Nông Gia Tiên Điền (Dịch)

Chương 129 - Ba Người Cùng Đi Chắc Chắn Có Bóng Đèn

Lý Thanh Vân nhìn kẻ ăn vạ đã hoảng hốt, nói: “Anh chờ cảnh sát đến xử lý hay là tự mình rời đi vậy? Xe của tôi có đụng phải anh hay không, trong lòng anh rõ ràng nhất. Nếu như anh không rõ ràng, tôi có thể lấy camera giám sát hành trình ra để chứng minh.”

“Ngọc, ngọc của tôi đâu? Anh trả ngọc lại cho tôi, tôi sẽ rời đi. Bằng không tôi sẽ báo công an, chắc chắn có thể tìm ra mảnh ngọc vỡ từ trên người anh. Đến lúc đó lại tố cáo anh tội trộm cắp, chắc chắn bị phạt.” Người ngồi dưới đất này không đứng lên, sắc mặt vàng như nến như có bệnh, hắn không cần tỏ vẻ khổ sở gì, có thể giả bộ thành thật sự đáng thương.

“Ha ha, anh không báo cảnh sát thì để tôi báo.” Lý Thanh Vân nói xong, lấy điện thoại ra định gọi 110.

“Tôi…” Người điều khiển xe máy do dự, không biết nên xử lý như thế nào, hắn cảm thấy báo cảnh sát không tồi, ít nhất có thể lục soát mảnh ngọc vỡ, nhưng nếu như thật sự không lục soát ra được, vậy mình gặp phiền toái, một tội danh ăn vạ chạy không thoát được, hơn nữa hắn còn không phải vi phạm lần đầu, có tiền án trong cục công an.

Vào lúc này, di động của hắn đột nhiên vang lên, sau khi nhận, uất ức nói vào điện thoại: “Em cũng không biết là có chuyện gì, miếng ngọc rõ ràng đã vỡ lại đột nhiên không thấy nữa. Hiện giờ anh ta định báo cảnh sát, lại nói em cũng muốn báo cảnh sát đấy.’

Lỗ tai của Lý Thanh Vân thính đến cỡ nào, cách xa như vậy, đã nghe thấy giọng nói ở trong điện thoại, lại thấy hơi quen tai, cẩn thận nhận biết, lập tức vui vẻ.

Lại là Lục Tiểu Quang có ‘lòng dạ rộng lớn’ có thể so với Hồ Đại Hải, đã biết thằng cha này không có ý tốt, tiếp cận em họ Dương Ngọc Nô, hiện giờ cuối cùng bại lộ bí mật.

“Hoàng Thụ Lương, mày đồ khốn này! Bọn tao ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, Lý Thanh Vân người ta vốn không hề động đậy, sao có thể trộm ngọc của mày được? Mày đồ khốn này, lừa bố mày hả? Thật sự cho rằng mày bỏ được ngọc bội giá trị mấy trăm ngàn tệ, hóa ra lừa người. Đừng con mẹ nó ở đó đóng kịch nữa, đã không có mảnh ngọc vỡ, thì cút nhanh lên, đừng gây phiền toái cho bố mày.” Trong điện thoại truyền ra giọng nói tức giận của Lục Tiểu Quang.

Hoàng Thụ Lương đầy bụng uất ức: “Anh nghe em giải thích, em thật sự lấy ngọc ra… Cho dù không có mảnh ngọc vỡ, xe của anh ta cũng coi như đụng ngã em, đưa anh ta đến chỗ đại đội cảnh sát giao thông, cho anh ta lãnh đủ, ít nhất có thể giữ xe.”

“Giữ xe có tác dụng mịa gì! Nhanh trở về cho tao.” Nói xong, Lục Tiểu Quang hận sắt không thành thép cúp máy.

Hoàng Thụ Lương cầm điện thoại ngẩn người, cuối cùng vẫn đứng lên, nhặt mũ bảo hiểm, nâng xe máy dậy, xám xịt rời đi.

Lý Thanh Vân âm thầm thở phào một hơi, có thể bình tĩnh giải quyết tranh chấp, không có gì tốt hơn, sau khi lên xe, rất nhanh rời khỏi nơi xảy ra sự việc. Dù sao chặn ở trên đường cái không phải là việc tốt lành gì.

Đỗ xe ở trước nhà trọ trên huyện, tiến vào căn phòng còn chưa trả, hắn chuẩn bị nghỉ ngơi một chút lại đi đưa cơm cho nhà em họ. Hôm nay về trấn Thanh Long xong lại quay về, rất tốn thời gian. Hầm một phần canh gà ở trong tiểu không gian, thời gian cũng rất nhanh.

Nhưng mà mới vừa tiến vào tiểu không gian, hắn lập tức hoảng hốt. Ngọn núi nhỏ dù thế nào đều không cao lên kia đột nhiên có chiều cao chừng hai tầng lầu. Kể cả mấy cây táo trồng ở bên cạnh đều bị nhô lên, một gốc trong đó được Nhị Ngốc Tử làm tổ, phen nay con trăn lớn cuối cùng không với tới nữa.

Đương nhiên, tiền đề là con trăn lớn không leo núi…

Lý Thanh Vân không có thời gian chú ý đến con trăn lớn đang nũng nịu, nhõng nhẽo với mình, linh thể của hắn bay lên đỉnh núi, sờ chất liệu tảng đá, phát hiện không nhiễm bụi trần, tuyệt đối mới vừa mọc ra.

Lượn một vòng quanh ngọn núi nhỏ, phát hiện toàn bộ ngoại hình ngọn núi tự nhiên như vậy, giống như một mô hình ngọn núi lớn chân thật.

“Thứ này sao lại đột nhiên lớn lên chứ? Chẳng lẽ có liên quan đến mảnh ngọc kia sao?” Lúc này Lý Thanh Vân mới nhớ tới nguyên nhân dị biến, chờ hắn đi khắp nơi tìm kiếm mảnh ngọc vỡ, đâu còn thấy bóng dáng của nó nữa.

Giống như khi hắn hút tảng đá vào tiểu không gian vậy, chỉ cần tiểu không gian có thể hấp thu, bảo đảm không thấy bóng dáng của tảng đá. Nhưng có vài tảng đá tiểu không gian lại không hấp thu, thu vào vẫn tồn tại đó.

“Đúng rồi, đây là lần đầu tiên ta hút ngọc, không biết lại mua thêm vài khối, không gian có hấp thu nữa không?” Lý Thanh Vân mang theo nghi vấn này, hưng phấn chộp vài con cá chạch cao nguyên, chuẩn bị thay đổi khẩu vị cho mợ.

Thật ra nguyên nhân chủ yếu nhất là hầm gà đã không còn kịp, nấu canh cá tiết kiệm thời gian.

Nấu xong canh cá, cất vào cặp lồng cơm hình tròn, lại mua hai phần cơm trưa ở cửa bệnh viện, vội vàng chạy lên tầng năm khu nội trú.

Lúc này, nhóm người Lục Tiểu Quang đã trở lại phòng bệnh trên tầng hai, chỉ vào bóng dáng của Lý Thanh Vân, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hôm nay coi như hắn may mắn, nhưng Lục Tiểu Quang tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn. Bọn mày chờ đấy, tao cũng lên tầng năm, tiếp tục theo đuổi Dương Ngọc Nô. Con mẹ nó, tao không tin không đào đổ chân tường được.”

Lý Thanh Vân đi vào phòng chăm sóc đặc biệt số 2, cười hỏi: “Mợ, hôm nay cảm thấy như thế nào? Nhìn này, cháu mang canh cá đến cho mợ, đây là cá trạch cao nguyên, gặp được ở trên chợ chỗ trấn Thanh Long chúng ta, chỉ hơn mười con, cháu mua hết, tuyệt đối đại bổ.”

“Phúc Oa, cháu bận rộn, đừng chạy tới chạy lui nữa, mợ biết cháu có lòng này là được. Ha ha, mợ tốt lên nhiều, này, mới vừa thương lượng với Ngọc Nô xem bữa trưa ăn gì, không ngờ cháu đã đưa tới.” Sắc mặt của Nguyễn Đông Mai rất tốt, trên thân đã khôi phục chút hơi sức, xoay người định ngồi dậy, muốn đón lấy Lý Thanh Vân.

Dương Ngọc Nô đâu thể để cho mẹ xuống giường, vội vàng cướp trước, nhận thức ăn do Lý Thanh Vân đưa tới, ngọt ngào nói: “Anh họ, em và ba đều ở đây chăm sóc mẹ, anh không cần chạy tới mỗi ngày đâu. Chờ ngày kia khi sắc thuốc, anh lại đến là được.”

“Trong nhà cũng không có bao nhiêu việc, trời đất bao la, sức khỏe của mợ lớn nhất. Được rồi, mọi người nhanh ăn cơm đi, cháu tới chăm sóc mợ.” Lý Thanh Vân nói xong, phân thức ăn mang đến ra, lấy chén nhỏ bên trong cặp lồng cơm, bưng canh cá cho Nguyễn Đông Mai.

Dương Văn Định cũng không khách khí với hắn, người luyện võ lượng cơm rất lớn, nếu như không phải thương lượng với vợ và con gái buổi trưa ăn gì, hắn đã sớm đi xuống ăn cơm. Hắn nhìn con gái và Lý Thanh Vân chụm đầu thảo luận, thường nở nụ cười hạnh phúc, giống như đã hiểu được cái gì, nhưng không nói thêm, ngược lại vui khi việc thành.

Nguyễn Đông Mai càng là người hiểu chuyện, trải qua vui nhiều buồn nhiều, lúc này đột nhiên có hy vọng chữa khỏi, còn có gì không nhìn ra nữa. Hơn nữa nàng cũng cực kỳ hài lòng với Lý Thanh Vân, vừa nghe mình sinh bệnh đã bận trước bận sau, còn cầu ông nội thần y của hắn kê thang thuốc cực kỳ có hiệu quả cho mình, chỉ riêng vài mảnh nhân sâm trăm năm và hoàng tinh trăm năm trong đó thôi đã có giá trị xa xỉ, không phải người thường có khả năng tiêu dùng.

Đúng vào lúc cả nhà đang vui vẻ hòa thuận, Lục Tiểu Quang lại mang theo một giỏ hoa quả đi tới, vào cửa đã cười nói: “Dì, mọi người mới ăn cơm ạ, cháu mang ít hoa quả ướp lạnh cho mọi người, sau khi ăn xong ăn hoa quả ướp lạnh tốt cho thân thể.”

“Tiểu Quang, cháu cũng tới rồi à, nhanh ngồi đi.” Nguyễn Đông Mai cũng rất khách khí với người này.

Lục Tiểu Quang cười nói: “Không cần, dì Nguyễn không cần để ý đến cháu, dì nhanh ăn đi. Sau khi ăn xong cháu muốn mời Ngọc Nô ra ngoài đi dạo, mua quần áo. Mọi người nhìn xem, bộ quần áo này của cô ấy đã vài ngày không thay rồi nhỉ? Một cô bé, không có mấy bộ quần áo thay đổi, rất không tốt.”

Lời nói này lại nhắc nhở Lý Thanh Vân, mình không nghĩ đến, nhưng người khác đã nhắc nhở thì không thể thờ ơ được, vội tiếp lời: “À, Tiểu Quang à, chuyện của Ngọc Nô không cần cậu quan tâm, mới vừa rồi tôi đã nói với cô ấy, buổi chiều ra ngoài dạo phố mua vài bộ quần áo.”

Dương Ngọc Nô vốn định nói mình có quần áo, chỉ cần về lấy là được. Nhưng anh họ đã nói như vậy thì không thể phá, vì thế vô cùng ngọt ngào cười nói: “Đúng thế, buổi chiều tôi định đi dạo phố mua quần áo với anh họ, không cần anh quan tâm đâu. Lại nói, vết thương trên chân anh còn chưa khỏi, đâu thể tùy tiện ra viện được.”

“Ái chà, Ngọc Nô còn rất quan tâm đến anh đấy.” Lục Tiểu Quang chưa hề thay đổi sắc mặt, vẫn cợt nhả nói: “Vết thương trên chân anh đã tốt hơn, chính là không yên tâm nên mới chưa ra viện. Như vậy đi, hai người không quen thuộc trong huyện, không biết nơi nào có quần áo đẹp, nơi nào người bán lòng dạ hiểm ác chém khách, anh dẫn đường cho hai người. Nếu như kẻ bán hàng nào lòng dạ hiểm ác không có mắt bắt nạt hai người, anh tát chết kẻ đó.”

Lục Tiểu Quang này đang khoe khoang, nhưng Nguyễn Đông Mai lại nghe không hiểu, lập tức khẩn trương khuyên nhủ: “Tiểu Quang, cháu đừng đánh nhau, gây chuyện thị phi, nếu như để cho ba mẹ cháu biết được, nhất định sẽ mắng.”

“Ha ha, cháu chỉ tùy tiện nói vậy thôi, dì đừng lo lắng, sao cháu có thể đánh nhau được ạ?” Lục Tiểu Quang rầu rĩ đáp lại.

Lý Thanh Vân nhìn xem thầm thấy sung sướng, nếu như thằng cha này định tỏ vẻ ở trước mặt em họ, vậy cứ để cho hắn thỏa sức biểu diễn đi, nhìn xem hắn có thể chơi ra trò gì. Nếu như hôm nay không phải hắn tìm người ăn vạ, mình còn không thể nghĩ đến chuyện dùng ngọc để thí nghiệm thăng cấp không gian đâu.

“Mợ cứ yên tâm, có cháu trông chừng tiểu Quang, sẽ không để cho cậu ấy đánh nhau gây chuyện.” Lý Thanh Vân khuyên nhủ.

Nguyễn Đông Mai không nói gì nữa.

Dương Ngọc Nô hơi buồn bực, trong lòng tự nhủ anh họ khó khăn lắm mới hẹn mình đi dạo một lần, sao lại mang theo một cái bóng đèn lớn siêu cấp như thế chứ?

Sau khi ăn xong, Lục Tiểu Quang thay một bộ quần áo bình thường, đi lại vẫn mất tự nhiên, tập tễnh. Hắn đi theo sát Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô, cho đến khi lên xe hắn mới yên tâm, chỉ sợ Lý Thanh Vân ném hắn dọc đường.

Đoạn đường phồn hoa nhất trên huyện nằm giữa đường Nhân Dân và phố đi bộ, cái gọi là phố đi bộ này chỉ là một mánh lới, xe gì đều có thể đi qua, chính là người bán hàng nhiều, cho dù quần áo hay đồ ăn vặt đều chen chúc ở trên con đường này.

Lý Thanh Vân nắm tay Dương Ngọc Nô đi thật nhanh, bọn họ là người tập võ, định bỏ rơi một người bị thương lại là chuyện dễ dàng. Nhưng mà Lý Thanh Vân lại khống chế tốc độ, chỉ bỏ rơi Lục Tiểu Quang chừng bốn năm bước, thật sự giống như người hầu đang cố sức đuổi theo chủ nhân.

“Hai người đi chậm thôi, vết thương trên chân tôi còn chưa khỏi hẳn đâu… Ôi, anh Vân, cầu xin anh, lát nữa thằng em mời anh ăn pizza, uống rượu vang.” Lục Tiểu Quang cực kỳ cố sức kêu to ở đằng sau.

“Pizza phối với rượu vang, thưởng thức của cậu thật độc đáo. Nhưng mà bọn tôi vừa ăn no, không ăn được gì nữa đâu.” Lý Thanh Vân không hề quay đầu lại nói một câu.

Dương Ngọc Nô cũng cười nói: “Lục Tiểu Quang, anh đi được không, kể cả đi đường đều vất vả, anh vẫn nên quay về dưỡng thương đi. Tôi và anh họ phải đi dạo đến chiều muộn đấy.”

“…” Lục Tiểu Quang khóc không ra nước mắt, không chơi trêu người như vậy chứ? Vốn định dùng tiền để nện choáng váng Dương Ngọc Nô, tiện ôm người đẹp về, tức chết Lý Thanh Vân. Nhưng mà sao hai người này đáng ghét vậy, dạo phố không vào cửa hàng, cứ chỉ đi tản bộ loanh quanh trên đường cái, khỉ làm xiếc hả? Không đúng, đùa giỡn bố mày hả?

Bình Luận (0)
Comment