Những Năm Tháng Tôi Nhảy Qua Nhảy Lại Ở Hai Giới Âm Dương

Chương 46

Máy nghe lén và cameras đều được gỡ xuống, nhưng việc này đã định sẵn là không có kết quả.

Không có kết quả, ý không phải là cảnh sát sẽ bắt tay bao che với Đinh Tử Ngang, mà là những người đạo đức suy đồi, trong nhà còn cực kì giàu có như Đinh Tử Ngang, đều sẽ đặc biệt chống đối với cảnh sát.

Cuối cùng, chuyện đúng như Tuân Lan dự đoán, cảnh sát đã trả lời cậu vào ngày hôm sau, nói rằng họ đã điều tra ra những thứ này là được một nhân viên khách sạn lắp đặt khi dọn dẹp phòng cho cậu. Nhìn bề ngoài, Đinh Tử Ngang không chút liên quan gì đến chuyện này, những người khác tự nhiên cũng vậy.

Tuân Lan không đổi khách sạn mà chỉ đổi phòng. Nhưng tin tức về chuyện cậu báo cảnh sát vẫn lan truyền lên Weibo, có người trong cuộc tiết lộ rằng đó là do phòng của Tuân Lan bị lắp máy nghe lén và camera.

Loại ác ý rình mò đời tư của người khác này, cho dù là một người bình thường gặp phải loại chuyện này cũng sẽ khiến dư luận phẫn nộ và cảm giác khủng hoảng tăng vọt, chứ huống chi Tuân Lan còn là một minh tinh.

Ban đầu, netizen cho rằng cậu gặp phải fan cuồng, nhưng người tiết lộ tin đã ra mặt bày tỏ rằng không phải fan cuồng.

Đó là ai? Nhìn vẻ úp úp mở mở không dám nói rõ của người tung tin, tất cả mọi người đều nghĩ ngay đến Đinh Tử Ngang vẫn luôn quấy rối Tuân Lan liên tục trong những ngày gần đây.

Các cư dân mạng tức điên rồi, trong lúc nhất thời, lửa chiến dưới Weibo của Đinh Tử Ngang lại trở nên gay gắt hơn.

Lưu Phi cũng gọi cho Tuân Lan, nói: "Tên Đinh Tử Ngang này cũng quá ngang ngược rồi."

Trọng tâm cuộc sống trước đây của Lưu Phi và Kỳ Niên đều ở nước ngoài, nên không biết quá nhiều về nhân vật Đinh Tử Ngang này, chỉ biết đối phương thường xuyên gây chú ý trên Weibo, luôn thích gây ra một trận nhốn nháo khi theo đuổi một người nào đó. Lần này người này tuyên bố muốn theo đuổi Tuân Lan, Lưu Phi cảm thấy với tính cách của Tuân Lan, Đinh Tử Ngang sẽ chỉ ăn mệt mà thôi. Nhưng không ngờ rằng chỉ mới hai ngày không gặp cậu, ấy mà đến máy nghe lén và camera cũng bị lắp luôn, chuyện này đã quá đáng lắm rồi.

Lưu Phi không biết Đinh thị sắp không nhảy nhót được bao lâu nữa, hắn an ủi Tuân Lan nói: "Cậu đừng lo lắng, buổi tối có một bữa tiệc, giám đốc công ty chúng tôi sẽ đi, lúc ấy cậu Cả của Đinh thị cũng sẽ tham dự, tôi bảo người đi nói chuyện với hắn ta."

"Cảm ơn, tạm thời không cần đâu." Tuân Lan từ chối như trước đây.

Cậu không định phùng má giả làm người mập, trước đó Kỳ Niên cũng bảo cậu liên lạc với Lưu Phi để Lưu Phi giải quyết chuyện này. Nhưng loại chuyện cậu có thể tự giải quyết giống như này, cậu sẽ tự mình giải quyết, đến lúc gặp phải những chuyện cậu hiện tại thật sự không thể giải quyết được, không cần Kỳ Niên và Lưu Phi nói, cậu cũng sẽ mặt dày mở miệng.

Lưu Phi cũng không nói nhiều, chỉ nói: "Được rồi, nếu cần tôi làm gì thì cứ nói nhé."

Bây giờ Lưu Phi ít nhiều cũng hiểu Tuân Lan một chút, đây là một người trông mềm mỏng nhưng tính tình và cá tính đều có phần cứng rắn, trong xương cốt đã không thích mở miệng nhờ ai, khi thật sự khiến cậu nhờ người giúp thì có lẽ cũng không phải vì bản thân mình.

Sau khi nhìn trộm đời tư Tuân Lan bị phát hiện, Đinh Tử Ngang đã thành thật hai ngày. Nhưng chắc chắn không phải vì Tuân Lan báo cảnh sát mà cảm thấy sợ, loại người này làm sao biết sợ chứ, một trăm phần trăm là đang nghĩ thủ đoạn mới gì rồi.

Sau khi kết thúc cảnh quay trong <Gả Đến>, Tuân Lan nghỉ một ngày.

Lôi Tuấn cũng trở về bên cạnh Tuân Lan, thở dài nói với Tuân Lan cuộc đàm phán của công ty với Đinh Tử Ngang đã thất bại. Dẫu gì Tử Quang cũng là một công ty lớn trong giới giải trí, nhưng cũng là lần đầu tiên gặp được một người ngang ngược không nói lý như vậy.

Tử Quang vẫn rất tốt, sẵn sàng làm việc này vì danh nghĩa của nghệ sĩ nhà mình, nhưng bên Đinh Tử Ngang không chấp nhận, nói có gì thì để Tuân Lan đích thân đi. Đến liếc gã nhiều thêm một cái Tuân Lan cũng ghét nữa là, làm sao có thể đi. Lôi Tuấn hiểu được tính tình của Tuân Lan nên từ chối thẳng, chuyện này hoàn toàn không cần bàn nữa.

"Thôi, đừng nghĩ nữa, biết đâu thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng thôi." Lôi Tuấn nói lời này với Tuân Lan, thay vì nói hắn là đang an ủi Tuân Lan thì chi bằng nói đang tự an ủi mình đúng hơn.

Tuân Lan trông bình tĩnh hơn hắn rất nhiều.

Sau đó Lôi Tuấn lật xem lịch trình tiếp theo của Tuân Lan, trước đó đã ký hợp đồng chụp bìa tạp chí, ngày mai phải đến studio quay chụp + phỏng vấn, sau khi tham gia hoạt động từ thiện ở thành phố Phi Thanh, tiếp theo đó lại phải tham gia hoạt động làm đại diện cho thương hiệu nào đó ở thành phố Phi Tuyền...

Tóm lại, lịch trình hiện tại của Tuân Lan đã dày đặc hơn trước một chút.

Vào ngày chụp tạp chí, Tuân Lan đã đến địa điểm chụp hình vào 8 giờ sáng.

Khi đó, mọi thứ đều trông vẫn bình thường, cho đến khi cậu make up xong và đợi trong phòng thay đồ suốt gần hai tiếng, nhưng sau khi vẫn bị nhân viên êkip thông báo việc chụp ảnh còn phải đợi một thời gian nữa mới bắt đầu, Lôi Tuấn thật sự không thể nhịn được nên ra ngoài xem xét.

Sau đó, hắn nhìn thấy ngay Khấu Dương đang quay chụp trong studio, người phụ trách quay chụp lần này trước đó còn đến bàn bạc tạo hình với họ, giờ đang đứng ở một bên quan sát.

"Chuyện gì đây?" Lôi Tuấn tìm được người phụ trách, "Chúng tôi đã đợi hai tiếng đồng hồ rồi, rốt cục khi nào thì chụp hình bắt đầu?"

Người phụ trách kia khẽ nhướng mày nhìn Lôi Tuấn: "Sao vậy, các anh không nhận được thông báo à? Lần quay chụp này đã đổi người rồi, không chụp Tuân Lan của các anh nữa."

"Đổi người?!" Lôi Tuấn nhìn đối phương với vẻ khó mà tin nổi, "Lâm thời đổi người sao các anh không nói cho chúng tôi biết sớm, nếu tôi không đến xem, có phải các anh cũng định để chúng tôi đợi mãi như vậy luôn đúng không?"

"Tôi có kêu người thông báo cho các anh, chắc là do đối phương quên nói với các anh rồi." Người phụ trách nói với giọng điệu cực kì chiếu lệ, khiến người ta cảm thấy cái cớ hắn lấy này đều là vừa nghĩ ra.

Lôi Tuấn rất tức giận, "Chúng ta đã ký hợp đồng từ trước, các anh như vậy là vi ước!"

Người phụ trách nói một cách thản nhiên: "Vi ước đúng không, đền tiền cho các anh là được." Nói rồi, hắn ta chỉ đại vào một người, "Tiểu Trương, tính xem nên bồi thường bao nhiêu tiền vi phạm hợp đồng cho bọn họ, rồi, giờ anh đi theo Tiểu Trương lấy tiền đi."

Lôi Tuấn tức muốn xì khói.

Loại hợp tác với các tạp chí, về cơ bản là nghệ sĩ và tạp chí cùng có lợi, tiền công chẳng nhiều nhặn gì. Cho dù là thường tiền vi phạm hợp đồng gấp đôi thì cũng không lọt được vào mắt Lôi Tuấn hắn.

Người phụ trách này nói như vậy, ngược lại lại sỉ nhục Lôi Tuấn và Tuân Lan sau lưng hắn.

"Anh Tuấn..." Không biết Tuân Lan đi tới khi nào, cậu đã nghe thấy phần lớn cuộc trò chuyện giữa Lôi Tuấn và người phụ trách, biết đại khái mình bị cho leo cây rồi.

"Chúng ta đi thôi..." Tuân Lan bình thản nói.

Lôi Tuấn không ngốc, lâm thời đổi người, còn cố ý để bọn họ chờ lâu như vậy, vừa nhìn là biết sau lưng có người bày mưu đặt kế. Giới showbiz nâng cao dẫm thấp, cũng không phải lần đầu tiên hắn thấy... nhưng khi xảy ra với mình thì vẫn tức giận chứ.

Hai người xoay người rời đi, đột nhiên giọng nói của Khấu Dương vang lên từ sau, "Tuân Lan, cậu chờ đã."

Tuân Lan quay người lại nhìn Khấu Dương.

Vào ngày dùng cơm ở khách sạn, Khấu Dương và đạo diễn Trịnh là hai người duy nhất biết rằng Đinh Tử Ngang sắp đến, thậm chí có thể ngày hôm đó Đinh Tử Ngang đến là vì cậu, Khấu Dương và đạo diễn Trịnh nhân cơ hội này dẫn mối mà thôi.

Vừa rồi khi đi tới nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Lôi Tuấn và người phụ trách, lại nhìn thấy Khấu Dương ở đây, Tuân Lan gần như đã biết việc hôm nay là ai gây chuyện.

Khấu Dương đi tới, nói với Tuân Lan: "Tuân Lan cậu xem đi, đây là kết quả của việc chống đối cậu hai Đinh đấy."

Tuân Lan không tỏ ý kiến.

Khấu Dương còn tốt bụng nói với Tuân Lan: "Thật ra đi theo cậu hai Đinh cũng không có gì lỗ cả, anh ấy rất hào phóng với người bên cạnh."

Tuân Lan liền cười nói: "Ví dụ như anh? Anh xếp thứ mấy bên cạnh anh ta thế?"

Sắc mặt Khấu Dương có chút xấu xí, cười như không cười mà nói: "Tuân Lan, những người như chúng ta, nói dễ nghe chút là diễn viên minh tinh, nhưng trong mắt những người như cậu hai Đinh, thì chỉ là một con hát mà thôi. Người ta có quyền thế, còn chẳng phải muốn làm gì cậu cũng được à. Khuyên cậu đừng chọc giận cậu hai Đinh, để cuối cùng không được lợi gì, ngược lại rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Nhân lúc bây giờ cậu hai Đinh vẫn còn chút kiên nhẫn với cậu, tự mình suy nghĩ cho tốt đi."

Lôi Tuấn ở bên nghe xong thì vô cùng tức giận: "Cậu nhọc lòng vì kim chủ của cậu như thế kim chủ của cậu có biết không."

Rồi kéo Tuân Lan rời đi.

Trở lại trong xe, Lôi Tuấn bình ổn tâm trạng, mắng Đinh Tử Ngang: "Đinh Tử Ngang, tên chó này, thật sự không phải người, vẫn cái kiểu kia."

Cố tình cách này lại là một đòn đả kích chính xác đối với nghệ sĩ mà nói.

Tuân Lan nói: "Mấy lần hợp tác tiếp theo không có vấn đề đâu ha, muốn em nghỉ ngơi mấy ngày thế?"

"Cậu đừng mơ, anh biết cậu chỉ muốn lười biếng thì có." Lôi Tuấn trừng mắt nhìn Tuân Lan một cái, lấy điện thoại ra, "Anh hỏi chút đã…"

Sau khi gọi điện xác nhận một lượt, có hai nhà cam đoan hợp tác không có vấn đề gì, cũng có hai nhà ấp úng trong điện thoại, nói đang định gọi nói cho Lôi Tuấn hay.

Đối mặt với loại người thích lấy thế đè người như Đinh Tử Ngang này, bên hợp tác cũng không cần phải đắc tội gã ta vì một nghệ sĩ không liên quan. Lôi Tuấn có thể hiểu, chỉ cần đừng xảy ra tình huống để bọn họ đợi như hôm nay nữa là được.

Còn lại hai hợp tác không có vấn đề gì đều ở thành phố khác, sau khi bọn Tuân Lan bay qua, hợp tác đều hoàn thành thuận lợi cả. Đây là ở nơi khác, cho dù tay của Đinh thị có dài đi nữa thì cũng không thể vươn tới mỗi một nơi mà Tuân Lan xuất hiện.

Điểm dừng cuối cùng là ở Tuyền Thành, mấy ngày sau Tuân Lan không có lịch trình, mặc dù Lôi Tuấn không thấy Tuân Lan có áp lực gì vì chuyện của Đinh Tử Ngang, nhưng cũng sợ cậu giấu quá sâu nên mình không nhìn ra được, cho nên dứt khoát cho Tuân Lan ở lại chơi vài ngày để giải sầu, kẻo khi trở về Kinh Thị còn bị Đinh Tử Ngang tiếp tục quấy rối.

Tuân Lan cảm động quá chừng, làm tốt việc ngụy trang, liền bỏ lại hắn và Tiểu Chu, tự mình đi ra ngoài chơi cùng Kỳ Niên.

Đây là lần đầu tiên Tuân Lan đến Tuyền Thành ở thế giới này, trước đây thật ra Kỳ Niên đã đến một lần khi đi diễn, nhưng suốt quá trình đều ở trong đoàn phim, dù có rảnh anh cũng không có hứng thú chơi, mấy ngày nay đã đi theo Tuân Lan đến tham quan hầu hết các điểm danh lam thắng cảnh của thành phố này rồi.

Hai ngày qua tai Tuân Lan đều đeo tai nghe Bluetooth để tiện cho việc nói chuyện với Kỳ Niên khi ở bên ngoài. Ngày cuối cùng ở Tuyền Thành, Tuân Lan đi dạo phố đến một tiệm dụng cụ vẽ tranh, cậu nghiêng đầu nói: "Kỳ Niên, tôi vẽ cho anh một bức nhé, các fan của anh đã lâu không gặp anh rồi."

Kỳ Niên ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: "Được..."

Tuân Lan đi vào tiệm mua giấy vẽ, sau đó cũng không đi dạo phố nữa, ăn cơm trưa xong thì về thẳng khách sạn với Kỳ Niên.

"Nào, hợp tác chút, đứng bên ban công đi." Tuân Lan bày bảng vẽ ra nói với Kỳ Niên.

Kỳ Niên đứng theo, cánh tay chống trên ban công, hai tay đan nhau, nghiêng người về phía trước, ngước mắt nhìn ra phong cảnh trước khách sạn.

"Được không?" Kỳ Niên nói.

Tuân Lan nói: "Được rồi, cứ vậy nhé, đừng nhúc nhích."

Với thời tiết bên ngoài hiện giờ, mọi người hầu hết đều mặc áo ngắn tay cả, nhưng Kỳ Niên không có cách nào thay quần áo nên vẫn mặc áo khoác áo gió mỏng và áo hoodie có mũ trùm từ đầu mùa thu năm ngoái.

Vị trí Tuân Lan ngồi chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt anh, nắng chiều đã trải qua, ánh mặt trời không thể chiếu vào người anh, xung quanh được bao bọc trong một vầng sáng vàng rực, cơ thể Kỳ Niên trông càng thêm hư ảo hơn bình thường.

Nhưng từ mắt thường của Tuân Lan mà xem, trên người Kỳ Niên vẫn còn một tầng vàng nhạt nhỏ mịn.

Mãi cho đến năm giờ chiều, Tuân Lan mới vẽ xong bức tranh này, chỉ là vẽ phác thảo đơn giản mà không tô màu.

Ký tên "Lan" đại diện cho tên mình dưới tờ giấy vẽ, Tuân Lan vươn vai nói với Kỳ Niên: "Đến đây xem đi..."

Một buổi trưa, cậu ngồi bao lâu thì Kỳ Niên đứng bấy lâu.

Kỳ Niên đi tới, anh không biết vẽ, nhưng có thẩm mỹ cơ bản. Bức tranh rất đẹp, mặt trời rọi xuống, mái tóc của anh được gió nhẹ thổi, nét mặt dịu dàng.

Đẹp, nhưng anh cảm thấy người trong bức tranh không giống anh.

Thấy ánh mắt Kỳ Niên có chút hoang mang, Tuân Lan nói: "Sao thế?"

Kỳ Niên nói: "Không giống tôi..."

Tuân Lan như biết anh sẽ hỏi điều này, mỉm cười nói: "Quá dịu dàng phải không?"

Kỳ Niên gật đầu.

Anh đã xem không ít bức ảnh của mình, những người trong ảnh đó cũng xa cánh, lạnh lùng, ít khi nói cười như chính anh.

Tuân Lan nói: "Đây là tôi vẽ anh hiện tại, Kỳ Niên, anh đã thay đổi đôi chút rồi."

Thế ư, Kỳ Niên vẫn còn chút mờ mịt, anh cũng không hoàn toàn ý thức được bản thân có thay đổi gì.

"Không phát hiện được cũng không sao." Tuân Lan nói, "Bởi vì Kỳ Niên trong mắt tôi bản chất là một người dịu dàng."

Kỳ Niên cảm thấy đánh giá này quá cao, anh chưa bao giờ cảm thấy mình dịu dàng cả.

Giờ phút này, Kỳ Niên nghĩ đến những chuyện rất tệ trong quá khứ, rõ ràng không cảm nhận được đau đớn gì cả, nhưng anh lại cảm thấy trên lưng mình bất chợt đổ mồ hôi lạnh, vô thức lắc đầu: "Không, tôi nên là lạnh nhạt, máu lạnh, ích kỷ, bị mọi người chán ghét, nên đi —"

"Ai nói?" Tuân Lan ngắt lời anh.

Kỳ Niên nhìn Tuân Lan, Tuân Lan nhìn anh. Một lúc sau, Kỳ Niên mới chậm rãi nói: "Bọn họ..."

Ánh mắt Tuân Lan lạnh lùng, cũng không hỏi "bọn họ" là ai, cậu nói: "Đó là bọn họ nói vớ vẩn thôi. Kỳ Niên, anh là người như thế nào, tôi biết, Lưu Phi cũng biết, chúng tôi sẽ không lừa anh."

Tuân Lan lấy giấy vẽ xuống, nói: "Đến lúc đó, để Lưu Phi đăng bức vẽ này lên Weibo, fan của anh nhìn thấy nhất định sẽ nói: Đã lâu không gặp, A Niên của bọn họ vẫn dịu dàng như vậy."

Giọng điệu này y như dỗ trẻ con, nhưng dưới sự an ủi này, Kỳ Niên từ từ bình tĩnh lại.

Sau đó, Tuân Lan download một phần mềm scan về, scan bức vẽ rồi lưu vào điện thoại. Buổi tối, sau khi giúp Lưu Phi giải quyết công việc xong và call video với Tiểu Hoa, trước khi cúp máy, Tuân Lan nói: "Xíu tôi sẽ gửi một thứ cho anh."

Sau đó, cậu gửi bức tranh cho Lưu Phi xem: [ Cho anh xem A Niên gần đây. ]

Lưu Phi đã gần nửa năm không nhìn thấy bản thân Kỳ Niên, nhanh chóng gửi một biểu cảm QAQ qua: "Cục cưng A Niên của tôi, ấm áp quá! Ai vẽ mà tốt dữ thần vậy!"

Kỳ Niên đang ở ngay bên cạnh nhìn Tuân Lan tán gẫu, khi nhìn thấy cách Lưu Phi gọi anh, sắc mặt cũng không hề thay đổi, chắc đây cũng không phải lần đầu nghe Lưu Phi gọi anh như vậy.

Tuân Lan: [ Tôi vẽ, gửi cho anh đăng Weibo để fan Kỳ Niên xem. ]

Lưu Phi: [ Sao cảm thấy cái gì cậu cũng biết làm hết vậy? Thật lợi hại, cậu cứ thế này, tôi sẽ biến thành fan Lan mất thôi. ]

Tuân Lan: [ Anh là fan số một của Kỳ Niên đó, bộ muốn trèo tường ngay trước mặt Kỳ Niên luôn à? ]

Lưu Phi: [ Tôi trung thành tuyệt đối với A Niên đấy nhé! ]

Sau vài lời tám nhảm, Lưu Phi nói đã đăng Weibo rồi.

Tuân Lan lội lên Weibo xem.

[ Giai Mộc Entertainment - Lưu Phi: Bạn của A Niên vẽ A Niên nè. ]

Rất nhiều fan Kỳ Niên mỗi ngày đều canh Weibo của Lưu Phi, là hy vọng khi có tin tức mới gì về Kỳ Niên thì họ có thể biết được đầu tiên, ngay khi bức tranh này vừa đăng, rất nhiều fans đã trực tiếp bật khóc.

[ Niên của em, còn tưởng đâu anh đã trở lại... ]

[ Huhuhuhu, dịu dàng quá, vị thái thái này vẽ tốt quá đi! ]

[ Chỉ có thể nói không hổ là bạn bè, thật sự vẽ ra được khí chất dịu dàng bên trong Niên Niên. ]

[ Có Weibo của vị thái thái này không? Muốn follow, muốn xem thêm nhiều tranh cậu ấy vẽ anh mị. ]

[ Bên dưới giấy vẽ có tên thái thái, đã tìm nhưng không tìm được thái thái tên Lan QAQ. ]

[ Niên Niên tốt như vậy, vì sao còn chưa tỉnh lại. ]

Tuân Lan đọc một vài bình luận, phần lớn đều khá buồn bã, dù sao Kỳ Niên cũng đã hôn mê gần nửa năm rồi.

Tuân Lan chọn ra một số bình luận cho Kỳ Niên xem: "Anh xem, người này khen anh này. Còn người này, cũng nói anh là một người dịu dàng... anh nhìn xem, rất nhiều người đều đang khen anh như thế, điều đó cho thấy phần lớn mọi người đều giống như bọn tôi, cũng không thấy anh lạnh nhạt ích kỷ, họ cũng không thấy anh đáng ghét."

"Kỳ Niên, anh phải sống." Cuối cùng, Tuân Lan nói với Kỳ Niên, "Anh chỉ đang hôn mê thôi đã có rất nhiều người đau buồn như thế, nếu anh không bao giờ tỉnh lại được, sẽ chỉ có nhiều người đau buồn vì anh hơn. Giống như dì Kỳ của anh đã nói, ăn uống tử tế, sống cho thật tốt."

Trước kia Kỳ Niên không xem Weibo, Weibo của anh đều do Lưu Phi quản lý. Thật ra lúc đầu cũng xem, nhưng có rất nhiều lời mắng anh, anh không quan tâm, nhưng Lưu Phi vẫn không cho anh xem, trên điện thoại của riêng anh cũng không cài đặt phần mềm Weibo nữa, là Lưu Phi gỡ cài đặt cho anh.

Vừa rồi Tuân Lan tìm bình luận để cho anh xem, vẫn lóe lên vài bình luận nói mỉa nói móc. Tuân Lan trực tiếp dùng acc clone chửi ngược về, chửi đến nỗi đối phương không còn sức chống trả. Nhìn hành động này của cậu, Kỳ Niên chợt phát hiện, khi đối mặt với những người và sự vật đó trước đây, anh chưa bao giờ đánh trả lại.

Có lẽ lúc đầu là có, nhưng khi đó anh còn quá trẻ, như thể từ khi có ký ức anh đã bị gông cùm xiềng xích trong một vùng âm u sâu thẳm, không thể thoát ra, cũng không có nơi nào để kêu cứu. Anh càng không có năng lực phản kháng, vì vậy chỉ có thể tự nhủ với mình rằng đừng quan tâm, dùng tê liệt bản thân để giảm bớt đau khổ.

Trước kia bác sĩ Asina luôn nói rằng anh cần phải tìm được con đường đúng đắn để giải phóng cảm xúc của mình. Sau đó anh quả thật cũng may mắn tìm được rồi, cho nên mới có thể ngồi ở đây chậm rãi hồi tưởng về những chuyện trước kia.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ không phải anh không thèm quan tâm, chỉ là khi gặp phải những chuyện này, cho dù có năng lực phản kháng anh cũng theo thói quen tự làm tê liệt chính mình. Sau đó lại đóng kín cảm xúc của mình, buộc bản thân không chạm vào những cái đó, đè chúng xuống chặt chẽ. Vô hình, nhưng ở khắp mọi nơi, cũng ảnh hưởng đến bản thân anh mỗi giây mỗi phút.

Bây giờ nhìn những bình luận lo lắng cho anh, Kỳ Niên đột nhiên có thể cảm nhận được sự mềm mại ẩn chứa trong những bình luận đó.

Như anh đã nghĩ lúc trước, họ rõ ràng là những người không liên quan gì nhưng có thể lo lắng cho anh đến thế. Còn những người được gọi là người thân ruột thịt của anh sao lại có thể không kiêng nể gì nói ra những lời ác độc với anh như vậy.

Trong lòng Kỳ Niên chợt thông suốt.

Sau khi Tuân Lan nói xong thì vẫn luôn nhìn Kỳ Niên, thấy Kỳ Niên nhìn bình luận trên điện thoại mà im lặng miết, cậu đang định nói thêm gì đó thì thấy Kỳ Niên ngước mắt lên nhìn cậu, trong mắt nhuốm ấm áp hiếm có, nói: "Ừm..."

Câu trả lời "ừm" này, trước mộ dì Kỳ ở Paris, Kỳ Niên cũng từng trả lời Tuân Lan như vậy. Nhưng Tuân Lan cảm nhận được, đáp án của hai lần này là được Kỳ Niên nói ra trong tâm trạng khác nhau.

Trong mắt Tuân Lan cũng đong đầy ý cười.

Kỳ Niên hiện tại dường như lại tốt hơn một chút so với buổi chiều.

Trước khi đi ngủ, Tuân Lan lại nhận được một tin nhắn WeChat từ Lưu Phi: [ A Niên đã ngủ chưa? ]

Tuân Lan tưởng còn có chuyện gì quên xử lý, nhìn thoáng qua Kỳ Niên trên giường, đã nhắm mắt rồi, cậu đáp: [ Có vẻ là ngủ rồi, có muốn giúp anh đánh thức anh ấy dậy không? ]

[ Không cần không cần! ]

Lưu Phi nhanh chóng rep lại: [ Hỏi cậu chuyện này, trong tranh A Niên đứng bên ban công là cậu ấy chủ động đứng đó hả? ]

Tuân Lan: [ Không phải, tôi kêu anh ấy qua, sao vậy? ]

Lưu Phi liên tục hiển thị đang nhập, nhưng tin nhắn vẫn cứ không gửi đến, như thể đang do dự gì đó, sau khoảng hai phút mới trả lời: [ Ờm... tôi nói với cậu hoàn toàn không có ý trách cậu đâu á, cậu đừng nghĩ nhiều. Thật ra, A Niên có bệnh sợ độ cao. ]

Tuân Lan vô cùng ngạc nhiên: [ Anh chắc chứ? Nhưng tôi thấy anh ấy thường hay đứng ở chỗ ban công ngẩn người mà. ]

Lần này đến lượt Lưu Phi ngạc nhiên: [ Thật luôn hả?! Bình thường A Niên đứng bên cửa sổ trên tầng hai, cho dù không nhìn xuống dưới thì sắc mặt cũng sẽ trắng bệch, toàn thân run rẩy theo mặt si.nh lý... ]

Tuân Lan gãi gãi cằm, trạng thái hiện tại này của Kỳ Niên, cậu cũng không thấy Kỳ Niên có bất kì biểu hiện theo mặt si.nh lý nào, ít nhất mỗi lần cậu nhìn thấy Kỳ Niên thì đều trông rất bình thường, cậu còn tưởng đâu Kỳ Niên đặc biệt thích suy ngẫm về cuộc sống ở những nơi này nên mới đứng chứ.

Không ngờ thế mà anh sợ độ cao, vậy bây giờ anh ấy đang làm gì? Cảm thấy dù sao với trạng thái linh hồn của mình thì dẫu có ngất xỉu cũng không ngã chết được, vậy nên không sợ gì sất, lựa chọn lấy độc trị độc?

Tuân Lan nói cho Lưu Phi biết phỏng đoán không đáng tin cậy này, nhưng không ngờ lại nhận được ba mươi hai cái like từ Lưu Phi.

[ Ắt hẳn Kỳ Niên hiểu rõ trong lòng, đừng quá lo lắng. ] Trước khi kết thúc cuộc trò chuyện, Tuân Lan đã nói như vậy.

Cất điện thoại đi, Tuân Lan nằm thẳng trên giường, chợt nghĩ đến cái đêm cứu Sở Hinh kia.

Đêm đó khi cậu mở cửa sổ ra, rồi nhờ Kỳ Niên đi xuống lầu giúp cậu gọi mẹ Sở Hinh lên, Kỳ Niên dừng lại một lát hiếm hoi rồi quay đầu im lặng nhìn cậu. Lúc ấy cậu không phát hiện có gì khác thường, mà sau đó Kỳ Niên cũng bay xuống lầu với vẻ mặt bình thường không đổi.

Bây giờ nhớ lại cảnh tượng đó, lúc ấy Kỳ Niên thật sự do dự vì sợ độ cao nhỉ, nhưng anh không nói gì mà cứ im lặng bay xuống. Độ cao hơn chục tầng lầu, mặc dù biết nghĩ như vậy là không đúng, nhưng Tuân Lan vẫn không khỏi bỗng nhiên tò mò, cuối cùng có phải Kỳ Niên đã bay được nửa chặng đường rồi không khống chế được bản thân mà trực tiếp lao đầu xuống...

Đáng thương, lại buồn cười.

Tuân Lan không phúc hậu mà cười thầm trong lòng, xua đi hình ảnh trong đầu, sáng sớm ngày mai phải bắt chuyến bay sớm, nhanh ngủ thôi.

Nhưng nhắm mắt chưa đầy năm phút, điện thoại đặt ở đầu giường đột nhiên rung lên hai lần.

Tuân Lan mở ra thì thấy có người gửi WeChat cho mình. Nhấp vào danh sách, lập tức nhăn mày.

Vậy mà là Khấu Dương.

Sau khi xuyên tới cậu cũng không động vào đồ của nguyên chủ, trong danh sách WeChat của nguyên chủ có quá nhiều người, cậu không kiểm tra, mấy tháng qua cũng không có bất kỳ liên lạc gì với Khấu Dương, vậy nên vẫn chẳng hề biết Khấu Dương cũng nằm trong danh sách của cậu. Khi đó nguyên chủ vừa quay xong cảnh với Khấu Dương, có lẽ là thêm vào trong quá trình đi quay phim.

Nhấp vào WeChat của Khấu Dương, chỉ có một video vừa được gửi đến trong khung chat.

Mặt bìa của đoạn video mờ mờ, nhưng Tuân Lan biết trong đó chắc chắn chẳng có gì hay ho, nhưng lòng tò mò chết tiệt của cậu đã sai khiến ngón tay cậu nhanh chóng nhấn vào.

Sau đó, tiếng thở hổn hển mờ ám vang lên trực tiếp trong phòng khách sạn yên tĩnh, Đinh Tử Ngang ở phía trước video, phía dưới một chút có một cái đầu đen đang lắc lư.

Tuân Lan đệt một tiếng trong lòng, vội vàng rep về một câu: [ Coi chừng bị trĩ. ]

Sau đó dứt khoát xoá rồi block Khấu Dương, quay đầu lại thì đối diện với ánh mắt Kỳ Niên nhìn sang.

Lời tác giả:

Kỳ Niên: Là anh không thể thỏa mãn em sao, vì sao lại lén anh xem video ngắn thế?

Tuân Lan:...
Bình Luận (0)
Comment