Nông Gia Tiên Điền (Dịch)

Chương 207 - Làm Thịt Khách

Lý Thanh Vân đuổi Cao Cường và nữ thư ký của hắn đi, hơi tự trách bản thân quá lười, đáng nhẽ nên luyện chế xong thuốc bổ cho bệnh nhân, lại đóng gói ra vẻ, mới có thể bán được giá cao hơn. Không nói luyện chế thành viên thuốc, ít nhất phải phơi nhân sâm trăm năm một chút chứ? Ít nhất phải sao thiết bì thạch hộc thành phong đấu chứ?

Sau đó lại nghĩ, mình bận trăm công ngàn việc, loay hoay đến không có thời gian đùa giỡn em họ, sao có thể có thời gian luyện chế thành thuốc viên được. Ừm, kể cả bí phương thuốc rắn học được, mình đều không có thời gian nghiên cứu.

Ừm, thật sự quá bận, phải ngủ nhiều chút, lại tiến vào tiểu không gian tuần tra lãnh địa tư nhân của mình. Hình như giữa trưa em họ định đến nhà hàng của chị gái hỗ trợ, tiện thể cũng đi qua, vài ngày không thấy nàng, thật sự nhớ vô cùng.

Vừa nghĩ đến đây, chỗ cổng sắt lại truyền đến tiếng chuông cửa, Lý Thanh Vân chạy tới, mở giám sát ra, có thể nhìn thấy tình hình ở chỗ cổng sắt. Có không ít người, trưởng thôn Lý Thiên Lai, kế toán thôn Lý Xuân Dịch, Hứa Tĩnh Thủ, phó trưởng trấn Hồng Quý Thành.

Lý Thanh Vân ấn khóa mở cửa, cánh cổng sắt vang lên ‘cạch’, tự động mở ra. Cho bọn họ đi vào đồng thời Lý Thanh Vân cũng đi ra tiểu viện biệt thự, ra ngoài nghênh đón.

Không nói nghênh đón tán tài đồng tử Hứa Tĩnh Thủ này, ít nhất cũng phải nghênh đón ông tư của mình, ở trong thôn xóm hơi sơ sẩy sẽ khiến cho người khác chỉ trích.

“A, ông tư, trưởng thôn, sao mọi người lại đến đây vậy? Mau vào trong nhà ngồi.” Lý Thanh Vân cố ý không chú ý đến Hứa Tĩnh Thủ đang cầm một xấp hợp đồng, giống như coi hắn thành người trong suốt.

Trưởng thôn khoát tay, cười nói: “Không ngồi, tới tìm cháu bàn chuyện. Chắc cháu có quen biết trưởng trấn Hồng đây nhỉ? Đây là một thương nhân trong thành phố, đến thôn chúng ta nhận thầu đất, định làm vườn gieo trồng sinh thái, dù sao chú cũng không hiểu, nhưng mà người ta ra giá cao, một năm trăm ngàn tệ, nhận thầu ngọn núi hoang ở phía Nam kia, liên tục nhận thầu ba năm, cũng hứa hẹn thanh toán tiền nhận thầu một lần. Ba năm sau nhận thầu ngang giá, ưu tiên cho cậu ấy thuê tiếp.”

Không đợi Lý Thanh Vân nói chuyện, Hứa Tĩnh Thủ đã vội vàng nhảy ra, giơ hợp đồng trong tay lên nói: “Trưởng thôn Lý không cần phải giới thiệu, tôi và Lý Thanh Vân là bạn cũ. Sáng sớm tinh mơ đến đây đã trò chuyện vài câu ở trong này. Hiện giờ đến đây là muốn mời Lý Thanh Vân đi cùng chúng ta đến ngọn núi hoang đó nhìn xem, dù sao tôi không có bạn bè gì ở đây cả, càng không quen thuộc với địa hình nơi đây, có người quen dẫn đường, sẽ tương đối dễ dàng.”

Lý Thanh Vân cười như không cười nhìn chằm chằm Hứa Tĩnh Thủ, cười đến khiến đối phương chột dạ trong lòng, lùi về sau hai bước hắn mới nói: “Nói chúng ta là bạn bè thì hơi gượng ép, nhưng ở xa tới là khách, người của trấn Thanh Long bọn tôi hiếu khách nhất. Giờ đã sắp đến giờ cơm trưa, hoàng đế còn không để binh đói, không bằng chờ qua chiều chúng ta lại đi, được không?”

Phó trưởng trấn Hồng tức giận tới mức dẩu môi, chó má ở xa tới là khách ấy, ý tứ trong lời nói này rõ ràng là kêu Hứa Tĩnh Thủ mời khách.

Hứa Tĩnh Thủ cũng không ngốc, con ông cháu cha trong thành phố đều là kẻ tinh ranh. Nghe được Lý Thanh Vân nói như vậy, nghĩ rằng không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, thật sự là kẻ quê mùa ở nông thôn, tiểu gia ta mời nổi, để cho ngươi ăn uống no đủ, buổi chiều cũng có lý do để sai bảo ngươi.

“Ha ha, dễ nói dễ nói, trong thôn không có nơi nào ăn cơm, chúng ta lái xe lên thị trấn…”

Hứa Tĩnh Thủ còn chưa nói xong, trưởng thôn Lý Thiên Lai đã cười nói không có ý tốt: “Sao trong thôn bọn tôi không có nhà hàng chứ? Ngay ở trung tâm thả câu, mới vừa mở một nhà Thanh Hà cư, hương vị và phục vụ đều hạng nhất, cán bộ cao cấp về hưu của Tiểu Thang Sơn đều thường xuyên đến nơi này ăn cơm, càng khen rượu và thức ăn không dứt miệng.”

Kế toán Lý Xuân Dịch cũng khó có được hài hước một lần: “Đây là nhà hàng chiêu bài trong thôn bọn tôi, giá khá cao, nếu như cậu Hứa đây chê đắt, cũng có thể lên thị trấn ăn.”

Hứa Tĩnh Thủ vừa nghe thấy vậy, lập tức nổi giận, như này chẳng phải khinh thường người sao, đồ trong thôn đắt thì có thể đắt đến đâu chứ? Lão kế toán này đúng là chẳng ra sao, mới vừa rồi khi thảo luận hợp đồng, chính hắn cứ nhất quyết trăm ngàn tệ, một xu đều không thể thiếu, còn yêu cầ một lần thanh toán là chi phí nhận thầu ba năm, bằng không sẽ để cho người khác nhận thầu.

Hắn vốn định uy hiếp đối phương, nói nếu như có điều kiện như vậy, hắn không nhận thầu nữa. Nhưng còn chưa thốt ra khỏi miệng thì phó trưởng trấn Hồng đã vụng trộm nói cho hắn biết, kế toán này là ông tư của Lý Thanh Vân, nhất định là Lý Thanh Vân đang cố ý giở trò quỷ, không bằng chấp nhận điều kiện của đối phương, nhìn xem bọn họ còn có chiêu số gì nữa.

Chính là vì có lời nói này của phó trưởng trấn Hồng và cân nhắc một phen của hắn nên mới ký kết hợp đồng một cách sảng khoái.

Nghe được là Hứa Tĩnh Thủ mời khách, Lý Thanh Vân đồng ý vô cùng sảng khoái, khóa chặt cửa, rồi đi cùng với bọn họ đến Thanh Hà cư ở bên cạnh trung tâm thả câu.

Nhìn thấy nhà hàng trúc này, trên mặt Hứa Tĩnh Thủ và phó trưởng trấn Hồng để lộ ra vẻ khinh bỉ, nơi như vậy, hoàn cảnh như vậy, có thể đắt đến đâu chứ? Tổng cộng năm người, ăn thả cửa uống thả phanh, một ngàn tệ đã là kịch trần.

Đó là do dân cư Lý gia trại không nhiều, cán bộ thôn đơn giản hóa, thôn lớn bình thường, bí thư chi bộ thôn và trưởng thôn là hai người, kế toán và tài vụ là hai người, bọn họ thì hay rồi, hai người toàn kiêm chức. Còn có một chủ nhiệm phụ nữ kiêm chuyên gia kế hoạch hóa gia đình nữa, bởi vì bản thân nàng sinh con, chạy vào trong thành phố, mấy tháng không lộ diện.

Cũng chính vì biết cán bộ thôn của Lý gia trại không nhiều, Hứa Tĩnh Thủ mới mời khách vô cùng không để ý gì, sau khi vào nhà hàng, tuy rằng nhìn thấy phong cách trang trí không tệ, cũng để cho trưởng thôn Lý Thiên Lai và Lý Thanh Vân tùy tiện gọi món.

Lý Thiên Lai và Lý Thanh Vân liếc nhìn nhau, cười không có ý tốt, chọn vài đồ ăn đắt nhất, viết ở trên thực đơn, gọi món giá đủ một ngàn là có thể gọi một lọ rượu mười năm. Nhưng mà hôm nay Lý Thanh Vân ở đây, gọi mười lọ cũng sẽ bưng đủ số lên bàn.

Nhưng Lý Thanh Vân rất phúc hậu, tính toán tửu lượng của người trên bàn, chỉ gọi tám lọ.

Khi thực đơn truyền đến trên tay kế toán thôn Lý Xuân Dịch, lão kế toán rất phúc hậu này vỗ trán, nói: “Ừm, đồ ăn đã gọi không ít, tôi không gọi loạn, gọi một củ lạc ngâm dấm chua và dưa chuột tỏi giã đi. Ừm… hình như chưa có canh, tôi lớn tuổi, uống rượu xong khẩu vị không tốt, nên gọi một phần canh dễ tiêu hóa.”

Vì thế hắn trịnh trọng viết tiếp canh long phượng trình tường lên trên thực đơn gọi món ăn, tên đồ ăn dễ nghe, thật ra nguyên liệu chủ yếu là rắn súp lơ và gà đen, trải qua hầm nấu, cộng thêm tay nghề gia truyền của Lý Tiểu Trù, hình thành lên một món ăn đại chiêu bài của Thanh Hà cư, còn không phải mỗi ngày đều có, bởi vì tiêu tốn thời gian tương đối dài, cần phải chuẩn bị trước.

Không rõ một món đồ ăn này bán ở nhà hàng lớn bên ngoài bao nhiêu, nhưng ở Thanh Hà cư thì lại là một phần canh đắt nhất, 388 tệ/1 phần.

Gọi xong đồ ăn này, kế toán Lý mới đưa thực đơn đến trong tay phó trưởng trấn Hồng. Hôm nay bọn họ cầu trong thôn làm việc, hạ thể diện cầu người, người ta mới đồng ý cho nhận thầu núi hoang. Trưởng thôn và kế toán mới là nhân vật chính, tuy rằng phó trưởng trấn Hồng tức nghẹn trong lòng, nhưng hắn cũng chỉ tiện đảm đương làm người tiếp khách.

Nhưng tâm tư buồn bực của hắn không duy trì được bao lâu đã bị giá cao ở trên thực đơn dọa, canh long phượng trình tường 388 tệ/1 phần? Rượu mười năm 588 tệ/1 lọ? Gà viên cay 268 tệ/1 phần? Thịt thỏ hoang đặc biệt 198 tệ/1 phần?

Con mẹ nó, đây rốt cuộc là quán cơm nông thôn quê mùa hay là nhà hàng lớn cấp năm sao chứ? Đen, quá đen! Mới vừa rồi nhìn thấy bà chủ rất xinh đẹp, không nghĩ tới xuống tay lại đen như vậy, kể cả một phần dưa chuột tỏi giã cũng dám bán 18 tệ! Củ lạc ngâm dấm chua cũng giá này… Té ra giá đồ ăn thấp nhất ở đây chính là hai món này.

Được rồi, kể cả bà chủ Lý Thanh Hà của nơi đây cũng cảm thấy giá đồ ăn quá đen, nếu như không phải Lý Thanh Vân để cho nàng định giá như vậy, bản thân nàng tuyệt đối không dám. Nhưng sau khi khai trương vài ngày, khách tới đây tiêu dùng ca ngợi như thủy triều, không có ai nhắc đến chuyện giá đồ ăn đắt, nàng mới yên tâm.

Nhưng mà ngẫu nhiên có người thả câu bình thường không biết chuyện vào nhà hàng, sau khi nhìn thấy giá đồ ăn thì quay đầu bước đi, thật sự cũng khiến Lý Thanh Hà chột dạ hồi lâu. Sau khi quen rồi mới thản nhiên đối diện, dù sao nàng dán một phần giá đồ ăn ở cửa, trên mỗi một cái bàn đều có đặt thực đơn ghi giá công khai, khách có thể tiếp nhận thì lưu lại, không thể tiếp nhận tuyệt đối không ép.

Tay phó trưởng trấn Hồng run lên, không dám gọi món ăn, đưa thực đơn cho Hứa Tĩnh Thủ mà không thốt một lời. Hứa Tĩnh Thủ nhìn lướt qua, lập tức nhíu mày lại, lửa giận ứa ra trong mắt, lại nhịn xuống.

“Thật sự là một đám kẻ quê mùa nông thôn, thật sự cho rằng làm thịt ngoan độc chút thì tao sợ bọn mày chắc? Lý Thanh Vân, về sau tao sẽ khiến mày hối hận… Hừ hừ, nhưng con mẹ nó, thật sự hơi đau lòng, cộng lại một phen này có bảy tám ngàn tệ đấy!”

Rượu và thức ăn nhanh chóng được bưng lên, hương vị rượu xứng đáng với giá này, điều này khiến trong lòng Hứa Tĩnh Thủ dễ chịu chút. Lại nếm vài miếng rau trộn, hương vị ngon thần kỳ, trong những rau này giống như có một mùi thơm ngát đặc thù, còn mạnh hơn cả thứ hắn ăn ở trong nhà hàng lớn.

Việc làm ăn của nhà hàng hôm nay không tệ, nghe nói Cao Cường mời khách, chúc mừng bệnh lâu ngày của mình được chữa khỏi, mời người nhà bệnh nhân quen thuộc đến đây, cùng ngồi hai bàn lớn. Còn định mời Lý Thanh Vân qua nhưng bị hắn từ chối.

Do đó trong nhà hàng vô cùng bận rộn, sau khi Dương Ngọc Nô tan tầm đã chủ động đến hỗ trợ. Khi nàng bưng canh long phượng trình tường đến đây, cuối cùng Hứa Tĩnh Thủ đã rõ ràng là ai mở nhà hàng này.

Lý Thanh Vân chó má, nhà hàng hắn mở lại để cho mình mời khách, quá con mẹ nó lòng dạ hiểm độc.

Lý Thanh Vân giống như không chú ý đến ánh mắt phẫn nộ của hắn, đầu tiên dùng ánh mắt dịu dàng liếc nhìn em họ, nhìn nàng đến ngượng ngùng chạy đi, rồi mới tiếp tục chạm chén với trưởng thôn, kế toán, nói đây là rượu ngon, hàng tồn trong nhà hàng không còn nhiều, bởi vì hôm nay có khách quý trong thành phố đến nên mới ngoại lệ lấy ra tám lọ, bằng không dựa theo quy củ của trong nhà hàng, tối đa chỉ bán một lọ.

Nói xong ba người lại khẽ ngửa cổ, rót rượu trong tay vào trong bụng. Nhìn sao đều có vẻ cướp rượu. Phó trưởng trấn Hồng cũng là lần đầu tiên uống rượu ngon như vậy, hắn buông bỏ oán hận và dè dặt, chạm chén với Hứa Tĩnh Thủ, liên tục uống ba bốn chén mới dừng lại dùng bữa.

Một bữa cơm ăn xong, tiêu tốn của Hứa Tĩnh Thủ hơn tám ngàn tệ. Kế toán Lý nói hắn tuổi lớn, uống nhiều quá, cần phải đi về ngủ, kêu trưởng thôn và Lý Thanh Vân đi cùng với Hứa Tĩnh Thủ là được. Nhưng nhìn dáng vẻ đi đứng vững vàng của hắn, lại uống thêm nửa ký nữa cũng không thành vấn đề.

Trưởng thôn và Lý Thanh Vân cũng hơi lảo đảo, lại rất tỉnh táo, ít nhất còn nhớ rõ phải cùng với Hứa Tĩnh Thủ đi lên núi hoang nhỏ nhìn xem địa hình. Thật ra nếu như không phải Lý Thanh Vân mong nhớ mấy cây bưởi trưởng thành sớm ở trên đỉnh núi thì hắn chắc chắn đã giả say trở về ngủ. Em họ thích ăn bưởi, hái xuống cho nàng nếm thử chút.

Bình Luận (0)
Comment