Nông Gia Tiên Điền (Dịch)

Chương 146 - Bàn Về Giao Tình Ở Nhà Vệ Sinh

Lý Thanh Vân thấy người xông vào càn rỡ, lại dám la lối om sòm với Tạ Khang, rất kinh ngạc, nên hỏi người bên cạnh về thân phận của người này.

“Anh ta tên là Vương Chí Tu, cùng ngành với Tạ tổng, đều làm thiết kế quy hoạch sân vườn với công trình cải tạo sân vườn. Có bối cảnh rất mạnh trong thành phố, có bối cảnh chính phủ, nghe nói cùng tộc với bí thư Vương của thành ủy. Lần trước khi cạnh tranh đấu thầu công trình cải tạo công viên trung tâm, đôi bên tranh đấu gay gắt, mâu thuẫn mãnh liệt, cuối cùng là Tạ tổng của bọn tôi thắng được, nhưng đã kết thù.” Người bên cạnh nhỏ giọng giải thích.

Lúc này Tạ Khang nổi giận, hắn có thân phận có bối cảnh, luôn khiêm tốn làm việc, lại bị người cho rằng dễ bắt nạt, dẫm ở trên đầu thì thôi, hình như còn định để cho mình ăn phân rơi xuống, sao có thể nhẫn nhịn được.

“Vương Chí Tu, chạy về phòng bao của anh đi, nơi đây không đến lượt anh giương oai. Ai biết lời anh nói là thật hay giả, nếu như nhìn thấy bí thư Vương của thành ủy, tôi tự nhiên sẽ đi mời rượu.” Tạ Khang lạnh lùng trừng mắt nhìn Vương Chí Tu, cố nén không cầm ghế dựa nện hắn thành đầu heo.

“Tạ tổng thật khí phách, có năng lực, lại kêu tôi cút. Vương Chí Tu tôi sinh ra ở Vân Hoang, lớn lên ở Vân Hoang, nhân vật ở tầng lớp nào mà tôi chưa từng thấy chứ, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một kẻ từ bên ngoài đến lại ngông cuồng như vậy. Được, cậu chờ đấy, không phải cậu nói không nhìn thấy bí thư Vương thì không mời rượu sao, tôi lập tức mời bí thư Vương tới mời rượu Tạ tổng, như vậy chắc được nhỉ? Ha ha.” Trong mắt Vương Chí Tu mang hận, cười lớn rời đi, ý tứ uy hiếp không cần nói cũng biết.

Chờ Vương Chí Tu rời đi, Tạ Khang vẫn vẻ mặt âm trầm, bầu không khí trong phòng bao lập tức trở nên nặng nề.

Tống Bình thở dài một tiếng, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Nhỏ không nhịn lại loạn mưu lớn, Tạ tổng, lát nữa chúng ta vẫn đi qua mời rượu thôi. Vốn không được bí thư Vương chào đón, nếu như khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt, sự nghiệp của chúng ta ở Vân Hoang sẽ càng thêm gian nan. Một lần này chúng ta thắng hiểm công ty của Vương Chí Tu, cướp được công trình, hợp đồng lại thêm một ít điều khoản phụ, tôi hoài nghi là chiêu trò do bọn họ thiết kế, công trình cải tạo trước kia, không ai có thể đơn độc liệt kê ra tiêu chuẩn chất nước cả, còn thêm rất nhiều chi tiết hạng mục phạt tiền nặng hơn nữa.”

“Mặc kệ anh ta, chúng ta tiếp tục uống. Tôi cũng không tin, Vương Chí Tu có thể một tay che trời. Bối cảnh của anh ta mạnh, chúng ta cũng không kém, đừng ép tôi vận dụng đến tài nguyên trong nhà, hừ hừ…” Tạ Khang thật sự nổi giận, ngồi xuống tiếp tục uống rượu, vốn không định đi mời rượu.

Lý Thanh Vân không tiện đề cập đến tình huống này, uống hơi nhiều bia, cũng muốn đi vệ sinh, nói thất lễ rồi vội vã rời khỏi phòng bao.

Trang hoàng ở Phúc Mãn Lâu thật sự không tệ, nhà vệ sinh có vẻ xa hoa rộng lớn. Không cần hỏi nữ nhân viên phục vụ, có đánh dấu rất lớn chỉ về phía nhà vệ sinh.

Bụng rất trướng, xả xong nước tiểu, sảng khoái tinh thần, kể cả đầu óc đều tỉnh táo không ít. Khi đang cài thắt lưng, đột nhiên phát hiện có người đang nhìn trộm mình, ánh mắt kia đã rơi lên trên người mình hồi lâu, càng nghĩ càng thấy kỳ quái, trong nhà vệ sinh đều có thể gặp phải đồng tính luyến ái, thứ nên có tất cả mọi người đều có, cần gì chứ.

Lý Thanh Vân đột nhiên xoay người lại, căm tức nhìn người đang nhìn trộm mình, vừa thấy lại sửng sốt, ông cụ này khoảng năm mươi tuổi, sao nhìn quen vậy nhỉ? Quần áo mặc đến ra dáng ra vẻ, còn rất có khí thế. Chất liệu của quần áo này hơi đặc thù, giống như chất liệu theo yêu cầu của cơ quan ban ngành nào đó, bởi vì đã từng nhìn thấy ở khoảng cách gần vài bộ trong nhà thị trưởng Hoàng.

“Người trẻ tuổi, thật sự là cậu? Ha ha, tôi tới thành phố Vân Hoang, một là việc công, tiếp theo chính là tìm cậu, ngay mặt nhận lỗi với cậu, càng muốn nói lời cảm ơn cậu. Đúng rồi, cậu tên Lý Thanh Vân đúng không, tôi từng đọc thông tin của cậu ở bệnh viện khi đăng ký giúp tôi.” Ông cụ này thân thể hơi mập, mặt đỏ bừng, giống như uống rượu, tràn đầy tinh thần, so sánh với người bị ngã trên đất chờ cấp cứu hôm đó thì giống như hai người.

“Bác là…” Lý Thanh Vân đã nhận ra ông cụ này, chính là ông cụ đã từng cứu chữa ở trên tỉnh, nhưng bởi vì vấn đề thái độ của ông cụ sau khi tỉnh dậy, thật sự không muốn để ý đến người này. Do đó ra vẻ chần chừ, chờ hắn giải thích.

Ông cụ tiến lên vài bước, mang nụ cười ấm áp trên mặt, nói: “Cậu quên à, mấy ngày hôm trước cậu có cứu chữa cho một ông già ở bên cạnh đại học Tứ Xuyên, người kia chính là tôi. Ngày đó sau khi tỉnh lại, đầu óc mơ hồ, nói lời không xuôi tai, cậu đừng nóng giận, tôi đặc biệt đến nhận lỗi với cậu. Đúng rồi, tôi tên là Sở Kế Hoa, cậu không chào đón tôi thì gọi tôi một tiếng lão Sở, gọi tôi Sở lão đầu cũng được.”

Lý Thanh Vân thấy thái độ của ông cụ chuyển biến tốt, lúc này mới tỏ vẻ bừng tỉnh hiểu ra cười nói: “À, hóa ra là bác. Bác Sở, bác quá khách khí, ngày đó chỉ tiện tay thôi, chuyện đã qua coi như xong, nhìn thấy bác khỏe mạnh ra viện cháu càng vui vẻ hơn. Sau đó con trai bác từng gọi điện thoại cho cháu, nhưng bởi vì cháu bận quá, nên không đi qua thăm bác.”

Sở Kế Hoa đã nắm lấy tay Lý Thanh Vân, có vẻ vô cùng kích động: “Đừng nói đến thằng nhãi kia, không biết làm việc gì cả, sao có thể kêu ân công đến bệnh viện lấy tiền chứ, nếu như nó có một chút đầu óc, đáng nhẽ nên tự mình đi qua, ngay mặt nói lời cảm ơn cháu, lại bổ sung mấy ngàn tệ cháu đã tạm ứng. Bạn già của bác làm giáo viên ở đại học Tứ Xuyên, tay nghề nấu cơm ngon, nếu như liên hệ được với cháu, nhất định mời cháu đến trong nhà, nếm thử tay nghề của bà ấy. Nào ngờ về sau gọi điện thoại cho cháu, luôn không có ai nghe.”

Ngày đó Lý Thanh Vân tham gia hội đồng học, buổi trưa uống nhiều quá, điện thoại chắc chắn không cầm lên nổi. Sau khi tỉnh lại, có vài dãy số lạ, cũng lười gọi lại, không nghĩ tới người nhà này còn rất để tâm, không phải lạnh lùng như mình nghĩ.

Lúc này có một nam thanh niên thân thể thẳng tắp đi từ cửa nhà vệ sinh vào, quét mắt nhìn kỹ Lý Thanh Vân, rồi mới dùng ánh mắt hỏi ý kiến nhìn Sở Kế Hoa.

“Thủ trưởng, ngài không sao chứ?” Nam thanh niên kia trầm giọng hỏi.

“Đi, thủ trưởng gì, ở đây không có việc của cậu, ra ngoài chờ đi.” Sở Kế Hoa nghiêm mặt, không kiên nhẫn khoát tay, kêu người trẻ tuổi này tránh ra.

Thái độ này và thái độ đối đãi với Lý Thanh Vân thật sự cách biệt trời vực.

“Rõ!” Người trẻ tuổi kia hoảng hốt, xoạch đứng nghiêm, xám xịt quay trở ra cửa nhà vệ sinh, tiếp tục cảnh giới.

Lý Thanh Vân gãi đầu, mới vừa rồi khi tiến vào đã nhìn thấy người trẻ tuổi ở cửa kia không bình thường, tưởng là vệ sĩ của một người nhà giàu nào đó, không ngờ lại là lính cảnh vệ. Lại nói, Sở Kế Hoa này không giống với lãnh đạo trung khu, hẳn là người của quân đội, như vậy mới có thể được lính cảnh vệ gọi là thủ trưởng. Đây là cách gọi ở trong quân đội, chỉ cần người có cấp bậc cao lại không muốn bại lộ thân phận đều có thể gọi là thủ trưởng.

“Này… hóa ra bác Sở là thủ trưởng, thất lễ thất lễ. Nếu không, bác cứ bận rộn trước đi, cháu không quấy rầy công việc của bác.” Người ở đây tòng quân rất nhiều, Lý Thanh Vân rất kính trọng quân nhân, nếu như ông cụ này là người của quân đội, việc đầu tiên hắn nghĩ đến là kính trọng từ xa, chứ không phải leo lên.

“Thủ trưởng cái gì, việc công cái gì, ở đây không có thủ trưởng, việc công đã làm xong từ hôm qua. Hôm nay bác và tiểu Hoàng đến đây ăn cơm, nói chút chuyện riêng, vốn còn định nhờ tiểu Hoàng nghe ngóng tin tức của cháu, không ngờ lại gặp được ở đây, chuyện gì đều giải quyết. Nào, để bác giới thiệu tiểu Hoàng cho cháu làm quen, về sau nếu như có phiền toái gì, ít nhiều gì tiểu Hoàng có thể giải quyết giúp cháu. Cháu là ân nhân cứu mạng của bác, nếu như không giúp đỡ cháu chút việc, trong lòng bác bất an.” Sở Kế Hoa nói xong đã kéo tay Lý Thanh Vân, không nói lời gì, dẫn hắn đi gặp người gọi là tiểu Hoàng.

Khu vực chỗ bọn họ thuộc về phòng bao nhỏ, ở chếch đối diện với phòng bao Tạ Khang đặt, cách nhau hơn mười mét. Mở cửa phòng bao ra, nhìn người ngồi ở bên trong đó, Lý Thanh Vân lập tức vui vẻ. Người bị gọi là tiểu Hoàng kia lại là thị trưởng Hoàng Minh Nghĩa của thành phố Vân Hoang, thư ký Chu đi theo bên cạnh.

Trong cả phòng bao nhỏ chỉ có vài người bọn họ, Sở Kế Hoa mang theo lính cảnh vệ, Hoàng Minh Nghĩa mang theo thư ký, gặp mặt rất riêng tư.

Thị trưởng Hoàng thấy Sở Kế Hoa kéo tay Lý Thanh Vân đi vào, đồ ăn trong miệng suýt nữa phun ra, roạt đứng lên, ngạc nhiên kêu: “Chính ủy Sở, sao ngài lại biết Lý Thanh Vân vậy?”

“Hả?” Phen này đến lượt Sở Kế Hoa ngây ngẩn cả người, nhìn Hoàng Minh Nghĩa, lại nhìn Lý Thanh Vân, ngạc nhiên nói: “Hóa ra hai người quen nhau à? Chú còn định giới thiệu hai người đấy. Tiểu Hoàng, đây chính là ân nhân cứu mạng chú đã nói với cháu, chiều tối hôm đó suýt nữa đi gặp Diêm Vương, người vây xung quanh một vòng không có ai dám tiến lên, chỉ có Lý Thanh Vân đi lên đút cho chú một viên thuốc, rót hai ngụm nước, chú mới chống đỡ được đến khi xe cấp cứu tới. Về sau kiểm tra, mấy chuyên gia đều nói nguy hiểm, nếu như không cấp cứu kịp thời, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

Hoàng Minh Nghĩa cười nói: “Đương nhiên có quen biết, thân thể này của cháu ít nhiều gì nhờ vào ông nội Lý Thanh Vân, diệu thủ hồi xuân, sau mấy kim, đủ loại chứng bệnh ở trên người cháu đều khỏi hẳn, không có một di chứng. Mới vừa rồi thần y cháu định giới thiệu cho chú chính là ông nội cậu ấy. Đúng rồi, chính ủy Sở, cháu nhìn thân thể chú, không phải rất tốt sao? Vì sao chuyên gia lại nói chú có nguy hiểm chứ?”

“Bị dọa sợ, sau khi ngã xuống, bệnh tim phát tác, xuất huyết não cũng có dấu hiệu bị vỡ, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, chút máu chảy ra lại đọng lại, không cần dẫn lưu đã tự mình bình phục. Vài chuyên gia kia đều nói là kỳ tích.”

Sở Kế Hoa nói xong, kêu Lý Thanh Vân ngồi xuống bên cạnh mình, tự mình rót cho hắn chén rượu, lại lo lắng hỏi: “Đúng rồi, về sau con trai bác Sở Dương có điều tra quần chúng vây xem, gần như ai nấy đều nói cháu cho bác ăn một viên thuốc bắc thần kỳ, không biết là thuốc gì vậy? Những quần chúng vây xem nói, sau khi uống viên thuốc xong, sắc mặt và màu môi của bác nhanh chóng trở nên tốt hơn, hô hấp cũng thành vững vàng.”

Lý Thanh Vân cười nói: “Ha ha, đó là một loại thuốc viên cấp cứu do ông nội cháu phối ra, vừa khéo chỉ còn thừa lại một viên. Lúc đó tình huống của bác quá nguy hiểm, cháu cũng không có cách nào, nên thử đút cho bác uống. May mà bác không có việc gì, nếu như thật sự xảy ra chuyện, hiện giờ e rằng cháu đã ở trong nhà giam hối hận.”

“Thật sự là thần y. Chờ bác thị sát xong công việc động viên nhập ngũ toàn tỉnh một vòng này, nhất định sẽ đến thăm hỏi thần y, tiện thể nhờ ông ấy điều trị thân thể giúp bác.” Sở Kế Hoa nói xong, giơ chén rượu của mình lên, nói với Lý Thanh Vân: “Tạm thời không nói chuyện khác, bác kính cháu một chén trước, ơn lớn không lời nào cảm tạ hết được, tất cả đều ở trong rượu.”

Lý Thanh Vân vội vàng đứng lên, nâng chén uống cạn.

Thông qua vài lời vừa rồi, hắn đã phỏng đoán ra thân phận của ông cụ này, hẳn là thường ủy tỉnh ủy, chính ủy quân khu tỉnh, là mối quan hệ gắn kết giữa quân khu tỉnh và chính quyền tỉnh, thân phận đặc thù, quyền cao chức trọng.

Uống rượu với đại nhân vật như vậy, quy củ nên có không thể thiếu, người ta cho bạn thể diện, nếu như bạn thật sự không lớn không nhỏ, cùng ngồi cùng ăn cùng chạm ly uống rượu với bạn, ngoài mặt không nói gì bạn cả đâu, nhưng trong lòng chắc chắn mất hứng.

Đúng lúc này, thình lình nghe thấy phòng bao chỗ Tạ Khang truyền đến một trận chửi bậy, mắng cực kỳ khó nghe, cách cửa phòng bao đều có thể nghe rõ.

“Chỗ bạn của cháu xảy ra chút chuyện, cháu phải qua nhìn xem.” Lý Thanh Vân đặt chén rượu xuống, định rời đi.

Không rõ Sở Kế Hoa uống quá nhiều hay là còn chưa trò chuyện đã thèm với Lý Thanh Vân, còn gọi với theo nói: “Tiểu Lý, đợi bác với, chúng ta là bạn chí cốt, có nạn cùng chịu.”

Bình Luận (0)
Comment