Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi

Chương 80

Ánh đèn mờ mịt, trong tòa nhà cao tầng nhỏ gần khu trung tâm thành phố, Tạ Trường Yên chỉ để đèn trong phòng làm việc.

Bạc Tô mở khóa vân tay, dừng lại vài giây rồi hít một hơi thật sâu, nặng nề bước về phía nguồn sáng.

Dưới ánh sáng trắng lạnh lẽo, Tạ Trường Yên không còn để ý đến bộ dáng quan trọng nhất thường ngày của mình nữa, chỉ mặc bộ đồ ngủ, mái tóc hoa râm dài ngang lưng buông xuống, cúi đầu lặng lẽ ngồi sau bàn làm việc lớn.

Bóng dáng cô đơn, như thể toàn bộ sức lực đã cạn kiệt chỉ sau một đêm, tuổi tác và sự mệt mỏi đều hiện rõ.

Bạc Tô gần như sắp bị choáng ngợp bởi cảm giác tội lỗi và nỗi đau dâng trào trong thoáng chốc.

Cô bấm móng tay vào lòng bàn tay, cố gắng hết sức để giả vờ là chính mình, giơ tay gõ cửa, gọi với giọng run rẩy: "Mẹ."

Tạ Trường Yên ngẩng đầu nhìn qua, nhìn cô với ánh mắt xa lạ, thất vọng, tựa như chưa từng quen biết nhau.

Bạc Tô cảm thấy đầy đau xót.

Không ai nói gì nữa, thời gian kéo dài vô tận trong sự im lặng chết chóc, hai mẹ con nhìn nhau từ một khoảng cách ngắn, tay trái giơ cao của Bạc Tô cuối cùng mất đi sức lực, dần buông lỏng, đầu cúi xuống.

Tạ Trường Yên nhìn cô, nhìn đứa trẻ mà bà đã mang thai mười tháng, suýt chết vì xuất huyết khi sinh ra, dốc hết tâm sức, dành hết sức lực để nuôi nấng, cũng không phải không đau đớn.

Cuối cùng bà cũng lên tiếng, không nghe ra cảm xúc, hỏi Bạc Tô: "Con nói qua điện thoại rằng con muốn từ chức, là có ý gì?"

Bạc Tô nói: "Là nghĩa đen."


"Vì người phụ nữ này? Mối quan hệ này?"

"Không phải." Bạc Tô đáp: "Là vì bản thân con."

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mẹ mình, nói: "Mẹ ơi, con không muốn sống như thế này nữa."

Tạ Trường Yên cau mày, bình tĩnh nói: "Sống như thế này nữa? Là cái dạng sống gì? Hả? Bạc Tô, nói cho mẹ biết, mẹ đã để con sống cuộc sống như thế nào? Mẹ để con chịu thua thiệt gì không? Vậy mà giờ con lại khó chịu như vậy, Bạc Tô, con nói mẹ nghe xem."

Nhưng đôi mắt đỏ hoe của bà rõ ràng không phải không có nước mắt.

Cổ họng Bạc Tô như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào.

Tạ Trường Yên lắc đầu: "Nói đến cùng, vẫn là vì con bé."

Bà tự giễu: "Mẹ chưa từng nghĩ, mẹ sẽ lại thua thêm một lần nào nữa. Bạc Tô, con thật sự làm mẹ rất thất vọng."

Nước mắt Bạc Tô lăn xuống.

Tạ Trường Yên nói: "Lúc trước con chợt nói với mẹ, sự kỳ vọng của mẹ đã hành hạ con. Ban đêm, mẹ không ngủ được, thường xuyên suy đi nghĩ lại, chẳng lẽ mẹ thật sự đã làm sai chuyện gì, nên tạo cho con áp lực lớn như vậy. Thậm chí mẹ còn đến gặp bác sĩ tâm lý nửa tháng, cố gắng điều chỉnh mối quan hệ mẹ con, nhưng hóa ra con đang ngừa trước với mẹ, đợi mẹ đến tận đây."

"Bạc Tô, con không làm mẹ thất vọng sao?"

Bạc Tô không chịu nổi câu hỏi của bà, liên tiếp rút lui.

Cô không nói một lời, chỉ có nước mắt lăn dài trên khóe mắt, rõ ràng vẫn đang nghe và rất đau đớn.

Tạ Trường Yên càng nói càng lạnh lùng: "Con có biết lần đầu tiên nhìn thấy hot search, mẹ đã nghĩ gì không? Mẹ rất ngạc nhiên nhưng cũng chấp nhận, thậm chí còn chợt hiểu tại sao suốt bấy nhiêu năm qua con không có hứng thú với bất kỳ chàng trai nào. Mẹ nghĩ, thôi bỏ đi, mặc dù mẹ không thể hiểu hết được nhưng nếu con thích thì cũng không sao, miễn là xử lý tốt, bàn bạc xong thì cũng chẳng sao cả. Xung quanh chúng ta có rất nhiều cuộc hôn nhân mà chúng ta có chung những ước mơ khác nhau và mỗi người đều đạt được những gì mình cần. Chỉ c ần sau này con tìm được một người đàn ông phù hợp, sống hạnh phúc mãi mãi, những việc khác, con vui vẻ là được rồi."

"Điều mẹ thực sự giận là con nói con sẽ không phủ nhận, không muốn liên lụy con bé, thậm chí con còn muốn từ chức. Bạc Tô, nói cho mẹ biết, con muốn làm gì? Con muốn hủy hoại bản thân như thế này sao?" Bà đầy đau buồn và tức giận, bỗng dưng lấy tay ôm ngực, lộ ra vẻ đau đớn.

Giống như quá khứ mà bà từng đột ngột suy sụp cách đây 12 năm lại xuất hiện trở lại.

Sắc mặt Bạc Tô biến sắc trong nháy mắt, tay phải bắt đầu run rẩy mãnh liệt.

Tay chân cô trở nên yếu ớt, loạng choạng chạy đến gần, đưa tay đỡ Tạ Trường Yên: "Mẹ, mẹ!"

Tạ Trường Yên dùng sức đẩy tay cô ra, tựa người vào ghế, sắc mặt tái nhợt, môi tái xanh.

Bà trừng mắt nhìn cô, cơ thể run lên vì giận.

"Bạc Tô, mẹ đã dạy con rất nhiều năm, không được cư xử theo cảm xúc, con nghe lọt đi đâu mất rồi? Phá cây thì dễ, trồng lại rất khó. Mẹ cũng không yêu cầu con chia tay, mà chỉ bảo con xử lý tốt việc này, chừa cho bản thân một lối thoát, như vậy cũng chưa đủ thông cảm cho con sao?"


Sắc mặt Bạc Tô cũng tái nhợt như bà, run rẩy, toàn thân và cánh tay đều run rẩy.

Nhưng cô vẫn không chịu nhượng bộ.

"Mẹ, con không dám lui." Cô nghẹn ngào.

"Con đã rút lui quá nhiều lần trong đời rồi."

"Con không biết liệu lần lui này của con, có phải lại thêm một lần mười năm, hay cứ lui mãi, lui mãi không."

Cô không thể mất đi Khương Dư Sanh lần nữa, cô không thể sống như vậy được.

Cô mệt mỏi rồi.

"Con không muốn lui, con chỉ muốn đi theo con đường riêng của mình."

"Nhưng mẹ là mẹ của con, sao có thể trơ mắt nhìn con tự hủy hoại mình được."

"Đó không phải là sự hủy hoại. Cuộc đời không chỉ có một con đường để đi, phải không mẹ? Sao mẹ có thể chắc chắn rằng con đường con đang đi bây giờ là con đường không tốt."

Tạ Trường Yên nhìn cô với vẻ mặt nhìn một con người quá ngây thơ: "Bạc Tô, ba mươi năm trước, khi ông ngoại con nói những lời này với mẹ, mẹ cũng đáp lại ông ấy như vậy. Con cũng đã thấy chuyện gì xảy ra với mẹ rồi đấy."

Bạc Tô nói: "Không giống. Chúng ta khác nhau, Dư Sanh cũng khác."

Tạ Trường Yên lắc đầu: "Lúc đó mẹ cũng cảm thấy như vậy."

"Nặc Nặc, con chưa trải qua nên con không hiểu. Nếu con bé thực sự yêu con, giống như mẹ yêu con vậy, con bé nhất định không nên để con muốn làm gì thì làm."


"Sau này mẹ nhận ra rằng người thực sự yêu mình sẽ phải biết nhìn nhận hoàn cảnh hiện tại, biết buông bỏ vì đối phương."

Đỉnh đầu của Bạc Tô dường như bị thứ gì đó xuyên qua, chợt cảnh giác. Cô nắm lấy tay Tạ Trường Yên, yêu cầu với giọng run rẩy: "Mẹ, mẹ đừng tìm em ấy, đừng làm khó em ấy."

Tạ Trường Yên nhìn chằm chằm cô, không nói gì.

Bạc Tô bỗng dưng sụp đổ. Tất cả sức lực mà cô cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng lý trí, sức lực để duy trì giao tiếp hòa bình đã suy sụp. Cuối cùng, cô không thể chống đỡ được nữa, đỡ tay Tạ Trường Yên, quỳ xuống.

Đầu cô tựa vào đầu gối Tạ Trường Yên, nước mắt rơi như mưa, suy sụp, cùng cực.

Cô van nài: "Mẹ, xin mẹ, xin mẹ, xin mẹ..."

Sanh Sanh đã phải chịu quá nhiều đau khổ, bất công, bà không nên, cũng không thể đổ lỗi cho nàng nữa.

Nước mắt Tạ Trường Yên cũng rơi xuống. Bà vỗ vỗ đầu cô, khóc đến mức khó thở.

Bà không hiểu, rằng cả đời bà chỉ muốn yêu Bạc Tô, muốn chặn mọi trắc trở, dành những điều tốt đẹp nhất cho cô, tại sao vẫn luôn giống như đang làm khó cô?

Bà không hiểu.

- -

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment