được, chờ chúng nó trưởng thành nói không chừng còn có thể có tác dụng. Nếu nàng không muốn nuôi thì ta ném cho bọn nhãi con trong đội lang kỵ.”

Ân Như Hứa nhìn hai con sói con đã đói đến kêu không ra tiếng, nhíu mi sờ sờ lông tơ trên người chúng. Bởi vì đã không còn sói mẹ chăm sóc, hai con sói con này nhìn đặc biệt chật vật.

“Ta không biết nuôi, chàng dạy ta nuôi như thế nào?”

“không cần tỉ mỉ chiếu cố thế nào, yên tâm, chúng nó sức sống thực ngoan cường, có ăn là có thể sống.”

Quả nhiên, như Ốc Đột nói, hai con sói con ăn xong, liền chậm rãi khôi phục, tuy rằng vẫn thực cảnh giác đối với hết thảy chung quanh. Có lẽ bởi vì Ân Như Hứa chiếu cố quá tỉ mỉ, hai con sói non tựa hồ coi nàng trở thành mẹ, thường thường muốn chui vào trong lòng nàng, còn sẽ phát ra tiếng kêu ô ô dịu ngoan với nàng.

Đối với gia hỏa Ốc Đột có cảm giác áp bách rất nặng này, hai con sói con cảm thấy uy hiếp, cho nên sẽ phát ra tiếng ô ô uy hiếp với hắn. Chúng nó còn quá nhỏ, một chút lực sát thương cũng không có, Ốc Đột xem ra cũng không khác gì chó con, cũng không biết là hai con thú nhỏ thích hắn hay là chán ghét hắn, ngẫu nhiên cũng sẽ đến bên người làm bộ cắn bàn tay hắn.

Ốc Đột lắc lắc bàn tay rung chúng nó xuống, túm gáy tùy tay ném ra khỏi lều lớn.

Ân Như Hứa vừa nhấc mắt liền thấy rồi, “Ốc Đột!”

Ốc Đột đứng dậy đi nhặt sói con về, vỗ vỗ bụi tuyết trên người, một lần nữa nhét vào trong tay Ân Như Hứa, “Nàng chơi, nàng chơi.”

Mùa đông này, Ân Như Hứa có hai cái lò sưởi tay bằng sói ấm áp. Vì tránh rét, vào đông sói sẽ mọc ra một tầng lông mao thật dày, lông của sói con càng mềm ấm, sờ lên trơn mượt thoải mái, quả thực làm người ta dừng không được. Ân Như Hứa ban ngày ở trong đại trướng, cùng nhóm Ô Thiên Châu học làm thảm nỉ, học đàn nhị huyền, đánh đàn không hầu, hoặc là nghe các nàng nói chuyện phiếm. Hai con sói nhỏ ngoan ngoãn nằm ở bên người nàng, nếu nàng đi ngủ, hai con sói con sẽ chui vào trong lớp chăn da lông, cuộn ở trong ngực nàng cùng nhau ngủ.

Nơi này vào đông xác thật rất lạnh, ít nhất so với Ân quốc, Triệu Quốc vào đông còn lạnh hơn nhiều. Nhưng lúc mùa đông qua đi, nàng hồi tưởng lại mùa đông này, lại không có cảm giác rét lạnh. Lưu lại trong hồi ức đều là trong đại trướng nói cười náo nhiệt cùng bếp lò ấm áp, là Ốc Đột mang nàng đi xem tuyết trắng xóa cùng hồ nước ấm có thảm cỏ xanh chung quanh, mỗi lần nàng nhớ tới đều cảm thấy an tâm mềm mại.

Bụng nàng nổi lên, Ốc Đột trước kia luôn thích bỗng nhiên bế nàng lên hoặc là giơ lên cao, cõng ở trên lưng cũng muốn cố ý lắc một chút đùa nàng chơi, hiện giờ là không dám.

Ban đêm trước khi ngủ hắn cẩn thận quan sát bụng nàng, thường thường dùng tay sờ một chút. Mỗi lần quan sát như vậy xong, ngày hôm sau hắn sẽ mang chút đồ vật mới mẻ về cho nàng thay đổi khẩu vị.

Ở chỗ hạ trại mùa đông ngày tháng thật buồn tẻ, Ô Thiên Châu sợ Ân Như Hứa không kiên nhẫn, nói cho nàng, chờ tuyết tan bọn họ sẽ dời đến địa phương mới.

Trước khi tuyết tan, nơi bộ tộc hạ trại bị sói xông vào. Tuyết đọng vẫn luôn không tan đắp thành đóng ở ven tường lùn, làm thành cầu thang cho chúng nó, đàn sói hoang này đã đói đến không chịu được, xông vào nơi người tụ cư, muốn bắt dê trong trại. Trước hết phát hiện được “kẻ xâm nhập” chính là những con sói mà lang kỵ nuôi. Tuy rằng chúng đã được thuần dưỡng, nhưng dã tính không đổi, nói đến hung ác thì không chút nào kém sói hoang. Chúng nó phát hiện kẻ xâm nhập, lập tức cảnh báo, trong nhất thời tiếng sói tru nửa đêm vang vọng toàn bộ khu trại.

Ân Như Hứa cũng sớm tỉnh lại, nàng là bị hai con sói con kêu ngao ngao đánh thức, thấy hai con sói nhỏ đứng ở trên cái đệm da kêu về phía cửa vương trướng, còn Ốc Đột cũng đứng ở cửa vương trướng, đang nhìn chăm chú thứ gì bên ngoài. Ân Như Hứa cũng không biết hắn tỉnh khi nào, lại đứng dậy khi nào.

“Ốc Đột? Bên ngoài làm sao vậy?”

“không có việc gì, mấy con dã lang xông vào mà thôi.” Ốc Đột xua xua tay về phía nàng, bảo nàng tiếp tục ngủ.

Nếu là bộ tộc nhỏ, gặp phải một đám sói đói xâm nhập vào nơi dựng trại tuyệt đối sẽ thực hoảng loạn, đừng nói dê trong khu trại, chính là người cũng có khả năng bị ngậm đi. Nhưng bộ tộc Ô Đồ không có lo lắng này, một đám người lang kỵ nhanh chóng đuổi theo sói của mình ra ngoài, đuổi vây toàn bộ những con sói hoang xâm nhập đó vào trong một vòng vây. Bọn họ đã qua huấn luyện, đốt cháy đuốc lên, soi rõ những con sói bị nhốt trong vòng vây đó.

Có dũng sĩ giơ cung tiễn nói chuyện cùng đồng bạn ở phía sau, “Ngươi đánh con nào? Lúc này xem ai đánh được nhiều hơn, muốn so hay không?”

“Được a, so, tới!”

Rất nhiều người quần áo cũng không kịp mặc, vai trần ở bên ngoài ồn ào.

Có nữ nhân tò mò khoác quần áo dậy xem náo nhiệt, cũng nửa điểm không sợ mà vây quanh bên cạnh, nói nói cười cười, quả thực chính là nửa đêm mở yến hội.

Ân Như Hứa không thể đi ra ngoài xem, bị Ốc Đột ấn trở về ngủ, buổi sáng nàng dậy, phát hiện bầy sói xâm nhập đã bị xử lý sạch sẽ, mọi người còn hứng thú bừng bừng mà thảo luận đêm qua ai lợi hại hơn, giữa trưa các nàng được ăn thịt sói.

“Trước kia ta ở bộ tộc nhỏ, rất ít người, có một năm mùa đông đặc biệt lạnh, đàn sói hoang chạy đến bộ tộc chúng ta, cắn chết vài người. Khi đó ta còn nhỏ, nhìn một con sói cắn đứt một mặt tỷ tỷ ở lều bên cạnh, sợ tới mức không dám khóc.” Trong đại trướng một nữ nhân làm vải nỉ lông bỗng nhiên nói chuyện.

Nàng nói khiến cho các nữ nhân khác có đề tại, lại có nữ nhân nói tiếp: “Đúng vậy, ta sinh ra ở bộ tộc kia cũng thế, mùa đông gặp phải sói, thật sợ hãi, mùa đông nam nhân bộ tộc thường xuyên không ngủ vào ban đêm, trông giữ ở bên ngoài, chỉ sợ vạn nhất ngủ rồi bị sói kéo đi, sói chỗ chúng ta bên kia thật hung dữ!”

“Bất quá từ khi tới Ô Đồ, không sợ sói nữa.”

“Đúng vậy, đương nhiên không sợ, có tộc trưởng ở đây, đều là sói sợ chúng ta, ngài chính là con trai lang thần!”

một đám nữ nhân trên mặt đều có may mắn và nhẹ nhõm. Các nàng lại nhìn Ân Như Hứa, tràn đầy mong đợi và hướng tới yên ổn, “Hài tử của công chúa và tộc trưởng, nhất định cũng sẽ là tiểu tộc trường dũng cảm cường đại, hậu đại của lang thần, có thể vẫn luôn phù hộ chúng ta.”

Trừ chuyện trại đóng quân nửa đêm bị đàn só hoang xông vào ra, không có phát sinh chuyện khác, mỗi ngày đều thực bình tĩnh. Phần bình tĩnh này vẫn luôn kéo dài đến khi tuyết tan, bọn họ phải dọn đi một nơi khác dựng trại.

Tuyết trên Tuyết sơn còn chưa tan, chờ đến lúc thời tiết càng thêm nóng bức, tuyết mới có thể dần dần tan thành nước, theo thế núi chảy xuống, một đường hội tụ thành sông suối nhỏ, đi đến các nơi trên thảo nguyên, ven đường tưới tắm đất đau, làm các nơi mọc ra cỏ xanh um tùm, lại hội tụ thành một mảnh hồ, trở thành“Minh châu” trên thảo nguyên.

Bụng Ân Như Hứa đã rất lớn, Ốc Đột gần đây học được cầm nhẹ đặt khẽ, động tác sờ bụng nàng cũng nhẹ hơn rất nhiều. Ân Như Hứa sớm đã quen cảm giác dựng dục một sinh mệnh, ngược lại nàng không có tâm tình khẩn trương như Ốc Đột. Lúc thời tiết tốt, nàng còn tự mình ôm bụng đi khắp nơi một chút, hai con sói con liền đi theo bên chân nàng, chạy thoăn thoắt, muốn chơi đùa với nàng.

Bộ tộc Ô Đồ di chuyển theo một con đường khác, càng đi về phía trước, thời tiết càng ấm áp, bọn họ lại ở vùng chân núi hai tháng. Thảo nguyên ngày xuân khác với hạ thu đông, đó là một cảm giác sinh cơ bừng bừng, đứng ở trên dốc ruộng, mỗi một ngày đều sẽ thấy cảnh sắc có biến hóa, từng mảnh liên miên trên mặt đất nhiễm màu xanh lục, một tầng một tầng trở nên nồng đậm, lại dần dần biến thành màu vàng, đó là một loại hoa dại thường thấy, lực sinh mệnh ngoan cường, gió xuân vừa thổi là có thể nở khắp vùng quê, còn là đồ ăn đàn dê trong bộ tộc thích nhất.

Ngày xuân là quãng thời gian quá độ ngắn ngủi, thực nhanh phiến đồng cỏ này sắp bị bọn họ ăn sạch, rồi trở lại chỗ dựng trại mùa hè năm ngoái, vùng đất kia um tùm cỏ nước.

Trải qua quãng thời gian tưới tắm lâu như vậy, doanh địa bọn họ dựng trại năm ngoái đọc mọc lên cỏ xanh, mọi người tựa như đoàn người lữ hành trở về, bận bận rộn rộn quét tước gia viên, một lần nữa an trí nhà mình.

một mùa đông không tới, thương đội sớm đã chờ đợi rất lâu, bọn họ mang đến càng nhiều thương phẩm, dùng để trao đổi với bộ tộc con mồi da lông bọn họ đánh được vào đông. Thương đội một lần nữa lại nối liền không dứt, năm nay so với năm trước tới càng nhiều, làm cho Ốc Đột không thể không làm khu trịa bộ tộc mở rộng thêm một vòng lớn ra bên ngoài.

Toàn bộ mùa đông nằm ở trong đại trướng, tất cả mọi người đều nghẹn hỏng rồi, thừa dịp náo nhiệt này, bọn họ lại bắt đầu thường xuyên làm một ít tụ hội, đua ngựa bắn tên, còn có cầu mây từ Ân quốc truyền lưu lại đây. Dù là người lớn hay là trẻ con, đều vây quanh quả cầu chạy tới chạy lui, trước kia bộ tộc san bằng tảng lớn mặt cỏ, mỗi ngày đều có rất nhiều người vây xem một đám người đá cầu mây.

Vào thời điểm náo nhiệt nhất này, hài tử của Ân Như Hứa rốt cuộc sinh ra.

Hài tử sinh ra vào thời gian không quá khéo, vừa lúc vào một ngày Ốc Đột đi bộ Mục Xiển tham gia hôn lễ của muội muội tộc trường bộ Mục Xiển, Ân Như Hứa bên này mới vừa có phản ứng, các cung nữ liền trắng mặt chạy ra ngoài tìm người, Ô Thiên Châu thét to một tiếng trước đám người trong bộ tộc, “Công chúa sắp sinh, ai đi bộ Mục Xiển tìm tộc trưởng trở về!”

Lập tức có vài con khoái mã chạy như bay ra ngoài, trong đám người vang lên một mảnh hoan hô lảnh lót, còn có người hô to: “Nhanh lên nhanh lên!”

không bao lâu, Ốc Đột đã trở lại, hắn một người cưỡi ngựa xông vào phía trước, để lại những người khác đều dừng ở xa xa phía sau. đi ngang qua cửa bộ tộc, mọi người lập tức nhường đường cho hắn, để hắn một đường thông thuận vọt tới trước vương trướng.

“Người thế nào?”

“Còn chưa sinh đâu, tộc trưởng người ra một bên chờ, đừng vướng bận.”

hắn ước chừng đợi một ngày, mới chờ được một đứa bé nhăn dúm dó. Con hắn và hắn giống nhau có một đôi mắt màu xanh lục, khuôn mặt lại càng giống Ân Như Hứa.

Hài tử của Ân Như Hứa và Ốc Đột sinh ra hôm nay, chiến sự giữa Triệu Quốc và Tấn Quốc rốt cuộc kết thúc, chiến sự này kéo dài, đánh đến quốc nội hai nước rung chuyển. Kết cục cuối cùng, lấy quân Triệu công phá vương thành Tấn Quốc, bức tử Tấn Vương làm kết cục.

Triệu Tư từ ba tháng trước tự mình lãnh binh tấn công Tấn Quốc, lúc này đây hắn thân chinh so với lần trơcs hơi thuận lợi hơn, ngước lại, lần này có thể nói là hắn rửa mối nhục xưa. Lúc hắn đứng ở trên tường thành của vương thành Tấn Quốc, nhìn xuống tòa vương thành mới vừa trải qua y chiến hỏa, tự tin trong lòng lại một lần nữa bốc lên.

hắn nghĩ, ai nói ta mất đi khí vận của thế giới này cũng chỉ có thể luôn thất bại?

Đánh hạ Tấn Quốc chỉ là bước đầu tiên mà thôi, kế tiếp chính là bộ tộc Ô Đồ. Có thể thành công một lần, là có thể lại thành công vô số lần.

“Báo!”

“Vương, đô thành truyền đến cấp báo, Dư Thương Quân phản loạn!”

Dư Thương Quân thúc phụ của Triệu Tư, thừa dịp Triệu Tư lãnh binh lâu dài ở ngoài, quốc nội trống không, một lần phản loạn đã thành công khống chế đô thành và vài tòa thành chung quanh.

Triệu Tư còn chưa kịp vui sướng hưởng thụ thắng lợi đến không dễ này, đã thu được tin tức, biết được quê hương mình bị người khác chiếm, quả thực giống như đánh đòn cảnh cáo.

“Sao lại thế! Trước khi đi ta đã bố trí rồi, vì sao không ai ngăn cản lão bất tử kia!” Triệu Tư dù ở chỗ này phẫn nộ cũng không làm được gì, chỉ có thể vội vàng lại mang theo đại quân chạy về đô thành Triệu Quốc. Nhưng mà họa vô đơn chí, khi bọn họ chạy đến sông Phụ Nguyên giao giới giữa Tấn Quốc và Triệu Quốc thì bị tàn binh Tấn Quốc mai phục.

Dẫn dắt đám tàn binh này chính là một vị tướng quân trung tâm của Tấn Quốc, trên đường ông ta gấp rút tới tiếp viện thì nghe được tin tức vương thành đã bị quân Triệu công phá, liền nhanh chóng quyết định làm mai phục, thề phải giết Triệu Vương Triệu Tư, trả hận nước thù nhà.
Bình Luận (0)
Comment