Nông Gia Tiên Điền (Dịch)

Chương 11 - Tiền Đặt Cược Do Câu Cá Mang Đến

Càng vội con cá càng không cắn câu, mọi người hơi sốt ruột, dưới ánh mặt trời nóng bỏng của buổi trưa mùa xuân, cũng có phần không chịu nổi. Phó trưởng trấn Hồng trào phúng vài lần, nói hắn không câu được thì đừng cố quá, chuyện phơi nắng là nhỏ, nhưng làm trễ nải công việc của lãnh đạo trên trấn thì khó mà nói.

Lý Thanh Vân tiếp tục không để ý đến hắn, ngược lại cười nói với Ngô Tiêu Vũ ở bên cạnh: “Ha ha, hôm nay tôm tép nhãi nhép không nể mặt, phơi hỏng làn da của đàn chị là lỗi lớn, cho em thêm thời gian nửa giờ, ít nhất câu được trên ba con cá.”

“Nếu như ngươi không câu được thì làm sao?” Phó trưởng trấn Hồng cực kỳ hận Lý Thanh Vân, giả bộ như không nghe thấy mỉa mai trong lời nói của hắn.

“Nếu không, chúng ta đánh cuộc?” Lý Thanh Vân thấy Ngô Tiêu Vũ không thích phó trưởng trấn này, mấy người khác cũng không để ý đến hắn, lá gan càng lúc càng lớn, sinh ra một ý nghĩ.

“Đánh cược như thế nào?” Phó trưởng trấn Hồng thở phì phò hỏi.

“Trong vòng nửa tiếng ta câu đủ ba con cá, ngươi đi chân trần về trấn Thanh Long, thích đi đâu thì đi. Nếu như câu không đủ ba con, ta xuống nước mò ba con cá lên. Ngươi xem thế nào? Dám đánh cược không?” Lý Thanh Vân cười tủm tỉm hỏi.

“Chơi, không dám chơi là cháu con rùa!” Phó trưởng trấn Hồng xắn tay áo sơ mi lên, bị chọc giận đến giống như một con gấu chó mới vừa tỉnh lại từ trong giấc ngủ đông.

Ngô Tiêu Vũ vụng trộm quan sát Lý Thanh Vân, phát hiện dáng vẻ híp mắt của hắn vô cùng đàn ông, dáng vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay. Hơn nữa, hắn đắc tội phó trưởng trấn Hồng, nhất định là vì biết mình vô cùng chán ghét họ Hồng này. Một con nhà nông, lại có gan như thế, không uổng công hôm nay mình lôi kéo làm quen với hắn. Tóm lại, hôm nay nàng vô cùng vui vẻ, con ngươi xinh đẹp cười rộ lên giống như vầng trăng non cong cong.

“A, nếu như đánh cược giữa phó trưởng trấn Hồng và Lý Thanh Vân đã định, mấy người chúng ta làm người chứng kiến đi! Thanh Vân, khi nào bắt đầu, chị tính thời gian cho em.” Nói xong, Ngô Tiêu Vũ đã lấy điện thoại ra, mở tính giờ.

Lý Thanh Vân nâng lưỡi câu lên, mở một cái bình nhỏ bằng nhựa ra, bên trong là con giun đã được ngâm nước suối không gian, thong thả nói: “Chờ em móc mồi câu lên là có thể bắt đầu.”

Khi nói chuyện, con giun đã được móc lên trên lưỡi câu, nhẹ nhàng vung, lưỡi câu một lần nữa xuống nước.

“Thời gian bắt đầu!” Ngô Tiêu Vũ thật công bằng chính trực, ở trên quy tắc không hề lưu lại cho người khác bất cứ nhược điểm gì.

“Hừ, mới vừa rồi đợi nửa tiếng đều không thấy con cá nào cắn câu, ta không tin ngươi có thể ở nguyên chỗ cũ câu được ba con cá lớn.” Phó trưởng trấn Hồng thấy Lý Thanh Vân quá mức trấn định, cho nên mới tạm thời biến cá thành cá lớn, hiển nhiên, hắn cho rằng cá nhỏ không tính.

“Mới vừa rồi không có con cá nào đi ngang qua, hiện giờ sắp buổi trưa, cá kết bè kết đội nên về nhà ăn cơm, do đó… A, có con cá cắn câu rồi…” Còn chưa dứt lời, chỉ thấy phao nhấp nhô vài cái, đột nhiên trầm xuống, biến mất khỏi mặt nước.

“Lên… ha ha, rất nặng, là con cá lớn.” Nghe thấy mùi nước suối không gian, cá lớn gần đó thế tới hung hãn, cá nhỏ bình thường đã sớm sợ đến mức trốn đi, nào có cơ hội ăn mồi câu.

Theo sức con cá, vòng nó mười mấy vòng tròn, không thu dây, lực con cá yếu bớt hơn phân nửa.

Bản thân Ngô Tiêu Vũ thích câu cá, không đợi Lý Thanh Vân lên tiếng, nàng đã cầm lấy túi lưới, đi đến bên bờ sông kêu: “Mau kéo nó lại, ta múc giúp ngươi.”

Phịch phịch phịch! Một con cá quả lớn nặn tầm sáu bảy cân hiện lên bóng dáng thần bí, bị Ngô Tiêu Vũ đột nhiên múc lên, rời khỏi mặt nước, không còn hơi sức.

Gâu gâu, gâu gâu… Hai con chó nhỏ hưng phấn sủa loạn, nhìn thấy một vật sống rơi vào thùng nước, giãy giụa ở bên trong, hai chúng nó chỉ muốn cắn vài miếng.

Trợ lý trưởng trấn Sở Quyên còn hưng phấn hơn cả Ngô Tiêu Vũ, khom người xuống, chỉ vào con cá quả câu được nói ghê gớm thật, không hề tiếc lời ca ngợi. Phương hướng nàng khom người đối diện với Lý Thanh Vân, hắn lơ đãng xoay người lại, vừa nhìn thấy hai viên thịt tròn trắng non mềm run run trước mắt, đầy đặn cao ngất, giống như có thể phá quần áo xông ra bất cứ lúc nào.

“Phi lễ chớ nhìn, không thể mất thể diện ở trước mặt đàn chị xinh đẹp được. Ừm, cực kỳ lớn, chính là ở giữa ngọn núi lại có một nốt ruồi nhỏ, không quá hoàn mỹ, phá vỡ vẻ đẹp chỉnh thể trắng sáng như ngọc.” Lý Thanh Vân hơi chủ nghĩa hoàn mỹ nghĩ lung tung.

Trong quá trình thu hồi ánh mắt, nhìn thấy Ngô Tiêu Vũ đang vểnh mông lên chọc con cá quả trong thùng nước, hai quả mông rất tròn hình dạng cực kỳ hấp dẫn, kết hợp với vòng eo nhỏ như liễu tạo thành đường cong hoàn mỹ nhất. Mùi thơm cơ thể kỳ dị lập tức ùa vào trong mũi Lý Thanh Vân, giống như hương như xạ, mùi hỗn hợp không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, chỉ có thể là mùi thơm phụ nữ.

Cảnh tượng ướt át đến quá đột ngột, lại có lẽ do hắn uống nước suối không gian, thị lực thật tốt, lỗ chân lông trên người hai cô gái ở ngoài một mét đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Sắc hương vị đều đủ, tư thế ngồi lập tức mất tự nhiên, trướng đến khó chịu.

Phụ nữ trời sinh giác quan thứ sáu mạnh mẽ, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lý Thanh Vân, Ngô Tiêu Vũ đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn. Lại thấy Lý Thanh Vân giống như không có việc gì quay đầu, thong thả một lần nữa móc mồi câu lên, giống như ánh mắt chưa bao giờ dừng lại ở trên người nàng vậy.

Tình huống chân thật là, khoảnh khắc Ngô Tiêu Vũ xoay người, lộ ra một phần da thịt mềm mại ở trên bụng, sáng bóng trong suốt trắng nõn gần như chọc mù hai mắt Lý Thanh Vân. Chính vì sáng đến quá mức mãnh liệt, do đó đột nhiên quay đầu đi, trong vô tình tránh được cảnh giác của Ngô Tiêu Vũ.

“Quan Tự Tại Bồ Tát, hành thâm ban nhược Ba La Mật Đa thì, chiếu kiến ngũ âm không, độ nhất thiết khổ ách. Xá Lợi Phất, sắc không cố, vô não hoại tương; thụ không cố, vô thụ tương; tưởng không cố, vô tri tương; hành không cố, vô tác tương; thức không cố, vô giác tương. Hà dĩ cố? Xá Lợi Phất, phi sắc dị không, phi không dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc…”

Tay hơi run, móc giun vài lần đều không được, mặc niệm Tâm Kinh một lần, mới khiến tâm tình nhộn nhạo mới vừa rồi bình tĩnh lại.

Cảm giác làm trộm như vậy, khiến cho hắn nhớ tới lần đầu tiên với Tần Dao, ở trong khách sạn nhỏ cảnh tối lửa tắt đèn, khẩn trương đến toàn thân đều là mồ hôi, nhưng vẫn không thành công. Cuối cùng dưới dẫn đường của Tần Dao mới bùng nổ ra điên cuồng của đàn ông.

Còn chưa hồi ức xong kinh nghiệm ân ái, phao lại chìm xuống, lần này kéo lên một con ba ba già, chỉ nặng chừng hai ba cân, kém xa con mới vừa rồi.

“Wow, là con ba ba nhé, cái đầu thật to, buổi trưa hôm nay có thể ăn canh ba ba rồi, chúng ta thật sự có lộc ăn.” Trưởng trấn Ngô hưng phấn như lúc ban đầu.

“Tỷ lệ con ba ba già cắn câu không lớn, Thanh Vân có thể bắt được, may mắn không phải tốt bình thường…” Đồn trưởng Lưu không bỏ lỡ thời cơ khen ngợi.

Nhưng chuyện này khiến phó trưởng trấn Hồng lo lắng, đỏ bừng mặt lên nói: “Con ba ba không tính là cá, con này không tính, còn có hai mươi phút, ngươi còn có cơ hội… A?”

Còn chưa nói xong, một con cá chép lớn vảy đỏ đã được Lý Thanh Vân câu lên, nặng chừng ba bốn ký. Sau đó, bọt nước chỗ thả câu bắn lên không ngừng, từng bóng đen tranh đoạt ở dưới nước, vùng nước này có khoảng gần trăm con cá lớn đang tranh mồi.

“Là cá chép đỏ… Dáng vẻ không tệ, chính là nhiều xương. Không tính con ba ba, con cá này là con thứ hai đúng không?” Sở Quyên không đổi sắc nhắc nhở phó trưởng trấn nào đó không tuân thủ theo đánh cược một câu.

“Không vội, nhìn xem, lại thêm con nữa…” Lý Thanh Vân khoe khoang thành nghiện, con cá kỳ quái được hắn kéo đến bên bờ nước.

Con cá này có cái đầu bẹp miệng rộng, mọc râu dài, con mắt nhỏ có kích cỡ hạt đậu xanh, lại lóe lên vẻ hung dữ. Quanh thân không hề có một mảnh vảy cá, tất cả đều là chất nhầy, lớp da hơi vàng. Con cá này vô cùng hung ác, bị Ngô Tiêu Vũ múc vào trong túi lưới rồi nhưng vẫn điên cuồng giãy giụa.

“Đây là cá gì? Dáng vẻ xấu vậy?” Ngô Tiêu Vũ không nhận ra con cá này, ngẩng đầu lên, hỏi mấy người trước mặt.

“Đây là cá râu vàng, trời ạ, nặng cả chục ký đấy nhỉ?” Đồn trưởng Lưu xông đến, cướp lấy túi lưới ở trong tay trưởng trấn Ngô, giải thích với nàng đang có vẻ không hiểu: “Cá này rất hung dữ, vây cá cưng rắn đâm được tay, đừng tổn thương đến ngươi.”

“Thùng nước không đựng được, để ở trong túi lưới đi.”

Lý Thanh Vân thu cần câu, nhìn xem thời gian, chắc trong nhà đã làm cơm trưa: “Có thể đựng được, vừa khéo đựng đầy! Ba con cá lớn cộng thêm một con ba ba già, ha ha, ta thắng! Tuy rằng không dùng hết thời gian, nhưng buổi trưa chúng ta không ăn nhiều lắm, nên không câu nữa nhé?”

Ngô Tiêu Vũ cười nói: “Ha ha, câu hay không cần phải xem ý tứ của phó trưởng trấn Hồng, nếu như hắn bảo con cá trê này không phải là cá, vậy ngươi còn phải bận rộn.”

“Cá râu còn gọi là cá trê, nếu như nó không phải cá, ta sẽ ăn tươi nuốt sống tại chỗ.” Sở Quyên tỏ rõ thái độ với trưởng trấn Ngô.

Đồn trưởn Lưu cũng cười nói: “Lão Lưu ta sống ở trấn Thanh Long nửa đời người, có lẽ tôm cua không nhận rõ hết, nhưng loại cá thông thường còn chưa nhìn thiếu.”

Một người đàn ông khác chừng ba bốn mươi tuổi, khí chất giống như quân nhân tại chức hiếm thấy lên tiếng nói: “Con ba ba cũng là cá, trong vòng mười ba phút câu được bốn con cá, Lý Thanh Vân thắng.”

Những người này hận phó trưởng trấn Hồng đến cỡ nào, mới bức hắn gắt gao đến thế? Không hề cho chút mặt mũi nào!

Ngô Tiêu Vũ mới lên nhậm chức mấy ngày, phó trưởng trấn Hồng này đã làm ra chuyện gì tàn nhẫn, mới để cho nàng hận tận xương?

“Được, ta thua, ta đi chân trần trở về trấn Thanh Long. Nơi này núi cao nước sâu, các ngươi bảo trọng nhiều!” Phó trưởng trấn Hồng cũng thật thức thời, cắn răng, đá giày da vào trong sông, xoay người rời đi, không hề muốn ở lại đây một phút giây nào nữa.

“Hừ hừ!” Ngô Tiêu Vũ nhìn theo bóng lưng phó trưởng trấn Hồng, hừ lạnh vài tiếng, sau đó xoay mặt sang cười với Lý Thanh Vân: “Còn phải cảm ơn ngươi đuổi cổ ruồi bọ đáng ghét kia đi. Khi mới vừa đến đây, bị thằng khốn đó liên thủ ức hiếp, thiếu chút nữa gặp chuyện không may. Nhưng không sao, chờ ta đứng vững bước chân, kẻ không hay ho nhất định là bọn họ.”

Lý Thanh Vân vô cùng kinh ngạc, nhìn xem Ngô Tiêu Vũ không giống đồ ngốc, có thể nói ra lời phạm vào kiêng kỵ chốn quan trường này, không phải bối cảnh của nàng quá mạnh mẽ thì chính là mấy thuộc hạ này đã nhận được tín nhiệm hoàn toàn của nàng, cho nên mới không hề kiêng nể gì như vậy.

Sở Quyên và người đàn ông có khí chất quân nhân thì hắn không biết, không tiện nói. Nhưng đồn trưởng Lưu nhẫn nhịn ở trấn Thanh Long hơn mười năm cũng không thấy tăng lên, có quan hệ thông thiên như Ngô Tiêu Vũ này, sao không sớm tìm nơi nương tựa chứ?

Kỳ quái, vô cùng kỳ quái!

“Đàn chị, không cần khách khí, đều là người mình.” Không nghĩ ra nguyên nhân, Lý Thanh Vân nói chuyện đều có phần cẩn thận. Mới vừa rồi vì xả một hơi nên đã đắc tội thảm phó trưởng trấn Hồng, xem ra người đẹp hại người không ít, vừa quá xúc động đã thành kẻ ngốc.

“Nếu như vậy, chị giới thiệu chính thức cho em một chút. Đây là trợ lý của chị Sở Quyên, theo chị từ thành phố Vân Hoang xuống, nhưng vào ban bệ chính phủ trấn Thanh Long làm việc sớm hơn chị một năm. Vị này là Trương Triết, là tài xế của chị. Vị này là Lưu Hướng Tiền, đồn trưởng đồn công an, có lẽ hai người đã quen biết.”

Nghe nàng giới thiệu một phen, Lý Thanh Vân còn không nghe ra ý tứ ẩn chứa trong đó thì nên đi chết đi. Sở Quyên lại mở đường trước một năm cho nàng, vì để cho nàng quen thuộc với quan hệ nhân mạch của trấn Thanh Long, như vậy cần năng lượng mạnh mẽ đến cỡ nào?

Bình Luận (0)
Comment