Nông Gia Tiên Điền (Dịch)

Chương 150 - Em Họ Bị Thương

Lý Thanh Vân mở cửa ra, nhìn thấy trên người em họ có vết thương nên hoảng hốt, vội dìu nàng đi vào, đau lòng hỏi: “Đây là thế nào? Đi ra ngoài còn yên ổn, sao trở về lại bị thương?”

“Ôi, anh họ anh nhẹ chút… ăn cơm với Tưởng Cần Cần xong, gặp phải một con mẹ điên ở cửa khách sạn, Tưởng Cần Cần không cẩn thận đụng vào mụ, mụ dứt khoát không tha, mắng vài câu còn không đã ghiền, cứ muốn luận võ với em, nói thấy được trên người em có công phu, không đánh không được.” Dương Ngọc Nô rất uất ức nói.

Hốc mắt của nàng hơi xanh, khóe miệng bị nứt ra, còn có bên ngoài đang chảy máu. Lý Thanh Vân đỡ cánh tay của nàng, không ngờ trên người nàng cũng có vết thương, không cẩn thận đụng tới, đau đến run lên.

“Có lai lịch gì? Không ra tay độc ác chứ?” Lý Thanh Vân nghe xong, cau mày, đỡ em họ lên ghế sofa ở phòng khách nhỏ.

“Mụ ta vừa hai mươi tuổi, dùng Bát Cực Quyền, trên bước chân còn có bóng dáng của bát quái, vô cùng mạnh mẽ. Ôi, hai năm gần đây em lại không chăm chỉ luyện quyền, càng chưa thực chiến, không phải là đối thủ của mụ. Nhưng mụ cũng không có chỗ tốt lành gì, trên thân cũng bị thương vài chỗ. Ai nấy đều nương tay, không ra tay ngoan độc.” Dương Ngọc Nô giống như một đống bông vải, núp ở trong góc xó ghế sofa, không có hơi sức để oán giận.

“Đều chào hỏi cả trên mắt, còn nói không nương tay?” Lý Thanh Vân vô cùng đau lòng, lại không biết nên làm thế nào để giúp đỡ em họ, chỉ nói: “Luyện công phu này có thể bị đối phương nhìn ra sao? Nhân sĩ võ lâm cũng quá hung tàn, không đánh đều không được sao?”

“Phần lớn người trong võ lâm đều giảng đạo lý, lại không phải cổ đại, có ai cứ theo đuổi người khác để đánh chứ? Bà điên này không bình thường lắm. Thôi bỏ đi, không đề cập đến mụ, tụi em đều bị thương, cuối cùng lấy ngang tay kết thúc.” Dương Ngọc Nô nói.

Lý Thanh Vân đột nhiên nghĩ ra, còn chưa có cơ hội cho em họ dùng nước suối không gian, nếu như thường xuyên sử dụng, gia tăng tốc độ và sức mạnh cho nàng, cho dù kẻ địch là con tiểu bạo long, nàng cũng sẽ không thể bị thương.

Nghĩ đến đây, hắn lập tức chạy đến bên cạnh bình nước, quay lưng về phía em họ, lấy một cốc nước suối phổ thông từ trong tiểu không gian ra, cho nàng gột rửa thân thể. Chờ sau khi nàng thích ứng với hiệu quả của nước suối không gian lại cho nàng dùng linh tuyền màu xanh đậm ở chính giữa suối nước.

“Uống cốc nước trước đi đã, đợi lát nữa anh đi mua ít rượu trắng về xoa bóp vết bầm cho em.” Lý Thanh Vân nói, đưa linh tuyền không gian tới.

Dương Ngọc Nô ỉu xìu nhận cốc, một hơi uống cạn sạch nước, thở dài nói: “Nhất định là miệng đã bị cô ta đánh hỏng, uống ngụm nước lạnh đều cảm thấy ngon.”

Lý Thanh Vân cười nhận lấy cái cốc, nói: “Đi lên giường nằm đi, anh đi mua ít rượu xoa bóp, nếu không có rượu xoa bóp thì dùng rượu trắng bình thường.”

Dương Ngọc Nô khoát tay, vừa đi vào phòng ngủ vừa nói: “Không cần rượu xoa bóp, mùi kia ghê chết được, anh cứ xoa giúp em đi. Cho dù như thế nào, em đã luyện công phu Thái Cực một hai chục năm rồi, đã sớm luyện đến da thô thịt dày, tan máu bầm đi, ngày mai có thể khôi phục được bảy tám phần.”

“Được rồi.” Lý Thanh Vân biết, nước suối không gian bị nàng hấp thu, có cần rượu thuốc hay không đều không có việc gì, do đó cũng không bắt buộc, thấy em họ đã nằm lỳ trên giường, đành phải theo tới, ngồi xổm ở bên cạnh nàng, bắt đầu xoa ấn từ bả vai.

Lý Thanh Vân có biết chút ít về thủ pháp mát xa lưu thông máu bầm, không ít lần thấy ông nội sử dụng. Trước kia khi còn nhỏ cũng từng ấn thân thể cho Dương Ngọc Nô, nhưng cảm giác hôm nay rõ ràng không giống với trước.

Tay mới vừa đặt lên trên bờ vai của nàng, nàng đã hít sâu một hơi, ngượng ngùng lẩm bẩm. Cách váy, tinh tế vuốt ve, mới phát hiện tầng thịt mềm trắng nõn ở trên thân thể em họ vô cùng mềm mại, tràn đầy lực đàn hồi, không có một vết sẹo, theo hoa văn cơ bắp có thể cảm nhận được rung động rất nhỏ của nàng.

Khi ấn từ bả vai đến thắt lưng, Lý Thanh Vân phát hiện đầu của em họ đang vùi sâu vào trong chăn, thỉnh thoảng rên khẽ một tiếng, xấu hổ đến vành tai đều đỏ lên. Thắt lưng của nàng thật mềm, lòng bàn tay dán lên eo nàng, nhẹ nhàng xoay tròn, có thể nghe thấy tiếng run rẩy của nàng.

Bắt đầu từ lúc mát xa vẫn luôn không nghe thấy nàng kêu đau, nhưng lại đổ một tầng mồ hôi. Cách váy mỏng manh, Lý Thanh Vân phát hiện mồ hôi đã làm ướt sũng váy nàng.

Trong này có nguyên nhân bị đau, cũng có nguyên nhân khẩn trương, nhưng Lý Thanh Vân cảm thấy nguyên nhân của nước suối không gian lớn nhất.

Ngồi xổm bên người nàng mát xa rất vất vả, nếu như quan hệ giữa hai người gần thêm một bước, có thể ngồi ở trên người nàng, như vậy tiện cho người mát xa ra sức. Nhưng nhìn dáng vẻ ngượng ngùng đến chôn đầu vào trong chăn của Dương Ngọc Nô là không có khả năng để cho mình ngồi lên trên người.

Lý Thanh Vân cảm thấy như vậy cũng không tiện, lúc này hai chân thẳng tắp của em họ khép thật chặt, xương cốt toàn thân thường xuyên căng thẳng, nếu như ngồi ở trên thân nàng, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Mồ hôi trên thân Dương Ngọc Nô càng ngày càng nhiều, làn da trắng như tuyết hiện lên một tầng mồ hôi dầu, màu hơi tối, bốc lên mùi hôi chua nhẹ.

Đó là do nàng luyện công phu quanh năm, Lý Thanh Vân lại thường xuyên cho nàng ăn một ít rau dưa hoa quả không gian, dơ bẩn bài tiết ra trên thân không có mùi hôi chua nồng đậm như trên người thường.

Nhưng con gái mẫn cảm, khi tay của Lý Thanh Vân lượn vòng thật lâu ở trên lưng nàng, vừa chạm đến cái mông to mọng, nàng đã khẩn trương đến kêu lên: “Anh họ, được rồi… trên thân em không đau… lại nói, trên mông không bị thương.”

“À à, anh chỉ lo ấn, đã quên chuyện này.” Lý Thanh Vân hơi xấu hổ, nhưng trong lòng vô cùng khó hiểu, sao xúc cảm này lại quen thuộc thế chứ, buổi chiều khi nằm mơ hình như đã ôm lấy eo nàng, nhéo hồi lâu trên mông nàng. Mềm mại mê người và độ co dãn kinh người này khiến cho hắn khắc sâu trong trí nhớ.

“Em thật sự tốt lên nhiều, trên người nóng hầm hập, cũng không cảm thấy đau đớn. Chính là không rõ thế nào, luôn đổ mồ hôi, bẩn thỉu dơ dáy, khó chịu chết được.” Dương Ngọc Nô ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện trên mặt nàng đều là mồ hôi, nóng đến tóc nhỏ nước.

“Chờ bớt mồ hôi lại đi tắm.” Lý Thanh Vân nói xong kéo váy xuống cho nàng, mới vừa rồi khi Dương Ngọc Nô run rẩy, viền váy đã sắp vén lên tận mông, đùi trắng thon dài lộ ra trước mắt Lý Thanh Vân, hắn đều luyến tiếc dời mắt đi.

Nhưng mà hiện giờ em họ bị thương, vào lúc này nếu như đi làm chuyện cầm thú kia, về tâm lý không qua ải được. Hết cách, chỉ có thể không bằng cầm thú một lần.

Ngoài miệng Dương Ngọc Nô đồng ý lát nữa lại tắm rửa, nhưng nàng nhanh chóng đứng dậy, tóc dài tán loạn che mặt, xấu hổ đến không muốn gặp người, giống như một con bươm bướm bị kinh sợ, đảo mắt bay vào trong nhà vệ sinh, không phát ra một chút âm thanh.

Rất nhanh chợt nghe thấy có tiếng nước tắm ở trong nhà vệ sinh. Có điều mới tắm được mười mấy giây, chợt nghe Dương Ngọc Nô giật mình kêu lên: “Anh họ, em không mang quần áo thay giặt, vốn tưởng buổi chiều có thể về nhà…”

“Được rồi, anh đi mua quần áo cho em. Chỉ có một thẻ phòng, lát nữa nhớ mở cửa cho anh.” Lý Thanh Vân bất đắc dĩ nhún vai, chỉnh lại quần áo của mình, chuẩn bị ra cửa.

“Yên tâm đi, em chắc chắn sẽ không nhốt anh ngoài cửa.” Dương Ngọc Nô nghe thấy giọng nói bất đắc dĩ của Lý Thanh Vân, giống như vô cùng vui vẻ.

Lý Thanh Vân không sợ mua quần áo cho nàng, chỉ khi mua đồ lót, chắc chắn sẽ nhận lấy cười thầm của nhân viên bán hàng. Nhưng mình nhớ kích cỡ của nàng, lần trước khi mua quần áo ở trên huyện, đã nghe thấy không ít tiếng than thở hâm mộ của nhân viên bán hàng. Nhưng mà đối với một cô gái tập võ, D cup thật sự hơi vướng bận.

Nhưng hắn mới vừa xuống sảnh tầng một đã nhìn thấy một cô gái có vóc người nóng bỏng không thua gì Dương Ngọc Nô tiến vào từ cửa. Cô gái này mặc quần short bó sát màu đen, để lộ ra một cặp đùi đẹp thon dài thẳng tắp, bên trên mặc áo không tay bó sát màu đen, ép bộ ngực đến căng phồng, eo thon nhỏ đến có thể nắm vừa bàn tay.

Mái tóc dài nhuộm màu đỏ rượu, tùy tiện vấn lên sau đầu. Chính là sợi tóc hơi lộn xộn, buông xõa hai bên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp và trước trán. Điều càng khiến cho người ta chú ý là trên mặt nàng giống như bị thương, một dấu tay vẫn có thể nhìn thấy rõ dấu bốn ngón tay.

“Cô à, cô không sao chứ? Có cần bọn tôi báo cảnh sát không?” Hai nam bảo vệ tuần tra trên đường phố vô cùng ân cần chạy tới hỏi thăm.

“Tôi có thể có chuyện gì? Báo cảnh sát cái gì?” Cô gái mặc quần short bó sát này không thèm liếc nhìn nhân viên bảo vệ, đong đưa cặp mông không tương xứng với thân thể, dáng vẻ chọc người đi qua trước mặt mọi người.

Khi đi qua bên cạnh Lý Thanh Vân, hắn mới phát hiện cô gái ăn mặc mát mẻ như vậy còn đeo một cái túi nhỏ, lắc lư đập vào cái mông vểnh của nàng.

Tròng mắt của bao nhiêu đàn ông đều sắp trợn trừng ra, muốn trở thành cái túi nhỏ kia, mỗi khi cô gái đi một bước đều có thể vỗ một cái lên mông nàng.

“Lại nhìn nữa, đào tròng mắt anh ra.” Khi cô gái kia đi qua bên cạnh Lý Thanh Vân, hung hăng trừng mắt liếc hắn, khả năng cảm thấy ánh mắt của hắn rất có tính xâm lược.

Lý Thanh Vân cảm thấy mình thật oan uổng, chỉ mới vừa quan sát dáng người mê người của em họ, lại gặp được cô gái nóng bỏng dáng người chắc nịch vậy, theo quán tính so sánh một chút, thật sự không có ý gì khác.

Thôi bỏ đi, không chấp nhặt với nàng, chuyện mua quần áo cho em họ quan trọng nhất. Khi Lý Thanh Vân rời đi, còn có rất nhiều đàn ông đưa mắt nhìn chằm chằm về phía cô gái biến mất, nuốt nước miếng mãi.

Bên cạnh có mấy cửa hàng quần áo hàng hiệu, cân nhắc đến em họ là tổng giám đốc của công ty môi trường Thanh Ngọc, trang phục làm việc thành thục một chút không thể thiếu. Vì thế nửa tiếng sau, trừ bỏ mấy bộ đồ lót ra, còn ôm theo sáu bảy bộ trang phục làm việc của nữ quý giá.

Lý Thanh Vân xách theo bao lớn bao nhỏ, hào hứng quay trở về khách sạn, đang định ấn chuông cửa, đã thấy cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, một cô gái dáng người nóng bỏng chỉ mặc một bộ áo ngủ quát về phía hành lang trống trơn: “Sao đồ ăn khuya tôi gọi còn chưa tới? Không biết tôi sắp chết đói sao! Còn mày nữa điện thoại đểu chết tiệt này, vì sao lại không gọi được? Đây là khách sạn bốn sao gì chứ, còn không bằng cả khách sạn trái phép bên đường. Trong một phút đồng hồ không có thứ tôi cần, tôi sẽ khiếu nại với tổng giám đốc của mấy người!”

Cô gái kia gầm lên xong mới phát hiện Lý Thanh Vân đang đứng ở cửa phòng bên cạnh, đang trợn mắt há hốc mồm nhìn mình.

Hình như trên mặt cô gái đã chườm đá, dấu tay không còn rõ nữa, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Lý Thanh Vân, lập tức giận dữ nói: “Lại là anh? Có phải thích bà đây không? Có muốn vào phòng nhìn xem không? Nhìn cái gì, còn nhìn nữa bà đây một quyền đấm chết anh! Cút!”

“Cô có bệnh phải không?” Lý Thanh Vân bị nàng mắng chẳng hiểu ra làm sao, lại không phải mình muốn nhìn, đột nhiên lao tới làm loạn lên như thế, mình tò mò liếc nhìn thì sao chứ?

“Anh biết chữa sao?” Cô gái kia hai tay chống nạnh, dáng vẻ như kinh nguyệt không đều, định tìm người cãi nhau.

Bình Luận (0)
Comment