Nông Gia Tiên Điền (Dịch)

Chương 179 - Chó Rừng

Thiên nhiên thật sự điêu luyện sắc sảo, ánh mặt trời giống như bàn tay của thiên nhiên, có ma lực thần kỳ. Khu vực mới vừa rồi còn tối đen khủng bố giống như Ma giới, lúc này lại đủ màu đủ dạng, dưới chiếu xuống của ánh mặt trời, hang động đá vôi hiện ra ánh sáng lung linh xinh đẹp.

Màu lam, màu xanh lá, màu tím, màu vàng… Ở dưới chiếu xuống của ánh mặt trời, thạch nhũ hiện lên màu sắc vốn có, nguồn nước bên cạnh là tấm gương thiên nhiên, phóng đại sáng rọi của chúng nó gấp mười lần trăm lần, hiện ra khoa trương, giống như toàn bộ hang động đá vôi đều biến thành màu sắc rực rỡ.

Vô số dã thú ở trong cánh rừng rậm tăm tối phát ra tiếng gầm lên khó hiểu, giống như đang hoan nghênh ánh mặt trời hiếm thấy xuất hiện. Chúng nó vượt qua sợ hãi mới vừa rồi, chạy ra từ chỗ sâu rừng rậm, đứng ở nơi có ánh mặt trời, hưng phấn rít gào lên.

Đương nhiên, nguy hiểm ở mọi chỗ, động vật ăn thịt một ngày rình cơ hội ra kiếm ăn, dã thú nhỏ đứng dưới ánh mặt trời chính là mục tiêu bắt lấy của chúng nó. Trong lúc này, mùi máu tươi nhàn nhạt cũng nhẹ nhàng bay ra.

“Đi, thừa dịp có ánh mặt trời, nhanh đến chỗ nhà gỗ nhỏ ở giữa sườn núi kia.” Lý Thanh Vân kêu to lên, kéo Michelle còn đang tán thưởng kỳ quan hang động đá vôi, chạy vội trên đường nhỏ.

Ánh sáng vào lúc này còn hơn cây đuốc và đèn pha của bọn họ, chẳng những có thể thấy rõ một tầng cành lá thật dày ở trên đất, còn có thể nhìn thấy rất nhiều xương khô của động vật nhỏ và phân động vật.

Bởi vậy có thể suy đoán ra, hang động đá vôi dưới lòng đất vĩ đại này có lẽ tạo thành hoàn cảnh tiểu sinh thái độc đáo của riêng mình, không biết cân bằng hay không, nhưng chỉ cần có đầy đủ dã thú nhỏ, động vật ăn thịt cỡ lớn đứng đầu chuỗi thức ăn cũng hẳn không thiếu.

Một con báo gấm hoa văn sặc sỡ ló đầu ra từ sau ngọn cây, nhảy lên vị trí mới vừa rồi Lý Thanh Vân đứng, ngửi thử, rên nhẹ lên, hơi giống tiếng mèo kêu.

Mặc dù báo gấm cũng dính một chữ ‘báo’, nhưng nó khác con báo, thuộc về động vật ăn thịt cỡ nhỏ, chỉ có 20-30kg, chiều dài chừng 1m, có chênh lệch rất lớn với báo chân chính. Đuôi của nó gần như dài bằng thân, giấu mình ở trên tàng cây, gần như khó có thể phát hiện ra chúng nó.

Lấy thị lực và thính lực của Lý Thanh Vân, mới vừa rồi cũng không phát hiện ra chỗ ẩn thân của nó.

Báo gấm chỉ lưu lại trên mặt đất trong nháy mắt, lại nhảy lên chạc cây, bởi vì nó nghe thấy có một đàn khỉ đang từ xa đến gần. Một con khỉ con bướng bỉnh rơi lên trên chạc cây gần chỗ báo gấm ẩn thân, còn chưa phản ứng kịp đã bị báo gấm bổ nhào lên, một phát cắn đầu nó, đảo mắt biến mất ở chỗ sâu trong rừng cây.

Các con khỉ khác thét lên lanh lảnh, dùng sức cào nhánh cây và thân cành, nhưng khi định đuổi theo báo gấm lại đã sớm không còn thấy bóng dáng của nó.

Lý Thanh Vân không biết chuyện xảy ra đằng sau đó, bởi vì trước mặt hắn vẫn còn có rất nhiều nguy hiểm, con đường nhỏ lại thường xuyên tồn tại chém giết, nhưng chỗ sâu trong cánh rừng càng nguy hiểm hơn.

Hắn không rõ ánh mặt trời ở trên đỉnh đầu có thể tồn tại bao lâu nữa, hắn phải lên đến chỗ nhà gỗ nhỏ ở giữa sườn núi chính giữa hang động đá vôi trước khi ánh mặt trời biến mất.

Một con ngựa hoang màu trắng tò mò chạy từ chỗ sâu cánh rừng đến, đi theo đằng sau Lý Thanh Vân và Michelle, phát ra tiếng cộp cộp vang dội.

Sau khi nhìn thấy Lý Thanh Vân, con ngựa hoang này chẳng những không thu liễm, ngược lại còn có cảm giác đắc ý, thậm chí hí lên.

Con ngựa này vô cùng thần tuấn, bộ xương thật lớn, giống như là ngựa Tây Tạng, ở cổ đại vẫn luôn được sử dụng làm chiến mã. Bởi vì ở trong ghi chép lại của Xuyên Thục, địa phương không có đàn ngựa hoang, càng không có ngựa hoang cao lớn như thế. Vân Nam xa hơn chút nữa, ngựa sinh ra tương đối thấp bé, cách nơi đây cũng quá xa.

Lý Thanh Vân kinh ngạc liếc nhìn con ngựa hoang này, không rõ nó thần kinh gì, lại đi theo đằng sau mình. Nhưng chỉ một con ngựa hoang không có khả năng sinh tồn ở trong này, có lẽ còn tồn tại một đàn ngựa hoang.

Quả nhiên, chỗ sâu cánh rừng truyền đến một tiếng ngựa hoang hí uy nghiêm vang vọng, con ngựa hoang màu trắng hoạt bát đến hơi nghịch ngợm kia lập tức sửng sốt, không cam lòng giơ hai chân trước lên, cũng hí lại, xoay người, xông ào vào chỗ sâu cánh rừng.

Được rồi, kể cả đàn ngựa hoang gần như không thể xuất hiện đều xuất hiện, Lý Thanh Vân cảm thấy hang động đá vôi dưới lòng đất này chắc chắn không nhỏ được, niên đại hình thành cũng không phải mình có thể nghiên cứu. Cho dù xuất hiện mấy con hổ, hắn đều sẽ không ngạc nhiên.

Dưới sự bảo vệ của súng săn, đánh đuổi công kích của mấy con thú hoang hung ác giống như sói con, trước khi chúng nó hình thành thế bao vây, thuận lợi đi đến bên dưới sườn núi dốc đứng chỗ nhà gỗ.

Đến nơi đây, Lý Thanh Vân mới thở hổn hển, nghĩ lại đàn dã thú hung ác không rõ số lượng mới vừa rồi, cảm thấy càng giống với chó hoang trong truyền thuyết, thời gian bây giờ đã hiếm nhìn thấy, hiện giờ được xếp vào động vật bảo vệ quốc gia cấp hai.

Chó hoang còn được gọi là chó sói, chó lông đỏ, sói lông đỏ, ngoại hình tương tự chó và sói, hình thể nhỏ hơn sói, chiều dài chừng một mét, nặng chừng 20kg. Miệng chó rừng có hình vuông, tính tình vô cùng hung dữ, thích sống thành bầy đàn, mới vừa rồi không thể hình thành bao vây, có thể do thành viên trong tộc đàn còn chưa tới đầy đủ nên mới để cho Lý Thanh Vân thuận lợi trốn đi.

Tính tình của chó rừng chẳng những hung dữ, lại còn vô cùng to gan, hễ là động vật gặp được đều sợ hãi. Tính tình bình thường trầm tĩnh lại cảnh giác, nhưng khi đi săn có thể phát ra tiếng gào mang tính triệu tập. Đi săn chủ yếu vào sáng sớm và hoàng hôn, có khi cũng tiến hành trong đêm. Giỏi về truy đuổi con mồi, cũng thường lấy phương thức vây công vồ mồi.

Hành động của chúng nó vô cùng nhanh nhẹn, giỏi về vọt ra, nhảy tại chỗ xa hơn 3m, mượn nhờ chạy nhanh, có thể lao qua chiến hào rộng 5-6m, cũng có thể nhảy qua vách đá cao hơn 3m, chướng ngại vật như tường thấp, linh hoạt còn hơn các mãnh thú như sư tử, hổ, gấu, sói, gần bằng linh miêu và báo gấm linh hoạt nhất trong động vật họ mèo.

Chó rừng mới vừa nhìn thấy chỉ có ba năm con, bởi vì tốc độ cực nhanh, xuyên qua kêu gào đằng sau cây, lấy nhãn lực của Lý Thanh Vân, lại không đếm được rốt cuộc có bao nhiêu con, Michelle dứt khoát bắn vài phát đạn, dọa con dẫn đầu trước tiên kia, giống như bị thương đến chân, kêu thảm lên, tốc độ đuổi theo mới dần chậm lại.

“Ôi, mệt chết đi được… dã thú giống như lũ sói con chết tiệt mới vừa rồi kia rốt cuộc là thứ quỷ gì vậy? Sao hơi giống chó rừng?” Đứng ở trên triền núi chỗ nhà gỗ, Michelle bám vào một cây nhỏ không biết tên, chưa hết hoảng hồn thở phì phò.

“Đừng hoài nghi, hẳn là chó rừng! Tôi ở đây cũng rất nhiều năm không gặp, không nghĩ tới lại nhìn thấy chúng nó ở trong hang động đá vôi dưới lòng đất này.” Lý Thanh Vân đáp trả, lại đang quan sát triền núi dốc đứng trước mặt.

Triền núi này rất dốc, gần 70 độ, nhưng trên sườn núi có dấu vết nhân công mở ra, không sâu, cách mỗi một bước đều có một chỗ đặt chân hơn 10cm, giống như thang trời, nối thẳng lên đỉnh núi.

Trong hang động đá vôi dưới lòng đất này không chỉ có vô số nhũ thạch, càng có hơn mười triền núi nhỏ, triền núi này càng gần bên cạnh góc xó, không biết người lúc trước mở con đường nhỏ này có phải định chạy đi theo triền núi nhỏ, theo khe hở ở trên đỉnh đầu không?

Đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy có tiếng kêu gào hú hú truyền đến từ trong cánh rừng đằng sau, giống sói kêu, lại hơi bén nhọn, cao vút, một con chó rừng màu nâu đỏ còn lớn hơn chó rừng bình thường xuất hiện ở đằng sau cây ven đường. Đằng sau nó chợt xuất hiện hơn mười con chó rừng phổ thông lớn nhỏ không đều.

Thủ lĩnh chó rừng cũng gọi là chó rừng đầu đàn, là thủ lĩnh trong một đám chó rừng, chẳng những thể lực mạnh hơn chó rừng bình thường, trí lực cũng cao hơn. Nếu như chó rừng đầu đàn xuất hiện, nói lên tất cả thành viên có thể chiến đấu của đàn chó rừng này đều đã triệu tập xong.

Lý Thanh Vân đau cả đầu, gặp phải những con chó rừng này thật sự còn đáng sợ hơn gặp một đám sói. Nghe lão thợ săn trong thôn đã từng nói, chó rừng trên ba mươi có thể giết hổ, đừng thấy chúng nó nhỏ con, chỉ cần số lượng đủ nhiều, toàn bộ tộc đàn có thể đứng ở trên đỉnh đầu chuỗi thức ăn.

Trước kia Lý Thanh Vân từng xem một video clip nước ngoài, một đám chó rừng lại giết chết ăn sạch một con voi, cảnh tượng kia thật sự khiến cho người ta rung động, khiến cho hắn vẫn còn ấn tượng rõ ràng. Chẳng qua những con chó rừng này không giống chó rừng bản địa lắm, nên hắn mới tạm thời không nhớ ra.

“Trời ạ, chúng nó lại đuổi tới.” Michelle nhớ tới tính tình và đặc điểm của chó rừng, vô cùng khẩn trương.

“Cô bò lên trên trước đi, tôi bọc hậu.” Nói xong, hắn cầm lấy khẩu súng săn ở trong tay Michelle, nhắm vào chó rừng đầu đàn.

“Được, anh cẩn thận đấy, chúng nó không tấn công đến thì anh đừng nổ súng, phải tiết kiệm đạn, lắp đạn cũng tốn thời gian.” Michelle cũng không chậm trễ thời gian, miệng nói xong đã bắt đầu leo lên.

Nàng biết chó rừng bình thường có thể thoải mái nhảy lên chỗ cao 3-4m, nàng phải leo lên thật cao mới có thể tương đối an toàn. Nhưng mà triền núi này rất dốc, còn hơi trơn, không biết có nước rỉ ra từ đâu, cứ luôn dính vào chỗ rãnh lõm trên triền núi, vô cùng khó trèo lên.

Lý Thanh Vân giơ súng, vô cùng bình tĩnh, không hề khẩn trương như Michelle tưởng tượng. Đương nhiên nàng không biết rõ suy nghĩ ở trong lòng hắn, rốt cuộc có cần kêu trăn vàng khổng lồ ra giúp đỡ chiến đấu không. Lấy hình thể vĩ đại của nó, hẳn là có thể nuốt liên tiếp vài con chó rừng.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Lý Thanh Vân cho rằng, nếu như kêu trăn vàng khổng lồ ra, có thể sẽ hù chết Michelle… Nếu như tình huống thật sự nguy hiểm, không bằng dùng sức mạnh của tiểu không gian, thu toàn bộ chó rừng vào trong, ở trong tiểu không gian, cột chúng nó lên trên đá mặt trời phơi.

Chó rừng đầu đàn thấy nhân loại lại bắt đầu leo lên trên, hơi sốt ruột, nó chạy một vòng, lại quay trở về sau cây, rít gào sắc nhọn, lập tức có mười con chó rừng màu nâu đỏ nhảy ra, tốc độ cực nhanh, nhảy chồm lên, giống như gió, đảo mắt đã tới gần trăm mét.

Tài bắn súng của Lý Thanh Vân không bằng Michelle, nhưng sau khi bắn loạn vào đàn chó rừng một trận, muốn không bắn trúng đích cũng khó. Ẳng vài tiếng, có hai con chó rừng ngã xuống, máu tươi đổ ra từ trên thân, tiếng kêu yếu dần, cuối cùng chỉ còn tiếng rít ư ử.

Tiếng súng tạo thành âm vọng ở trong hang động đá vôi vĩ đại, dọa hoảng sợ mấy con chó hoang dẫn đầu, chúng nó tự xưng hung tàn lại ngơ ngác một chút, dừng ở giữa đường.

Chó rừng đầu đàn trốn đằng sau gốc cây giận dữ hét lớn, thúc giục chúng nó tiếp tục tấn công. Đàn chó rừng vào lúc này giống như quên hết sợ hãi và nguy hiểm, nhào lên trước như ong vỡ tổ.

Đạn của Lý Thanh Vân đã bắn hết, không hề dừng lại, quay người nhảy lên trên rãnh lõm ở trên sườn núi, vèo vèo vèo, dùng cả tay lẫn chân, thời gian vài giây đã bò lên độ cao 10m, đuổi tới sau mông Michelle.

Mấy con chó rừng chạy đến nhanh nhất đã đuổi tới bên cạnh sườn núi, nhảy theo tới, móng vuốt bén nhọn lại có thể bò lên theo 4-5m mới dùng hết xung lượng, không thể leo lên sườn đá dốc đứng như vậy, con nào con nấy không cam lòng trượt xuống.

Bình Luận (0)
Comment