Nông Môn Khoa Cử Chi Kiếm Tiền, Khảo Thí, Dưỡng Gia

Chương 52


Trong khoảng thời gian này, Lâm Trạch dạy Chương Tụ học, nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít.

Ngoại trừ học bính âm ra, mẹo cơ bản để ghi nhớ nhanh số học là các phép tính cộng, trừ, nhân, chia.

Cái trước là biết chữ để không bị lừa gạt, cái sau là bởi vì làm mua bán cần phải biết tính toán, dù sao gảy bàn tính ở cổ đại cũng là một tay nghề.

Chương Tụ vốn dĩ thông minh chăm chỉ, cộng với việc mua bán và đếm tiền mỗi ngày, nên khả năng số học của cậu học còn nhanh hơn biết chữ.

Các đề kiểm tra trước của Quách phu nhân đưa ra cậu đều thông qua hết, nhưng câu cuối cùng chính là sở trường của cậu, không cần đến một phút là có thể tính ra đáp án.

Bởi vì đề của Quách phu nhân kỳ thật chính là phép nhân rất đơn giản, việc này thực sự không khó đối với Chương Tụ, người đã thuộc lòng bảng công cửu chương trước đó.

Chương tụ vốn dĩ tính toán tới đây để góp đủ số lượng, chỉ là đánh bậy đánh bạ đã có thể phá vây trận địa rồi.

"Không, không có khả năng, làm sao cậu ta có thể ra đáp án nhanh như vậy, chắc chắn là gian lận!"
Ngay cả nhóm tú tài phía sau tấm bình phong đều khiếp sợ, nhóm phu nhân, phu lang ở đây càng không tin đó là sự thật, có người không tin tưởng lớn tiếng phủ quyết.

"Đúng vậy, sao có thể tính toán nhanh như vậy, lại còn không gảy bàn tính......"
"Đúng đó, tướng công của ta còn phải suy nghĩ một lúc mới tính ra được, cậu ta vừa mở miệng là ra đáp án, không có khả năng......"
Dẫn đầu là một vị phu nhân xinh đẹp mặc váy lụa hồng phấn.

Sau đó có thêm mấy giọng nói khác, tóm lại là mọi người không tin Chương Tụ lợi hại như vậy.

Bất quá có những giọng nói vang lên liên tục, không rõ là ai nói ra.

Mặc dù số học chiếm tỷ lệ lớn trong các kỳ khoa cử của triều Đại Tắc, nhưng mà các vị phu nhân, phu lang này không có thi khoa cử, cho nên tướng công của bọn họ chỉ dạy các kiến thức số học đơn giản, cũng không có dạy dỗ nhiều, dù sao bọn họ cũng không cần học.

Cho nên chỉ có những người xuất thân từ gia đình giàu có, cũng tính là những người được giáo dục từ nhỏ, nhưng bởi vì không tập trung học, tốc độ tính toán đương nhiên kém xa so với Chương Tụ ngày ngày luyện tập.

Tại sao bản thân lại thua bởi chính ca nhi ở nông thôn? Vị phu nhân mặc váy hồng phấn mở lời đầu tiên đặc biệt không phục.


Thêm vào đó, tính tình tiểu thư được gia đình chiều chuộng nổi lên, liền lỗ mãng phủ quyết to lên.

"......"
Chương Tụ chưa từng làm việc cắn rứt lương tâm, trấn định đứng tại chỗ, không đem những lời nói xung quanh để ở trong lòng.

Kỳ thật cậu có thể lý giải vì sao mọi người nghi ngờ cậu, thật ra bản thân cậu cũng thấy khó hiểu về đáp án đúng đó.

Cậu chỉ nghĩ nếu tới cũng đã tới rồi, phải trả lời cẩn thận, cho dù đi góp đủ số lượng cũng phải làm nghiêm túc.

A biết mà Quách phu nhân cao tay như vậy, tất cả đề kiểm tra cậu đều thông qua, cậu vốn lo lắng lúc bản thân ngâm thơ đối câu sẽ xấu mặt tới nơi......!
Vốn tưởng rằng bọn họ sẽ là vương giả, kết quả làm nửa ngày cũng giống sắt vụn như cậu (^ω^).

Hơn nữa đây là trong phủ người khác, gia chủ còn chưa lên tiếng mà đã tự làm chủ ồn ào chất vấn người khác, còn một nhóm tú tài đang đứng phía sau tấm bình phong kia, bị người khác nói tức phụ, phu lang không hiểu quy củ.

Tuy tính tình Trịnh Tiểu Lạc nóng nảy, rất tức giận với những âm thanh nghi ngờ này, nhưng từ nhỏ đến lớn Chương Tụ so với cậu có nhiều chủ ý hơn, Chương Tụ đứng yên cậu tự nhiên không dám làm xằng bậy, sợ làm hỏng chuyện, tính tình của cậu chính cậu hiểu được.

Không có so sánh sẽ không có đau thương, tuy hai ca nhi Chương Tụ chưa từng thấy tranh đấu của hào môn, nhưng cũng biết phân biệt nặng nhẹ.

Trái lại, có một số phu nhân không đủ bình tĩnh đã mắng mỏ ngay lập tức.

Phái sau tấm bình phong, một vài tướng công có tức phụ mắng lên đều bị bạn tốt xung quanh nhìn đến, xấu hổ đến sắc mặt khó coi.

Lâm Trạch nhìn kỹ vào phu nhân mặc váy hồng phấn, cảm thấy đúng là oan gia ngõ hẹp, không phải ai xa lạ chính là con gái của Ngụy Hồng Trương, là vai chính khác trong sự kiện nguyên thân say rượu xông vào khuê phòng.

Lâm Trạch nghiêng đầu liếc mắt nhìn Ngụy Hồng Trương một cái, cố ý mỉm cười "Ngụy phu tử, xem ra Ngụy tiểu thư tuyệt đối chính là thân sinh của ngài......"
Ngụy Hồng Trương "......"
Thật là muốn đánh chết tên kiêu ngạo nghiệp chướng này!
Nhưng, lời Lâm Trạch nói chính là sự thật, hiện tại con gái của hắn thật sự làm chuyện mất mặt.

Không chỉ ném mặt mũi tướng công đi, còn ném luôn mặt mũi người cha như hắn, hắn tự xưng là dòng dõi thư hương, mà con gái lại không có giáo dưỡng, hôm nay thể diện của hắn xem như mất hết rồi.


Cô con gái không phục tức giận và hắn vừa rồi nhân thù hận phát giận, tính chất của hai sự việc này là không giống nhau.

Mà phía trước tấm bình phong, những âm thanh nghi ngờ vang lên không ngừng, nhưng nói thế nào thì Quách phu nhân chính là nữ chủ nhân ở trong nhà này.

Mặc dù Quách gia không lớn, tâm tư cùng sự ổn trọng của nữ chủ nhân không phải là điều có thể so với các vị nương tử trẻ tuổi ở đây.

Chương Tụ có gian lận hay không thì bà tự có cách phán xét, cái đề này là do bà vừa mới nghĩ ra, nha hoàn bên người cũng không biết.

Làm cách nào để gian lận trong tình huống này?
Đáp án chỉ có một, người này đích thật là có bản lĩnh.

"Ngụy nương tử, cái đề này là do ta mới nghĩ ra, nha hoàn bên cạnh cũng không biết, cô nói cậu ta gian lận chẳng phải là nói ta cho đi cửa sau?"
Quách phu nhân không có nể tình, nói thẳng.

Cũng giống như việc Quách viên ngoại bất mãn với Ngụy Hồng Trương, Quách phu nhân cũng bất mãn với Ngụy nương tử.

Bởi vì cô ta là con gái của Ngụy phu tử, bởi vì Ngụy phu tử ngại con trai của bà ngu ngốc không nhận dạy dỗ, không thể nói là oán hận, nhưng trong lòng chắc chắc sẽ không có thiện cảm với Ngụy gia.

"Vân Anh không có ý đó, cậu ta chỉ là một ca nhi ở nông thôn, tại sao số học lại tốt như vậy? Từ nhỏ ta đã được phụ thân dạy chữ đọc sách, chẳng lẽ cậu ta cũng được đi học từ nhỏ?"
Vân Anh chính là Ngụy nương tử, ngữ khí như cũ vẫn không phục, cô vốn dĩ là người nổi bật nhất ở nơi này, kết quả bị một ca nhi ở nông thôn cướp lấy, cô đương nhiên sẽ không phục
Theo lý mà nói cô ta xuất thân từ gia đình thư hương, tốt xấu gì thì lễ tiết cùng xử sự cũng tốt hơn so với người thường vài phần.

Nếu vậy sẽ không làm ra hành vi chỉ trích không kín đáo này.

Nhưng Ngụy gia cũng không phải là gia đình thư hương chân chính, chẳng qua là Ngụy Hồng Trương làm giàu từ nơi này lên, thân phận không đủ.

Tuy là phu tử, nhưng phẩm hạnh của Ngụy Hồng Trương có vấn đề, lời nói và việc làm của cha mẹ có thể dạy dỗ đứa con có mẫu mực sao?
Mà Ngụy phu nhân lại rất cưng chiều con gái, sau khi Ngụy nương tử thành thân, vì tướng công của cô có xuất thân là thương nhân nên rất nhúng nhường cô.

Ngụy nương tử đương nhiên sẽ dưỡng thành tính cách điêu ngoa.


Các phu nhân, phu lang xung quanh đều có vài phần tâm tư, cái loại chuyện mất mặt này đương nhiên là không có ai tự mình làm.

Bởi vậy cũng không có ai ngăn cản cô ta, chỉ cần đứng đó xem kịch là được, thật tốt khi có người thay thế các cô giải đáp nghi vấn.

Ngụy nương tử giở thói điêu ngoa ra, phía sau tâm bình phong, Ngụy Hồng Trương và con rể của hắn xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất mà trốn.

"Ta là ca nhi nông thôn chưa biết hào môn là gì, nhưng tướng công của ta là một tú tài học rộng hiểu sau.

Có thể về mặt học vấn ta sẽ kém hơn phu nhân, nhưng số học là môn ta giỏi hơn, nếu phu nhân nghi ngờ, không bằng chúng ta lại so thêm một lần nữa."
Ngụy nương tử nóng nảy lỗ mãng, Chương Tụ không mở miệng không phải là sợ mà là hiểu lễ nghĩa.

Hôm nay các vị phu nhân, phu lang đến đây không chỉ vì thể diện của bản thân, mà còn vì nam nhân của bọn họ.

Xuất thân của cậu không thể so sánh với bọn họ, nhưng đúng vào sở trường của mình thì phải kiên quyết cho tướng công có thể diện.

"Được thôi, so tài một lần nữa thì so!"
Ngụy nương tử sẵn sàng đồng ý, cô cho rằng Chương Tụ không có bản lĩnh, vừa rồi là do cô coi thường đối thủ nên mới để đối phương chiến thắng, không có lý do gì mà con gái của phu tử lại không giỏi bằng ca nhi ở nông thôn.

Quách phu nhân nhíu nhíu mày, tuy bà tin tưởng Chương Tụ, bất quá có nhiều người ở đây nghi ngờ như vậy, bà chỉ có thể gật đầu
"Một khi đã như vậy, ta sẽ ra một cái đề khác: Một ngày nọ, có một người bán hàng đẩy một chiếc xe bò chở đầy hàng hóa đến cửa hàng........"
Độ khó của câu này cũng giống như câu trước đó, dù sao học vấn của Quách phu nhân cũng hữu hạn, suy xét đến các vị phu nhân, phu lang ở đây không có thi khoa cử, cũng sẽ không học số học quá cao, tự nhiên sẽ không ra cái đề quá phức tạp.

Một đống lời vô nghĩa cứ đi lòng vòng, kỳ thật chính là những phép toán cộng, trừ, nhân đơn giản nhất trong số học, phép chia có độ khó cao hơn, nên không có cho trong phạm vi ra đề.

Thực ra, số học cổ đại ở một mức độ nào đó cũng rất lợi hại, nhưng nhưng điều khác biệt ở chỗ nó không phải là con số Ả Rập, không đủ ngắn gọn và rõ ràng.

Cho nên không phải là dân chuyên nghiệp thì tốc độ tính toán rất là chậm.

Ngụy nương tử từ nhỏ đọc sách, đối với ngâm thơ vẽ tranh vẫn có chút bản lĩnh, nhưng môn số học cũng không thể giỏi hơn so với Chương Tụ, người mới học gần đây nhưng trình độ cao hơn nhiều
Vì vậy, khi câu hỏi được đưa ra, Chương Tụ đã quen tính toán khi mua bán liền cầm lấy bút lông, bắt đầu soạn ra phép tính nhân, trong lòng thầm nhớ tới bảng cửu chương, lập tức viết đáp án ra.

Đồng thời, Ngụy nương tử mới tính được một nửa, chủ yếu là viết số bằng chữ phồn rất mất thời gian!
"Không có khả năng, không có khả năng......"
Ngụy nương tử không thể tin được, bị đả kích đến mức muốn khóc lên, tại sao một ca nhi đến từ nông thôn lại giỏi hơn cô được? Sau này cô dám gặp mặt ai nữa, nếu bị truyền ra ngoài, nhất định sẽ bị các phu nhân khác cười nhạo.


Nhưng kết quả trước mặt là sự thật, không thể phản bác là sự thật.

Mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Chương Tụ, còn Quách phu nhân thì rất hưng phấn, không nhịn được liền hỏi
"Vị phu lang này xưng hô như thế nào, tướng công của cậu là vị tú tài nào?"
Kỳ thật từ ban đầu bà đã chú ý tới Chương Tụ, không có cách nào khác, Chương Tụ chỉ mới học chữ hơn một tháng, muốn cho người khác không chú ý là điều không thể.

Vốn dĩ bà cũng không để ý, chỉ nghĩ cậu tới đây để góp đủ số lượng.

Nhưng không nghĩ tới câu thứ hai, lúc nhìn xem phương pháp ghi nhớ văn chương, tuy Chương Tụ không phải là người có biểu hiện tốt nhất, nhưng cậu vẫn vượt qua được.

Thẳng cho đến khi Chương Tụ đột phá về câu số học, rốt cuộc bà cũng nhìn thẳng vào con hắc mã này.

Có thể đem một học phu lang dạy dỗ tới trình độ này, có thể nói tướng công của đối phương ở phương diện dạy dỗ có bao nhiêu nghiêm túc và bản lĩnh, nói không chừng chính là người thích hợp làm tiên sinh cho con trai bà.

"Tướng công của ta tên là Lâm Trạch, Lâm tú tài."
Nói đến nam nhân của mình, tâm tình của Chương Tụ và Lâm Trạch rất giống nhau, nụ cười thẹn thùng cùng ngữ khí khoe khoang tự hào.

"Chính là Lâm Trạch ở thôn Hà Bá, Lâm tú tài?"
Quách phu nhân hiển nhiên cũng nghe đến nhân vật nổi tiếng trong giới trí thức, trong lòng hơn kinh ngạc, bà không nghĩ tới là Lâm Trạch.

Chương Tụ gật đầu mỉm cười, "Đúng vậy, huynh ấy là tướng công của ta......"
Mọi người đều kinh ngạc khi nghe tin tức này, nhưng đối với Ngụy Vân Anh mà nói, có thể trực tiếp làm cho người khác kích động.

"Ngươi là phu lang của đồ vô sỉ Lâm Trạch kia?!"
Vẻ mặt của Ngụy Vân Anh có thể nói là nghiến răng nghiến lợi dữ tợn, vừa tức giận vừa ủy khuất, cái tên Lâm Trạch đủ để cho cô thất thố giống nhau phụ thân cô vừa rồi nổi bão.

Hiện tại không phải là không phục, mà là hết sức đỏ mắt khi gặp kẻ thù.

Nếu không phải do tên ôn thần Lâm Trạch kia, sao cô phải hạ thấp mình gả cho tên thương nhân đó được, lúc này phu lang của Lâm Trạch còn tới cướp sự nổi bật của cô, những người này quả nhiên là khắc tinh của cô.

"Tướng công của ta không phải là đồ vô sỉ!"
Nghe nam nhân của mình bị mắng, Chương Tụ tính tình ôn thuận cũng không nhịn nổi.

Con thỏ nóng nảy cũng dám cắn người, tướng công của cậu tốt như vậy, dựa vào cái gì phải cho người khác mắng, vị phu nhân này há miệng ra mắng là đồ vô sỉ, người khác nghe được sẽ nghĩ như thế nào?
Tác giả có lời muốn nói: Mặc kệ có gia đình như thế nào, sự giáo dục của cha mẹ mới là quan trọng nhất!.

Bình Luận (0)
Comment