Nông Gia Tiên Điền (Dịch)

Chương 159 - Khéo Léo Và Hàm Súc Của Dương Ngọc Nô

Thấy trưởng thôn nói như vậy, ông tư mới từ bỏ, mục đích của hắn không phải nói Lý Thanh Vân kiếm nhiều tiền, chủ yếu sợ người trong thôn lấy thằng cháu ra nói chuyện, đến lúc đó đâm lao phải theo lao, bị người trong thôn ghen tỵ chỉ vào mắng, sẽ không tốt.

Nhưng người thiển cận ở trong thôn rất nhiều, lại có người định bán đất ở bên bờ sông Tiên Đới đi, nói là mình không có tiền dựng nhà trúc, ra giá ba mươi ngàn năm mươi ngàn, kêu trong thôn mua lại. Cũng có người trực tiếp tìm Lý Thanh Vân, ra giá tương tự.

Lý Thanh Vân không buông lời nói mua hay không mua, hắn kêu người dựng nhà trúc của mình lên trước, tạm thời đảm nhận điểm thu phí của công ty đầu tư du lịch, cũng có thể gọi là chỗ quản lý.

Thật ra hắn rất thèm thuồng những mảnh đất kia, đó chính là thịt béo chân chính, đừng nói ba mươi ngàn năm mươi ngàn, chờ về sau khi tài nguyên du lịch khai phá ra, ba trăm năm trăm ngàn cũng không mua được. Rốt cuộc lấy phương thức khai phá như thế nào để xử lý những tài nguyên đất mẫn cảm này, Lý Thanh Vân định đá quả bóng cao su vào trong thôn, chỉ cần ủy ban thôn dám thu, hắn dám cho ủy ban thôn vay tiền.

Có thể kéo dài một khoảng thời gian, nhưng không thể kéo dài lâu lắm, nếu như thật sự có người phát hiện ra giá trị tiềm tàng của mảnh đất bờ sông, có thể tăng giá đất lên, ảnh hưởng đến tiến độ khai phá tổng hợp của nông gia nhạc.

Đỉnh núi nhỏ Lý Thanh Vân nhận thầu vừa có dáng vẻ ban đầu của nông trang, hồ nước nhỏ thứ chín còn chưa dọn dẹp, một tổng giám đốc của thương mại Đại Hoa đã đi đến Lý gia trại, ký kết thỏa thuận cung cấp hàng hóa với công ty Nông sản và Sản phẩm phụ của hắn. Đây là một thỏa thuận lỏng lẻo, không quá nghiêm túc, nhưng đối với một nông trang mới giá cả không rõ ràng, sản lượng không rõ ràng, chỉ có thể làm thử trước một khoảng thời gian, về sau phát hiện ra vấn đề gì, có thể sửa đổi lại thỏa thuận và ký kết hợp đồng chính thức.

Hợp đồng này được ký trong im hơi lặng tiếng, gần như không ai chú ý đến, lại là bút nghiệp vụ đầu tiên của công ty Nông sản và Sản phẩm phụ Thanh Long, ý nghĩa phi phàm.

Đáng tiếc, ký kết xong hợp đồng, Lý Thanh Vân lại không có hàng hóa gì để bán ra. Vừa khéo toàn bộ khoai tây trong ruộng đã thu hoạch được, vài ngày này người trong nhà đều đang tìm kiếm người giúp đỡ đào. Đầu ruộng ở dưới chân núi nhỏ kia đã chất đống giống như một nóc nhà nhỏ, chỉ dựa vào ba nhà hàng có mối quan hệ hợp tác kia thì không thể tiêu hóa nổi một phần mười.

Lúc trước Thục Hương Các định mua toàn bộ chỗ khoai tây này, đến đây không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa. Sản lượng khoai tây trong ruộng thật cao, mỗi củ khoai tây to như miệng bát. Một mẫu khoai tây nhà người ta có thể thu được 2500-3000kg coi như là sản lượng cao, một mảnh ruộng khoai tây này, sợ rằng mỗi mẫu có sản lượng 5000kg.

Phó tổng giám đốc này họ Hình, sau khi ăn thử thức ăn làm từ khoai tây, cuối cùng đã rõ vì sao lão tổng lại nhìn trúng tiểu nông trang vị trí hẻo lánh chưa có tên tuổi này. Khoai tây này ăn quá ngon, khoai tây vẫn là vị khoai tây, nhưng cho dù hấp, luộc, rang, hầm, trộn salad ăn… chính là ăn không đủ.

Không nói hai lời, nhanh chóng gọi một cú điện thoại cho lão tổng, nói lại cho Lý Thanh Vân, thương mại Đại Hoa bao hết khoai tây nhà hắn.

Lý Thanh Vân trợn mắt nhìn thẳng, những người này có tật xấu gì vậy, thứ tốt gì đều muốn bao trọn. Không phải trên thỏa thuận đã viết rõ ràng sao, bán bao nhiêu do công ty Nông sản và Sản phẩm phụ Thanh Long định đoạt, giá có thể thương lượng, chờ hình thành khoảng giá cụ thể lại bàn bạc kỹ hơn giá nhập hàng. Nhưng giá sàn rau dưa là 20 tệ/1kg bán sỉ, ít hơn không cần bàn.

Là bút giao dịch hợp tác đầu tiên giữa đôi bên, Lý Thanh Vân vẫn rất nể mặt phó tổng giám đốc Hình, gọi điện thoại kêu ba nhà hàng kéo đủ hàng, sau đó giao toàn bộ khoai tây còn lại cho bọn họ tiêu thụ.

Giá bán sỉ đều 20 tệ, lấy năng lực của thương mại Đại Hoa, có thể bán ra bao nhiêu là chuyện của bọn họ, Lý Thanh Vân tạm thời không cần lo lắng. Vốn là sản lượng nhỏ, rau dưa định hướng thị trường cao cấp, chỉ cần có thể bán đi, bán thành giá sản phẩm xa xỉ hắn đều không có ý kiến.

Chờ thương mại Đại Hoa kéo khoai tây chất chồng như núi ở đầu ruộng đi, hồ nước nhỏ thứ chín cũng dọn dẹp xong. Lý Thanh Vân gọi điện thoại cho công ty Thủy sản trên thành phố, kêu bọn họ vận chuyển 100.000 con ba ba giống đến, bình quân nuôi ở bảy hồ nước nhỏ mới khai thác.

Ba ba giống đến trong hoàn cảnh mới, nhu cầu thức ăn rất lớn, sau khi bỏ nước suối không gian và rất nhiều rong vào trong mỗi hồ nước, lại đi đến trong thành phố đặt hàng một đám sâu sống, cẩn thận nuôi nấng ba ba giống.

Việc này không phải dăm ba người có thể làm được, vừa khéo biệt thự đã xây xong, xây dựng sân vườn hậu kỳ không cần nhiều lao động thời vụ như vậy. Vì thế thăng chức, tăng tiền lương cho Lý Thiết Trụ, để cho hắn trở thành quản đốc, tuyển nhận sức lao động có kinh nghiệm nuôi dưỡng, gieo trồng trong thôn.

Người trong thôn đã sớm thèm công việc lương cao của Lý Thanh Vân, nghe nói hắn còn định nhận người, người đến báo danh rất nhiều. Gần như người có chút năng lực đều đến báo danh, bao gồm cả vài phụ nữ trung niên.

2000 tệ/1 tháng, còn có tiền thưởng, đãi ngộ như vậy quá tốt, thậm chí còn cao hơn tiền lương làm thuê bên ngoài. Nhưng trong một nhóm này chỉ tuyển mười người, kinh nghiệm kỹ thuật rất quan trọng, nhưng nhân phẩm quan trọng hơn, kẻ ăn trộm mánh lới, cho dù không cần tiền lương, Lý Thanh Vân không chịu nhận.

Bà con thì bà con, nhưng một điểm này tuyệt đối không phải nói.

Lý Thiết Trụ tăng tiền lương lại thăng chức, chỉ hưng phấn nửa ngày đã phát hiện đây là một công việc đắc tội với người khác. Bên trên phải có trách nhiệm với ông chủ, không thể tuyển nhận người không đáng tin, bên dưới lại là người quen ở trong thôn, gọi chú gọi bác, nhận ai, không nhận ai, đều không dễ làm.

Lý Thanh Vân nhìn xem thầm sung sướng, để cho chú Thiết Trụ trải nghiệm một chút, làm quản lý không dễ làm như vậy. Thừa dịp hỗn loạn, hắn chuồn ra khỏi thôn trang, lái xe lên trên thị trấn tìm em họ.

Công ty Môi trường Thanh Ngọc cũng tuyển vài nhân viên, đi vào chính quy, giúp đỡ trong huyện xử lý xong vài khúc sông nước thúi nổi tiếng, danh tiếng tăng mạnh, còn được báo chí, thời sự ti vi trong huyện tuyên truyền vài lần.

Xe còn chưa tới thị trấn đã nhận được điện thoại của Tưởng Cần Cần gọi tới, giọng lo lắng kêu lên: “Lý Thanh Vân, anh mau đến đây, Ngọc Nô đánh nhau với người ta. Vẫn là bà điên lần trước, lại là quân nhân, bọn họ đến đây chấp hành nhiệm vụ, sau khi nhận ra Ngọc Nô lại muốn luận võ với cô ấy, người thường không dám khuyên, bởi vì hai quân nhân đi cùng đều mang súng.”

“Cái gì? Bây giờ các em đang ở đâu? Ngọc Nô có bị thương không?” Lý Thanh Vân vừa nghe vậy, gần như đạp hết chân ga, Longhorn vĩ đại nổ vang, giống như bay nhằm về trấn Thanh Long.

“Ở cửa công ty Môi trường Thanh Ngọc chúng ta, mới bắt đầu đánh nhau, còn chưa có ai bị thương. Nhưng lần trước Ngọc Nô không đánh thắng cô ta, lần này cũng không an toàn, do đó gọi điện thoại kêu anh đến hỗ trợ.” Tưởng Cần Cần sốt ruột kêu lớn.

“Được, anh lập tức tới.” Lý Thanh Vân cúp điện thoại, phát hiện Longhorn đã vọt đến đầu đường, vội vàng phanh giảm tốc độ, sợ đụng phải cư dân sang đường bừa trên thị trấn. Cho dù đã khống chế tốc độ, lúc này cũng vượt qua 100 mã lực, vẫn luôn vọt thẳng đến con phố nhỏ chỗ công ty Môi trường Thanh Ngọc mới két, đỗ xe ở ven đường.

Bởi vì phía trước có người vây xem, chặn toàn bộ đường phố, Lý Thanh Vân hai ba bước đã chui vào trong đám người, nhìn thấy hai cô gái đang đánh nhau ở chính giữa vòng tròn.

Một người là em họ Dương Ngọc Nô, một bà điên khác lại quen mặt. Không phải ai khác, chính là cô nàng ăn mặc hở hang đã gặp trong khách sạn lần trước. Hiện giờ nàng mặc một bộ ngụy trang, tư thế oai hùng, tràn ngập khí tức dương cương, đang dùng Bát Cực Quyền nàng am hiểu nhất để đánh nhau với Dương Ngọc Nô.

Trạng thái của Dương Ngọc Nô hôm nay tốt thần kỳ, chẳng những không hoảng hốt, ngược lại càng đánh càng hưng phấn, cho dù là sức mạnh hay tốc độ đều mạnh hơn lần đánh nhau trước một đoạn. Nàng không rõ nguyên nhân, còn tưởng rằng mình vô tình đột phá.

Cô gái bị gọi là bà điên đánh ra một quyền, nàng cảm giác tốc độ ra quyền hơi chậm, rất dễ dàng túm lấy tay đối phương, từ trên xuống dưới bên phải vạch ra hình vòng cung, đột nhiên thu bước, vạch hình cung này thành một vòng tròn.

Bà điên cảm giác sức mạnh không khống chế được, thân thể mình không tự chủ nghiêng tới, cánh tay bị Dương Ngọc Nô kéo mạnh đi, phần sườn lộ ra khoảng trống, bị mũi chân của đối phương điểm vào. Tuy rằng nàng kịp thời lấy tay đón đỡ, nhưng vẫn đau đến thét lên một tiếng, lùi về sau hai bước.

Nhưng Dương Ngọc Nô lại như bóng với hình, lấy chậm đánh nhanh, lại một lần nữa mở nắm tay nàng ra, một quyền đánh vào bụng nàng. Một quyền này đánh thật sự, bịch một tiếng, nàng ôm bụng, lùi về sau bốn năm bước, ngồi chồm hổm trên mặt đất, đau đến đầu đầy mồ hôi, khóe miệng rỉ ra máu tươi.

Dương Ngọc Nô hơi sửng sốt, không thể tin nổi nhìn nắm tay của mình, giống như không rõ ràng, mình rõ ràng lưu lại vài phần sức mạnh, sao lại đánh bị thương nàng chứ?

Hai nữ quân nhân vẫn luôn đứng ở đằng sau nhìn xem náo nhiệt nhanh chóng tiến lên. Một người chắn ở giữa hai nàng, đề phòng Dương Ngọc Nô lại ra tay. Một người khác ngồi xổm ở bên cạnh bà điên, thân thiết hỏi tình hình thương thế của nàng.

Thừa dịp người vây xem trầm trồ khen ngợi, Lý Thanh Vân đi đến bên cạnh Tưởng Cần Cần, cười híp mắt nói: “Như này chẳng phải đánh rất hay sao, không hề khẩn trương như em nói mà? Em cẩn thận nhìn xem, ba cô gái mặc trang phục ngụy trang này có gì khác biệt? Thấy không? Hai người có quân hàm và súng lục là quân nhân nghĩa vụ, còn bà điên luận võ với Dương Ngọc Nô chỉ mặc trang phục ngụy trang bình thường, thuộc về quân trang ngụy trang của nước ta, nhưng không có dấu hiệu khác, chắc không phải quân nhân.”

“Hóa ra là như vậy, làm em sợ muốn chết, em còn tưởng rằng bà điên kia không đánh lại Ngọc Nô thì sẽ cho người nổ súng chứ.” Tưởng Cần Cần vỗ ngực, lại khiến cho một cặp tuyết phong trước ngực rung lên, làm hại Lý Thanh Vân phải vội dời mắt đi.

“Dương Ngọc Nô, sao cô lại tiến bộ nhanh đến như vậy? Lần trước hai chúng ta còn chỉ đánh ngang tài ngang sức, nhưng mới mấy ngày chứ… Cô lại đánh bại tôi trong vòng năm mươi chiêu?” Bà điên quật cường đứng lên từ trên mặt đất, không để cho đồng bạn đỡ.

Dương Ngọc Nô thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, ngẫm nghĩ, nói tương đối khéo: “Doãn Tuyết Diễm, tôi đã nói rồi, tôi không muốn đánh nhau với cô. Lần trước nói thế, lần này cũng nói như thế, đánh tới đánh lui tốt đẹp gì đâu? Ba tôi dạy tôi luyện võ là vì để khỏe mạnh thân thể, không để cho tôi đánh đánh giết giết, tôi còn không học nghiêm túc phá chiêu đâu. Lần trước đánh nhau bị thương trở về, không cẩn thận nói lỡ miệng, vì thế ba tôi ép tôi một lần nữa học lại tinh yếu của Thái Cực thôi thủ và quyền phổ phá chiêu Dương thức, chính là chừng đó.”

Dương Ngọc Nô là một người hàm súc khiêm tốn, nàng uyển chuyển biểu đạt ta, ta không muốn đánh nhau với ngươi, thậm chí không muốn luyện võ, chính là bị phụ thân ép buộc, học vài chiêu công phu quyền cước, kể cả phá chiêu tán thủ đều chưa học đủ. Công phu cẩu thả bình thường như vậy đã có thể ngang tài ngang sức với ngươi, lần này trở về nghiêm túc học vài chiêu phá chiêu, vì thế nên rất thoải mái đánh bại ngươi, chỉ như vậy, ngươi còn có gì để nói?

“Cô, cô…” Doãn Tuyết Diễm tức giận đến đỏ bừng mặt, chỉ vào Dương Ngọc Nô, cực kỳ không cam lòng kêu lên: “Tôi liên tục giành được quán quân trong ba kỳ phụ nữ cách đấu ở quân khu, lại không đánh bại được cô người không coi trọng võ công… tôi không phục! Tôi không tin!

Bình Luận (0)
Comment