Nông Gia Tiên Điền (Dịch)

Chương 131 - Tiền Nhiệm Và Đương Nhiệm

Đây là lần đầu tiên Lý Thanh Vân nhìn thấy dáng vẻ chanh chua của Tần Dao, nói thật, áy náy của hắn đối với người bạn gái trước này còn hơn cả oán hận, lúc trước trong nhà thật sự không có tiền, mới khiến cho ba mẹ của nàng phản ứng quan hệ này, cuối cùng chia ly, đường ai nấy đi.

Chính là… chuyện xưa đã qua, chuyện cũ không dám nghĩ lại nữa kia đã sớm nát rữa ở trong gió, bị cố tình lãng quên.

“Ha ha, quần áo có thể thay, người lại không thể. Cô đây, xin chú ý hành động lời nói của cô, bởi vì cô đã gây tổn thương đến bạn gái tôi. Nếu như không nể tình một ngày vợ chồng ân nghĩa trăm ngày, cô đã sớm té ngã trên mặt đất sám hối.” Lý Thanh Vân không biết mình lấy tâm tình như thế nào để nói ra lời như vậy.

Nhưng sau khi nói ra, vẻ mặt mờ mịt bất lực kia của em họ lập tức trở nên kiên nghị, hai tay khoác lấy cánh tay của mình, như chim nhỏ nép vào người nở nụ cười hạnh phúc.

“Anh này, sao anh có thể nói chuyện như vậy với bạn gái cũ chứ? Phụ nữ có hư nữa, anh cũng không thể ra tay đúng không nào? Đàn ông đánh phụ nữ không phải là đàn ông tốt, đàn ông đánh phụ nữ, mới là đàn ông tốt.” Dương Ngọc Nô hờn dỗi trách cứ.

“Chỉ em đầu lưỡi linh hoạt, đừng chơi xoắn lưỡi ở trước mặt anh.” Lý Thanh Vân mỉm cười hạnh phúc, nhìn em họ có tính tình dịu dàng lại biểu hiện tương đối sắc bén khi ở trước mặt tình địch trước, hắn vô cùng có cảm giác thành tựu.

Lục Tiểu Quang ngồi xổm ở trong góc vẽ vòng tròn, buồn bực lẩm bẩm: “Đầu lưỡi linh hoạt? Đây là đôi gian phu dâm phụ, quá ghê tởm. Đừng diễn ân ái ở trước mặt tôi có được không? Cặp đôi chó má này, thường xuyên làm chuyện gì chứ. Ừm… kia chẳng phải là Hứa Tĩnh Thủ sao, bạn gái mới tìm này sẽ không phải là hàng cũ đã bị Lý Thanh Vân chơi đùa đấy chứ? Đù má, thằng khốn kia còn luôn khoe khoang ở trên Weibo rằng bạn gái mình là nữ thần. Ta phỉ nhổ!”

Tần Dao hận đến nghiến răng nghiến lợi, không ngờ Lý Thanh Vân lại phản kích như thế, cô gái nhìn dịu dàng như nước ở bên cạnh hắn lại cũng nhanh mồm nhanh miệng, phản kích sắc bén.

Hứa Tĩnh Thủ ở bên cạnh nàng lại không chịu đựng nổi cách nói một ngày vợ chồng ân nghĩa trăm ngày, lập tức giận dữ nói: “Lý Thanh Vân, mày con mẹ nó đừng tìm đánh. Xử đồ rác rưởi như mày, ông đây không tốn chút hơi sức.”

Lý Thanh Vân bình tĩnh cười nói: “Ha ha, đã quên chuyện ở nhà ga rồi sao? Sư phụ tiện nghi của tôi đánh ông ngoại cậu đến răng rơi đầy đất. Tôi không nói nhiều, cũng có thể đánh cậu đến răng rơi đầy đất. Nhưng là tôi đang mua đồ ở trong cửa hàng của ông chủ, không định động võ ở đây. Nếu như không chịu phục, chúng ta ra ngoài luyện tay chứ.”

“Mày đồ nghèo rớt kể cả nhà đều không mua nổi, còn có tiền mua ngọc? Mua hàng giả mới đúng chứ, ha ha.” Hứa Tĩnh Thủ cuối cùng tìm được chỗ để đả kích Lý Thanh Vân, do đó cười đến cực kỳ bừa bãi.

Nhưng mà lời nói này đã đắc tội ông chủ cửa hàng, ông chủ trung niên kia hừ lạnh, nói: “Cậu đây cầm thẻ vàng ngân hàng công thương trong tay, mắt không hề chớp, đã quẹt tiền hơn một trăm ngàn, thanh toán tiền của hai miếng ngọc. Không biết vị khách đây, cậu có năng lực mua ngọc giá bao nhiêu? Đồ khác không nhắc đến, loại vòng tay ba mươi năm mươi ngàn tệ kia, cửa hàng tôi không bán, chỉ có vòng ngọc long phượng giá trị hơn trăm ngàn tệ thôi.”

“Chuyện này… làm sao có thể?” Hứa Tĩnh Thủ đột ngột cuống lên, một là không ngờ Lý Thanh Vân lại sẽ có tiền mua ngọc hơn trăm ngàn tệ, hai là không nghĩ tới ông chủ cửa hàng sẽ nói chuyện hộ Lý Thanh Vân, ba là mình lại không mang đủ tiền.

Lý Thanh Vân nhận lấy hộp ngọc bội ông chủ mới vừa gói kỹ, không kích thích Hứa Tĩnh Thủ nữa, càng không liếc nhìn nhiều Tần Dao. Nếu như đã là người lạ, vậy không cần thương hại lẫn nhau, gặp nhau coi như không thấy, giúp nhau lúc hoạn nạn không bằng quên lãng.

“Tiểu Quang tử, chúng ta đi thôi, tìm một chỗ ăn cơm. Hôm nay vất vả cậu xách túi giúp tôi suốt buổi trưa, do đó nơi ăn để cậu chọn, đêm nay tôi mời khách.” Lý Thanh Vân tỏ vẻ ta đây có tiền, dù sao bạn gái trước không có quan niệm tốt đẹp gì với mình, tùy tiện, sau này chỉ chú ý đến cái nhìn của bản thân Dương Ngọc Nô là được.

Lục Tiểu Quang tỏ vẻ chó săn, nịnh nọt nói: “Hãy để Ngọc Nô chọn đi, em có thể kiếm miếng cơm no chính là ân huệ lớn lao.”

Khi đi qua bên cạnh Hứa Tĩnh Thủ, hắn mới giật mình kinh ngạc kêu lên: “Hả? Đây chẳng phải là Hứa thiếu gia sao? Sao anh lại dám nảy sinh xung đột với anh Vân thế? Ha, chỉ với vị trí rẻ tiền kia của ba anh, chẳng phải tự tìm phiền phức sao? Tôi có bối cảnh lợi hại như vậy đều đi lăn lộn theo anh Vân, anh con mẹ nó trở về bú sữa mẹ thêm vài năm nữa rồi đi ra.”

“Lục Tiểu Quang, sao mày lại sống đến trình độ như vậy chứ? Đi xách túi cho Lý Thanh Vân?” Hứa Tĩnh Thủ vừa giận vừa sợ, dáng vẻ giống như gặp quỷ, nghĩ như nào đều không thông, đang có chuyện gì thế này.

“Anh muốn xách túi, còn chưa tới lượt anh.” Lục Tiểu Quang khinh thường nói, thấy Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô đã đi xa, hắn vội vàng đuổi theo, chẳng thèm quan tâm đến Hứa Tĩnh Thủ nữa.

Trong lúc chạy đi, Lục Tiểu Quang nghĩ, anh bạn, ta chỉ có thể châm ngòi đến trình độ như vậy thôi. Nếu như Hứa Tĩnh Thủ ngươi có một chút tâm huyết, nên tìm Lý Thanh Vân gây chuyện. Ôi má ơi, chẳng phải ngươi vẫn luôn khoác lác suốt rằng ông ngoại của ngươi là cao thủ, cậu của ngươi là cao thủ, mợ của ngươi là cao thủ sao? Cao thủ không đánh được người, vậy cao thủ cái mịa gì chứ?

“Thôi bỏ đi, nếu không chúng ta không mua nữa?” Một chút xíu tâm tình tốt của Tần Dao đều biến mất sạch. Lúc này nàng không còn tâm tình đi dạo phố nữa, chỉ muốn trở về một mình ngủ một giấc, ôn lại ký ức tốt đẹp ngày xưa. Lý Thanh Vân ở trong trí nhớ của nàng chưa bao giờ cao giọng nói một câu với mình, vĩnh viễn dịu dàng như vậy, phục tùng như vậy.

Nhưng mà vì sao hiện giờ lại biến thành như vậy chứ? Không thể thành người yêu, thì không thể làm bạn bè sao? Nhưng tiền đề của làm bạn bè là bên cạnh Lý Thanh Vân không có người phụ nữ khác.

“Chuyện cũ đừng nên nhắc lại nữa, cuộc đời đã có nhiều mưa gió, kể cả ký ức đều không xóa đi, yêu với hận đều còn ở trong lòng…” Trong xe Dodge Ram trùng hợp phát ca khúc kinh điển này của Trương Quốc Vinh, Lý Thanh Vân ngầm cười khổ trong lòng. Kể cả hai người đã như là người lạ, nhưng thói quen đã dưỡng thành khi yêu ngày xưa lại khắc sâu ở trong xương của nhau.

Dương Ngọc Nô giống như chưa hề phát hiện, cười nói: “Em cũng rất thích bài hát này, đã từng mượn mấy đĩa CD của anh họ, trong đó có cuốn album ‘Ái mộ’ này.”

Nói xong nàng hát ca khúc cũ này theo nhịp của âm nhạc. Giọng của nàng thật dịu dàng, trong dịu dàng lại che giấu một chút ai oán, nhưng cũng rất dễ nghe, Lý Thanh Vân thích tiếng hát của nàng, thích giọng nói của nàng.

“Xí, ca khúc của một người chết có gì hay để hồi ức chứ.” Nhìn thấy Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô đồng thời quay đầu căm tức nhìn mình, Lục Tiểu Quang vội vàng cười gượng nói: “Ha ha, em chỉ tùy tiện nói vậy thôi, hai người coi như em nói sai. Này, anh lái xe cẩn thận, nhìn đằng trước! A, em nghĩ ra rồi, chúng ta đi Xuyên Phủ Ngư Vương, nghe nói đồ ăn ở đó hàng đầu, cán bộ kỳ cựu của Tiểu Thang Sơn đều chuyên môn đến đó ăn cơm.”

Dương Ngọc Nô tức giận nói: “Không mời, vừa nghe đã có vẻ thật xa hoa, tiêu tốn chắc chắn rất cao.”

“…” Lý Thanh Vân không nghe ra từ nào xa hoa ở đây, hắn cười nói: “Hôm nay Tiểu Quang đã thật vất vả, nếu như cậu ấy đề xuất, chúng ta không thể quét mặt mũi của cậu ấy được.”

Lục Tiểu Quang vội vàng cười nói: “Đúng đúng, vẫn là anh Vân trượng nghĩa. Thật ra không xa hoa lắm, chính là tiệc toàn cá, làm tương đối đặc sắc, cá nơi đây của chúng ta lại không đắt, ba người chúng ta tùy tiện ăn, có thể tiêu tốn bao nhiêu chứ? Nếu như anh Vân không nỡ mời, để em trả tiền cơm này.”

Dương Ngọc Nô không nói gì nữa, không muốn khiến anh họ mất mặt, lại không muốn lãng phí tiền của anh họ.

Huyện nhỏ không lớn, sắc trời dần tối, Lý Thanh Vân tìm được vị trí của Xuyên Phủ Ngư Vương dưới chỉ dẫn của Lục Tiểu Quang. Hơi lệch, ở ngoại thành phía Bắc huyện, rất gần với viện điều dưỡng Tiểu Thang Sơn.

Lúc này đèn hoa rực rỡ chiếu xuống, người đến xe đi, vô cùng náo nhiệt. Lý Thanh Vân tìm hồi lâu mới tìm được chỗ đỗ xe, đây là chuyện cực kỳ hiếm thấy ở huyện.

“Việc làm ăn của Dư Quân không tệ, dựa theo trình độ sôi động này, không đi thành phố mở chi nhánh, vậy thật sự có lỗi với chiêu bài này.” Lý Thanh Vân thầm nói một câu trong lòng, đỗ xe lại, mang theo em họ đi vào Xuyên Phủ Ngư Vương.

Lục Tiểu Quang theo sát đằng sau, dáng vẻ gian kế thành công.

Có một hàng nữ phục vụ mặc sườn xám màu đỏ đứng ở ngoài cửa nhà hàng, tất cả đều để lộ cặp đùi trắng như tuyết, nhìn thấy đoàn người Lý Thanh Vân tiến vào, lập tức cúi người chào, mềm mượt nói một câu: “Hoan nghênh ghé thăm!”

Sau đó, hai nữ phục vụ ngoài cùng chủ động đi theo, hỏi rõ bọn họ có mấy người, nói phòng bao lớn nhỏ chỉ còn lại một vị trí cuối cùng, hỏi số lượng người của bọn họ để tiện sắp xếp phòng bao thích hợp.

Nhưng vừa nghe thấy bọn họ chỉ có ba người thì lập tức cụt hứng, một nữ phục vụ trong đó hơi mất hứng nói: “Nếu như chỉ có ba người, chỉ có thể ngồi sảnh lớn, nhà hàng bọn em có quy định, phòng bao tối thiểu sáu người trở lên, hơn nữa cần đặt phòng bao trước một ngày.”

Lý Thanh Vân không thấy quan trọng gì, ngồi ở đâu chẳng phải ăn cơm, hơn nữa lại là nhà hàng của Dư Quân, không cần so đo nhiều, vì thế nói: “Sảnh lớn thì sảnh lớn, sắp xếp một vị trí là được.”

Chờ sau khi đến sảnh chính, một người phục vụ trong đó chạy đến chỗ trưởng nhóm của sảnh chính để giao tiếp, sau khi trở về lại lúng túng nói: “Thật ngại quá, sảnh chính đã kín chỗ. Nếu không, mời các vị ngồi ở đây chờ một lúc, có chỗ trống lại mời các vị đi qua.”

Lý Thanh Vân còn chưa nói gì, nhưng Lục Tiểu Quang đã sớm đói bụng đến kêu vang thì nổi giận, lớn tiếng hét lên: “Đù má, các cô có ý gì? Không đủ sáu người thì không được tiến vào phòng bao? Đây là quy định của con mẹ nào? Để bố mày ngồi ở sảnh chính thì nhịn, nhưng lại không có chỗ trống. Kêu ông chủ của các cô ra đây, nếu như trong ba phút không bố trí phòng bao cho chúng tôi, tôi sẽ đập phá nơi đây. Bố mày đây nói được làm được.”

Vài phục vụ lại không hề sợ hãi, người phục vụ dẫn đoàn người Lý Thanh Vân vào nói: “Không có chỗ trống là lỗi của bọn em, nhưng chỉ cần chờ một chút xíu thôi là có thể có vị trí, bọn em có thể bảo đảm. Nhưng nếu như định tức giận đập nhà hàng, cũng không phải người phục vụ nhỏ bé như bọn em đây có thể ngăn cản. Có điều trước khi đập nhà hàng, em hy vọng anh nên cân nhắc, bởi vì trong số các vị khách đang ăn cơm ở sảnh chính có vài cán bộ kỳ cựu từ Tiểu Thang Sơn đến, đã từng nhậm chức ở trong thành phố và trong tỉnh.”

“Tao… lau…” Lục Tiểu Quang nhìn về phía người phục vụ chỉ, lại nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc, đã từng không ít lần nhìn thấy trên bản tin truyền hình, ngay lập tức tắt ngóm, không nói một tiếng, sụp mi cúi mắt, quan sát mũi chân mình, hả, hình như trên mũi giày có một ít vết bụi, nên lau giày, lau giày con mẹ nó.

Dương Ngọc Nô khó khăn lắm mới nhìn thấy Lục Tiểu Quang cam chịu, lập tức che miệng cười khẽ. Ngừng cười, nàng dùng ánh mắt tội nghiệp đáng thương nhìn Lý Thanh Vân, giống như đang nói, nàng cũng đói bụng lắm.

“Dư Quân làm ăn sao vậy chứ, quy định ngu ngốc gì, phòng bao hạn chế chi tiêu thấp nhất không được sao, cứ phải làm ra một số người tối thiểu, còn phải đặt trước, rảnh rỗi đi đặt trước chắc, chờ gặp được hắn, phải quở trách hắn mới được.” Lý Thanh Vân không có cách nào, đành phải lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho ông chủ Dư Quân, kêu hắn sắp xếp cho một phòng bao nhỏ.

Nhưng mà vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Hứa Tĩnh Thủ và Tần Dao vừa khéo vào trong nhà hàng này.

Nhìn thấy đoàn người Lý Thanh Vân đang chờ vị trí, Hứa Tĩnh Thủ cười cợt nói: “Người mua nổi ngọc bội mấy trăm ngàn, sao lại không vào được phòng bao của Xuyên Phủ Ngư Vương vậy? Có cần cùng với bọn tôi ghép thành một bàn ăn cơm không? Nghe nói chỉ còn lại có một phòng bao nhỏ cuối cùng thôi! Tôi có thẻ VIP, không bị hạn chế bởi số người và hẹn trước nhé.”

Bình Luận (0)
Comment