Nông Gia Tiên Điền (Dịch)

Chương 126 - Trấn Thanh Long Cần Thần Y

Lý Thanh Vân không biết ông tư đắc tội bí thư đảng ủy thị trấn như thế nào, trưởng thôn Lý Thiên Lai ở bên cạnh định giải thích lại không tiện nói, vô cùng xấu hổ. Trưởng trấn Ngô giống như không coi trọng chuyện này, vẫn luôn duy trì trầm mặc, quan sát phong cảnh xung quanh. Đột nhiên nhìn thấy người đàn ông trung niên ở bên cạnh Lý Thanh Vân, lập tức tỏ vẻ kinh ngạc, vội vàng đi tới.

Tôn Quốc Trung cũng rất ngoài ý muốn, thấy Ngô Tiêu Vũ đi tới, lập tức cười nói: “Tiêu Vũ, nghe nói cháu đi cơ sở rèn luyện, không nghĩ tới lại đến trấn Thanh Long, đây là một nơi tốt, có điều hơi nghèo.”

Trưởng trấn Ngô mượn nhờ sức mạnh của rượu, mang theo vài phần ngây thơ, cười nói: “Chú Tôn, ở trong mắt chú, nơi nào đều nghèo cả mà. Chú đã nói trấn Thanh Long cháu nghèo, vậy giúp đỡ một phen đi, để cho dân chúng nơi rừng hoang núi thẳm này cũng dính một chút ánh sáng của tài thần Tôn.”

“Cháu ấy, ở đâu đều chèn ép chú. Các cháu làm quan quá dễ chịu, ăn nghỉ uống đi, giống như còn định tìm người đánh một trận vậy, cuộc sống này tiêu dao bao nhiêu, chú không sánh bằng cháu.” Tôn Quốc Trung không chấp nhận được chuyện có người ỷ thế hiếp người, bí thư đảng ủy thị trấn đã mắng kế toán già tuổi cũng cao mấy lần, kế toán gầy yếu người nhà nhịn, ngươi còn nhất quyết không chịu bỏ qua, hắn đã có phần không chấp nhận được.

Trưởng trấn Ngô không quan tâm, nói: “Chú Tôn, chú đang chèn ép cháu người làm quan đấy. Nhưng mà cháu là quan tép riu trưởng một thị trấn nhỏ thôi, còn kia là bí thư đảng ủy thị trấn đức cao vọng trọng, cho dù nhìn không ưa, cháu cũng không thể làm gì được.”

Lý Thanh Vân nhân cơ hội hỏi: “Kế toán Lý đắc tội bí thư Đường như thế nào vậy?”

“Chuyện xây dựng trang trại du lịch bên bờ sông Tiên Đới, ý kiến của bí thư Đường là đất nhà ai, nhà tre xây lên tính là nhà người đó, chi phí nhận xây dựng tự chịu, trong thị trấn chỉ cung cấp ý kiến chỉ đạo, không tham gia vào xây dựng và kinh doanh. Còn kế toán Lý thì muốn trong thị trấn cung cấp một nửa tài chính trợ cấp, bằng không người trong thôn không xây dựng.” Trưởng trấn Ngô giải thích.

“Hả? Vậy còn ý kiến của chị thì sao?” Lý Thanh Vân hỏi.

Trưởng trấn Ngô giảo hoạt cười nói: “Tôi cũng là cán bộ trong thôn, chuyện này đương nhiên phải đứng về phía ủy ban thị trấn đảng ủy thị trấn rồi. Thật ra muốn trong thị trấn ra một nửa tiền cũng không phải không thể, coi như đầu tư, lợi nhuận kinh doanh phân cho trong thị trấn một nửa là được. Lý Thanh Vân, cậu cảm thấy làm như thế nào có lời?”

Lý Thanh Vân tỏ vẻ cổ quái nói: “Xây vài cái nhà tre, có thể cần bao nhiêu tiền chứ, kêu trong thị trấn đầu tư, khi làm ăn náo nhiệt rồi, cũng không sợ bị trong thị trấn cướp đi quyền sở hữu. Ủy ban thị trấn tranh lợi với dân, dân không tranh lại được.”

“Cậu đây là công khai bôi đen chính phủ hả? Cẩn thận tôi kêu đồn trưởng Lưu bắt cậu lại.” Nói đến đây, trưởng trấn Ngô không nhịn được nở nụ cười, nói với Lý Thanh Vân: “Cậu có thể mời ông chủ thương mại Đại Hoa đến đây, buôn bán làm không nhỏ đấy nhỉ. Không bằng cậu giúp đỡ trong thôn giải quyết phần tiền còn lại xây dựng nhà tre, để cho du lịch trang trại mở ra trước, đến lúc đó kêu người trong thôn mua lại.”

Lý Thanh Vân xua tay, khéo léo từ chối: “Ha ha, hôm nay tạm thời không nói chuyện này, chờ tôi nhìn thấy bản thiết kế nhà tre của mọi người đã rồi tính. Nhà tre giản dị mấy ngàn tệ có thể xây một cái, nhà tre kiểu phức tạp hoặc xa hoa, một cái một trăm hai trăm ngàn tệ cũng có khả năng. Tôi dân trồng rau, có thể có bao nhiêu tiền xây dựng nhà tre kiểu như vậy chứ?”

“Rau dưa 20 tệ/1 ký, dưa hấu 200 tệ/1 ký, có mấy người trồng rau có thể đạt đến trình độ này chứ? Thôi bỏ đi, cậu đã không định đầu tư nhà tre, chúng ta có cơ hội có thể bàn chuyện khác.”

Một nhóm quan viên bên kia cuối cùng chú ý đến trưởng trấn Ngô đã thảo luận khá lâu với hai người đàn ông ở bên này. Bí thư Đường ngẩn người, không vui kêu lên: “Trưởng trấn Ngô, buổi chiều chúng ta còn phải đi thị sát công việc dọn dẹp bên bờ sông Tiên Đới, đừng lãng phí thời gian trò chuyện với người không liên quan.”

“Bí thư Đường, chú nói sai rồi, hai vị này chính là thần tài, một chút tiền tùy tiện rớt ra từ kẽ tay, chúng ta đã không cần phải lo lắng chuyện tài chính của du lịch trang trại nữa. Vị này là tổng giám đốc Tôn của thương mại Đại Hoa, nổi danh tài thần ở vài tỉnh phía Nam. Còn người trẻ tuổi này, tuy rằng sự nghiệp mới vừa khởi bước, ở trấn Thanh Long chúng ta, cũng có thể gọi một tiếng tài thần.”

Nghe trưởng trấn Ngô nói như vậy, Lý Thanh Vân và Tôn Quốc Trung đồng thời tỏ vẻ khinh thường, dựa thế đả kích đối thủ, sử dụng quá mức thành thạo. Một điểm này tỏ rõ thân phận, lại có vẻ bí thư Đường có mắt không tròng, không nhận ra nhân vật lớn. Tôn Quốc Trung không lấy làm quan trọng, thân phận địa vị ở đó, lại có giao tình sâu sắc với người lớn trong nhà trưởng trấn Ngô. Nhưng còn Lý Thanh Vân sự nghiệp mới vừa khởi bước đã bị gọi là tài thần, có cảm giác bị nướng trên giá lửa.

Bí thư Đường vừa nghe, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nhịn cơn tức nói: “À, nói như vậy, hạng mục du lịch trang trại của thị trấn chúng ta có người đầu tư rồi sao? Trưởng trấn Ngô, cô rất có năng lực kéo đầu tư đấy, thời gian nói mấy câu thôi, đã mượn sức hai tài thần.”

“Có được hay không là hai việc khác nhau, có ý đầu tư chính là bước đầu tiên của thành công. Bí thư Đường chú giỏi giang, nắm đại cục trong tay, chuyện phương diện đầu tư cứ giao cho chuyên gia trong ủy ban thị trấn chúng cháu là được.” Trưởng trấn Ngô trong bông có kim, ý là bí thư Đường vươn tay quá dài, chuyện ở phương diện kinh tế ngươi không hiểu thì đừng có nhúng tay, miễn cho chọc người chê cười.

Mùi thuốc súng giữa hai người đứng đầu thị trấn thật nồng đậm, không khí rất xấu hổ, đúng lúc này lại nghe thấy giọng nói của phó trưởng trấn Hồng truyền ra từ trong đám người: “Tài thần? Đùa giỡn gì vậy, sao tôi không biết thế, một nông dân trong thôn sao lại thành tài thần? Trưởng trấn Ngô, cô đừng bị người ta lừa. Đến lúc đó thể diện của ủy ban thị trấn đảng ủy thị trấn chúng ta đều mất hết theo cô.”

Trưởng trấn Ngô biến sắc, liếc nhìn Lý Thanh Vân, kêu hắn giúp giải thích.

Lý Thanh Vân bất đắc dĩ, hoàn toàn bị trưởng trấn Ngô trói lên xe, đành phải nói: “Tài thần thì hơi khoa trương, có một chút tiền nhỏ thì là thật. Mới vừa rồi thỏa thuận một hợp đồng đại lý với tổng giám đốc Tôn của thương mại Đại Hoa, nếu như thành công, thu vào một năm vài chục triệu tệ thì vẫn phải có.”

Người ở đây trừ bỏ Lý Thanh Vân và Tôn Quốc Trung ra, tất cả đều hít sâu một hơi, kể cả trưởng trấn Ngô đều kinh ngạc há hốc miệng. Nàng vốn tưởng rằng Lý Thanh Vân có tài sản vài triệu tệ đã coi như không tệ, ai nào ngờ một hợp đồng đại lý với thương mại Đại Hoa thôi đã có thể để một năm thu vào đạt tới vài chục triệu tệ?

Phó trưởng trấn Hồng ngạc nhiên kêu lên: “Vài chục triệu tệ? Cậu tưởng thật sao? Cậu trồng rau dưa gì, có thể đạt đến doanh số như vậy? Cậu đã nộp thuế chưa? Cậu có giấy phép buôn bán hợp pháp chứ? Thủ tục của cậu đã đầy đủ hết chưa?”

Lý Thanh Vân không hề có ấn tượng tốt với thằng cha này, dù sao thù đã kết không tan được, trả lời: “Hợp đồng đại lý còn đang thỏa thuận, công ty còn chưa đăng ký, trước mắt vẫn chỉ là việc nhỏ, một người nông dân bán rau, nộp thuế cái gì? Thuế nông nghiệp đã bỏ vài năm, phó trưởng trấn ngươi không biết sao?”

Phó trưởng trấn Hồng ậm ờ vài tiếng, không nói tiếp được, bắt được cái đuôi nhỏ của Lý Thanh Vân còn dễ nói, không bắt được chính là cố tình vu tội. Hơn nữa hắn còn chưa điều tra rõ ràng Lý Thanh Vân và phó bí thư Hoàng trên thành phố có mối quan hệ gì, không dám đắc tội quá mức.

Trưởng thôn và kế toán thôn càng kinh ngạc, đặc biệt là Lý Xuân Dịch, sao hắn không biết cháu trai của mình lại đột nhiên trở thành nhà giàu chục triệu chứ?

“Phúc Oa, cháu nói thật hả? Triền núi nhỏ cháu nhận thầu kia có thể một năm kiếm vài chục triệu sao?” Lý Xuân Dịch hỏi.

“Ông tư, con số cháu nói là doanh số thu vào đại lý ở trên hợp đồng, trừ bỏ hạt giống, phân, phí nhân công, thuế, lợi nhuận thuần không đến một phần mười, miễn cưỡng có thể dừng bước ở trấn Thanh Long chúng ta nhỉ.” Lý Thanh Vân cố tình nói quá chi phí, miễn cho những người khác quá mức đỏ mắt. Đồng thời cũng đang tố khổ với Tôn Quốc Trung, cho thấy hắn trồng ra chút rau xanh thật sự vất vả.

“À, lợi nhuận vài triệu cũng rất giỏi rồi, nếu như có khoản tiền này, toàn bộ nhà tre của thôn chúng ta giao cho cháu đầu tư cũng không cần lo lắng. Được được, như vậy ông tư yên tâm.” Nói xong câu này, vẻ mặt của Lý Xuân Dịch rõ ràng thả lỏng.

Trưởng thôn Lý Thiên Lai cũng thở phào nhẹ nhõm, doanh thu vài chục triệu, thuần lợi nhuận vài triệu, như vậy mới hợp lý. Ôi má ơi, không đúng, vì đâu hắn nhận thầu một sườn núi nhỏ là có thể một năm kiếm được vài triệu chứ? Triền núi bỏ hoang trong thôn còn nhiều, đã lãng phí bao nhiêu tiền?

Không để ý đến nghiêng trời lệch đất trong lòng nhóm người này, Lý Thanh Vân cảm thấy không thể trộn lẫn vào trong ân oán của các lãnh đạo thị trấn được, cùng với Tôn Quốc Trung nói vài câu khách sáo, vội vàng rời đi.

Chuẩn bị một ít đặc sản trong ruộng cho Tôn Quốc Trung, coi như là hàng mẫu, tiện cho hắn trở về để các cấp dưới khác định giá hợp lý cho sản phẩm này.

Tiễn Tôn Quốc Trung, Lý Thanh Vân cũng mang theo một ít hoa quả, đựng ở trong túi ni lông, lái xe lên trên thị trấn đón ông nội, chuẩn bị mang ông nội vào bệnh viện huyện.

Buổi chiều ít bệnh nhân, khi Lý Thanh Vân đến, bên trong không có một ai. Sau khi đưa bọc to hoa quả rau dưa cho bà nội, đã thúc giục ông nội đi nhanh.

Lý Xuân Thu đeo hòm thuốc, tự giễu nói: “Bao nhiêu năm không đeo hòm thuốc hành nghề y rồi, già rồi già rồi, vẫn còn phải đi một lần này. Đã chừng đó tuổi, còn cần thanh danh thần y sao?”

Lý Thanh Vân cướp lấy hòm thuốc, cười nói: “Ông nội, ông đừng có làm kiêu! Có lẽ ông không cần, nhưng trấn Thanh Long chúng ta cần một thần y. Không có danh y tuyệt thế như ông, cán bộ cao cấp về hưu ở viện điều dưỡng Thang Sơn đâu thể đến trấn Thanh Long chúng ta? Khi nào dân chúng của trấn Thanh Long chúng ta mới có thể có cuộc sống giàu có được?”

Lý Xuân Thu vừa đi ra ngoài vừa khiển trách: “Thằng nhóc thúi, ông là bác sĩ, không phải là nhà kinh tế học. Ông có năng lực xem bệnh cho người toàn thị trấn, nhưng lại không có năng lực và nghĩa vụ làm giàu cho bọn họ. Lấy tính tình lười biếng của ông, nếu như các ông già bà già của viện điều dưỡng Thang Sơn đều tới tìm ông xem bệnh, chẳng phải ông phiền chết sao? Cháu lập tức gọi điện thoại cho bí thư Hoàng, khỏi bệnh rồi thì thôi, kêu cậu ta đừng có tuyên truyền lung tung, chỉ tìm phiền toái cho ông.”

Lý Thanh Vân lên xe, bỏ hòm thuốc ở hàng ghế sau, nói với ông già đang ngồi ở ghế phụ: “Ông nội, có lẽ ông nên học tập một ít kinh nghiệm quản lý tiên tiến của các chuyên gia bệnh viện bên ngoài kia. Nếu như ông sợ gây ảnh hưởng đến luyện công, vậy có thể treo một tấm bảng ở ngoài cửa, một ngày chỉ nhận khám cho mười bệnh nhân, khám xong ông đóng cửa, muốn đi khám ở đâu thì khám. Nếu như có bệnh nhân nguy cấp, ông lại phát huy một chút y đức cao thượng, về tình về lý đều có thể thỏa đáng.

“Chỉ cháu nhiều ý đồ xấu. Đúng rồi, ngọc tủy dịch của ông sắp dùng hết, khi nào cháu đưa thêm cho ông một chút?” Tuy rằng Lý Xuân Thu đầy bụng oán hận, nhưng vẫn cố hết sức thỏa mãn yêu cầu của cháu nội. Bởi vì hắn cũng có yêu cầu…

“Ông nội, mình đừng mê tín có được không? Nó gọi là nước suối, không phải ngọc tủy dịch. Đừng có cái kiểu thêm một chút vào trong thuốc cho bệnh nhân thì ông đau lòng đến vài ngày không ngủ được như thế. Là thần y một đời, khí độ lòng dạ nên có phải có chứ.”

“Cháu đưa cho ông một lu nước ngọc tủy dịch, ông sẽ làm thần y trong lòng cháu muốn ông làm. Bằng không, đừng bàn nữa. Tối đa điều trị ung thư cho mẹ Bạch Ny, ông và bà nội cháu sẽ đi tỉnh du lịch, đến nhà bà Phó cháu ở vài ngày.

“…” Lý Thanh Vân không có cách nào với ông nội, mỗi ngày một cốc, uống đến một trăm tuổi, tuyệt đối không chỉ có một lu nước. Chỗ ít chỗ nhiều đều không phân biệt rõ.

Bình Luận (0)
Comment