Những Năm Ấy Tôi Làm Đại Thần

Chương 24

Sân thể dục.

“Diệp Vương nói gì với cậu?” Lâm Dị nhìn Diệp Vương đứng ngoài sân thể dục, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để hỏi.

Giang Dịch Dịch nhìn đám người đông đúc trên sân thể dục, liếc mắt quét quanh, tìm được mấy nhân vật đặc biệt trên tự liệu.

Trên tay cậu vẫn cầm tập tư liệu Diệp Vương đưa, nghe vậy thì ném tư liệu cho Lâm Dị.

Lâm Dị theo bản năng nhận lấy, lật vài tờ: “Hai người giao dịch rồi? Đây là những người Diệp Vương nói không thể động vào?”

Đám người xung quanh phát ra tiếng nói thầm khe khẽ, tầm mắt như có như không, đánh giá Giang Dịch Dịch và Lâm Dị.

Hiển nhiên sự xuất hiện của hai người Giang Dịch Dịch ở tầng bốn này là một chuyện mới mẻ.

“Găng Tay Đen cũng ở đó.”

Động tác lật xem tư liệu của Lâm Dị dừng lại, nhìn Giang Dịch Dịch.

Giang Dịch Dịch nhìn mấy cảnh ngục im lặng đi vào sân thể dục, nói gì đó bên tai vài phạm nhân, tất cả phạm nhân nghe cảnh ngục nói xong đều nhìn về phía Giang Dịch Dịch.

Giang Dịch Dịch cười thân thiện với họ.

Những tầm mắt kia vội lảng đi.

Lâm Dị nhìn theo ánh mắt Giang Dịch Dịch, dừng vài giây trên người mấy nhân vật đặc biệt, không thấy Găng Tay Đen mới rũ mắt, nói với Giang Dịch Dịch: “Xem ra là Diệp Vương cảnh cáo bọn họ.”

“Nhưng Diệp Vương không theo quy tắc.” Lâm Dị đưa tư liệu tới trước mặt Giang Dịch Dịch: “Trực tiếp bỏ qua bước kiểm tra phạm nhân, còn làm giao dịch với cậu…”

Giang Dịch Dịch không hứng thú với việc Diệp Vương có theo quy tắc không, cậu cắt ngang lời Lâm Dị: “Anh nghĩ họ có nghe lời cảnh cáo của Diệp Vương không?”

Cậu không nhận tư liệu, ngón tay chuyển động hiện lên ánh sáng lạnh, đối với chuyện sắp xảy ra rất tò mò: “Trong số những người này ai sẽ tìm tôi trước nhỉ?”

Lâm Dị bỏ tư liệu xuống, nhìn sân thể dục một vòng, phân biệt đám người chia thành vài thế lực lớn, thậm chí tới mức độ nào đó họ còn có sự bảo vệ của Diệp Vương ở sau.

Đây không phải dáng vẻ mà tinh ngục nên có.

Lâm Dị kết luận: “Xem ra tầng đúng là bốn không giống các tầng khác.”

Diệp Vương ở ngoài sân thể dục quan sát Giang Dịch Dịch, giống với Giang Dịch Dịch, hắn đang đợi, đợi quỷ xui xẻo đầu tiên khiêu khích Giang Dịch Dịch.

Hắn chưa từng nghĩ những người đó sẽ dứt khoát nghe lời cảnh cáo của hắn, nhưng họ có nghe không không quan trọng, vì nhanh thôi, có vết xe đổ, họ sẽ biết nên làm gì.

Đám người đó có động tĩnh, có người bước ra vài bước rồi bị kéo về, ánh mắt đảo loạn, dòm mấy người đứng ở trung tâm.

“Kền Kền, mày không có ý gì à?” Tên Béo mở miệng trước, hắn không đổi sắc ra hiệu với Kền Kền: “Không hợp khẩu vị của mày sao?”

Kền Kền nhìn Tên Béo, gã có khí chất âm hiểm tiểu nhân, đôi mắt nhỏ nhìn ai cũng như đang tính kế.

“Gần đây tao tu thân dưỡng tính, không được thấy máu tanh. Nhưng mà Sư Tử, mày im ắng thế, hôm nay không muốn đánh nhau à?” Gã rời mắt, dừng trên người một người khác cách đó không xa.

Vẻ ngoài của Sư Tử rất xuất sắc – ít nhất là so với Tên Béo và Kền Kền, cực kỳ xuất sắc – gã thậm chí còn trẻ, gộp với hai người này làm gã cứ như ngoại tộc.

Sư Tử lười biếng dựa vào lan can, không phản ứng gì với cuộc nói chuyện của họ.

Kền Kền cũng không bất ngờ, chuyển tầm mắt về phía Tên Béo: “Nhưng sao Găng Tay Đen không tới?”

“Nghe nói không khỏe” Tên Béo cười tủm tỉm chia sẻ tình báo: “Chả biết là kiếm cớ hay… không khỏe thật.”

“Người để ý hắn đâu ít, nói không chừng bệnh thật rồi!” Kền Kền bâng quơ nói: “Tên đó nên chết sớm.”

“Nó sống cũng tốt mà.” Tên Béo cười tủm tỉm như không tức giận: “Không thì sao có nhiều chuyện vui để xem đây?” Gã ra hiệu về phía Giang Dịch Dịch: “Tên kia cũng tới vì Găng Tay Đen nhỉ?”

“Dáng vẻ này… chắc là thủ đoạn hèn hạ.” Kền Kền liếm môi: “Rất thú vị.”

“Diệp Vương bảo bọn mày cách xa nó ra.” Sư Tử đột nhiên mở miệng, gã đứng thẳng người, đánh giá Giang Dịch Dịch không chút lực sát thương, bẻ tay tạo ra thanh âm răng rắc.

“Cuối cùng cũng lên tinh thần rồi?” Tên Béo nhìn động tác của Sư Tử: “Nhưng mày không cần tự mình ra tay đâu..”

Kền Kền ở một bên tiếp lời: “Nhìn bảng tên nó xem, nền trắng, hiếm thấy.”

Sư Tử nhìn bảng tên của Giang Dịch Dịch vài giây, bảng tên trắng chứng tỏ đối phương phạm tội rất nhẹ, thời gian thi hành án nhiều nhất một hai năm, mà nếu vào ngục đả thương người khác, kéo dài thời gian thi hành án cũng sẽ đổi màu của bảng tên – ở tinh ngục, màu bảng tên là căn cứ duy nhất để đánh giá độ nguy hiểm của phạm nhân khác.

Mà bảng tên trắng như của Giang Dịch Dịch, cả tầng bốn e chỉ có mình cậu.

Một kể 1, 2 năm là ra tù, không đả thương người, sao lại xuống tầng bốn? Còn đáng để Diệp Vương cố ý tới yêu cầu họ giữ khoảng cách?

Việc này đúng là đáng suy ngẫm.

Tên Béo cười ha ha: “Hiếm khi Kền Kền tốt bụng, Sư Tử cũng đừng phụ ý tốt của hắn…” Gã nhìn những người xung quanh, thuận miệng nói: “Ai ấy nhỉ, mày đi thăm dò.”

Phạm nhân bị Tên Béo tiện tay chỉ sợ run cả người, cuộc trò chuyện vừa rồi họ đều nghe rõ, đương nhiên cũng hiểu ý của Tên Béo.

Tên Béo muốn thăm dò trước khi hành động, thăm dò thực lực Giang Dịch Dịch.

Về phần kết cục của tảng đá, đương nhiên không ai để ý. Nhưng dù biết bản thân phải đối mặt với thứ gì, gã cũng không dám khước từ ý của Tên Béo, gã đứng dậy, mới bước hai bước về phía Giang Dịch Dịch chợt nghe tiếng Sư Tử.

“Khỏi, tao không nhận ơn này.” Sư Tử lướt qua gã đi về phía Giang Dịch Dịch, mỗi bước của gã rất lớn, hơn nữa cơ thể cao lớn, khí thế như mãnh hổ xuống núi.

“Sớm muộn gì cũng chết vì đầu óc đơn giản.” Kền Kền cười, thấy có người ở một bên nhìn, gã quay đầu nhìn Tân Vĩnh Nguyên: “Sao Tiểu Nguyên không ngăn hắn lại?”

Tân Vĩnh Nguyên thu hồi tầm mắt, nhìn bóng dáng Sư Tử hơi cau mày.

Tên Béo ở một bên tiếp lời: “Tiểu Tân sau cản được, Sư Tử có bao giờ nghe lời cậu ấy đâu?”

Gã cười ha hả nói với Tân Vĩnh Nguyên: “Nhưng Tiểu Nguyên này, cậu đi theo Sư Tử thì phí quá, khi nào tính tới việc ăn máng khác đây? Phía tôi lúc nào cũng hoan nghênh cậu.”

Sư Tử dừng bước trước mặt Giang Dịch Dịch.

Tân Vĩnh Nguyên giơ tay, lười biếng dựa vào lan can giữa đám phạm nhân, ánh mắt dừng trên người Giang Dịch Dịch và Sư Tử, tựa như bầy sói tùy thời tấn công, vận sức chờ phát động, chỉ chờ hiệu lệnh của tiên phong.

Tay của Tân Vĩnh Nguyên dừng ở không trung, chậm chạp không hạ xuống – vì Sư Tử và Giang Dịch Dịch chưa hề đánh nhau.

Ánh mắt Giang Dịch Dịch dời về phía Sư Tử, nghiêm túc đánh giá gã, sau đó không thể không thừa nhận, người này có thể cũng là NPC đặc biệt.

Sư Tử đi rất nhanh, trong chớp mắt đã tới trước mặt Giang Dịch Dịch.

Gã đánh giá Giang Dịch Dịch, từ xa nhìn không rõ, thấy đối phương vẻ ngoài không tồi thì không còn cảm giác gì khác, nhưng sau khi lại gần, cảm giác nguy hiểm như măng từ đất mọc lên, không thể che lấp.

Việc này không phải chứng minh Giang Dịch Dịch có vẻ nguy hiểm, mà hoàn toàn ngược lại, lần đầu gặp Giang Dịch Dịch, người bình thường rất khó thăm dò được vẻ ngoài vô hại của Giang Dịch Dịch. Nhưng đối với loại người như Sư Tử mà nói, chú ý tới sự nguy hiểm của đối phương tựa như ở bên rìa của cái chết, hết sức quen thuộc.

Cảm giác, bản năng đều đang thông báo cho gã, người đối diện rất nguy hiểm.

Sư Tử đứng tại chỗ hai giây, thay đổi tính toán ban đầu của bản thân.

“Sư Tử.” Gã chỉ bản thân.

“Bác Sĩ.” Giang Dịch Dịch nhìn phía sau gã một cái, dừng hai giây trên người Kền Kền và Tên Béo, nói tiếp: “Anh tới để…”

“Chào hỏi Bác Sĩ.” Sư Tử nhìn Lâm Dị đứng cạnh Giang Dịch Dịch: “Vị này là?”

Lâm Dị nhếch mày, lộ ra uy nghiêm của cảnh ngục: “Không nên hỏi thì đừng hỏi.”

“Người trông giữ đặc biệt của tôi.” Tiếng của Giang Dịch Dịch cơ hồ vang lên cùng lúc với anh ta.

Sư Tử hiểu rõ, cao thấp đánh giá Lâm Dị rồi mới quay đầu nhìn Giang Dịch Dịch: “Cần giúp đỡ không?”

Câu hỏi này quen quen, hình như từng có người cũng hỏi cậu như vậy, Giang Dịch Dịch nhớ lại, gương mặt của Đồ Tể đột nhiên xuất hiện trước mắt cậu.

[Đồ Tể: “Cần tôi giúp cậu xử lý hắn không?”]

Lúc ấy cậu trả lời thế nào ấy nhỉ?

“Không cần, người của mình.”

Nghe vậy Sư Tử lại nhìn Lâm Dị lần nữa, Lâm Dị nhếch khóe miệng xem như đáp lại – câu trả lời của Giang Dịch Dịch không hề khiến anh ta thấy may mắn.

So với chuyện nhỏ chống lại Sư Tử mà nói, trở thành người một nhà với Giang Dịch Dịch càng thảm hơn.

“Có việc thì tới tìm tôi.” Sư Tử thu hồi tầm mắt, thể hiện sự thân thiện với Giang Dịch Dịch: “Tầng bốn tôi khá quen thuộc, cũng có vài đàn em…”

Gã dừng lại, sực nhớ tới gì đó: “Gần đây sức khỏe của Găng Tay Đen không ổn lắm, chắc trong thời gian ngắn cậu không gặp được nó.”

“Tôi không quan tâm sức khỏe của gã.” Giang Dịch Dịch nhìn Lâm Dị hơi căng thẳng: “Nhưng cái tên kia…” Cậu ra hiệu về sau lưng Sư Tử: “Sao vậy?”

Tầm mắt của Sư Tử nhìn Lâm Dị trước sau đó mới thuận theo tầm mắt cậu mà nhìn về sau.

Cái tay giơ của Tân Vĩnh Nguyên vẫn ở trong không trung.

“Một người bạn.” Sư Tử lắc đầu với Tân Vĩnh Nguyên, Tân Vĩnh Nguyên bỏ tay xuống, đám người căng thẳng lập tức trở về dáng vẻ lười biếng.

“Còn việc gì không?” Giang Dịch Dịch nhìn Sư Tử.

Sư Tử lắc đầu, cuối cùng nhìn vẻ bình tĩnh trên người Giang Dịch Dịch sau đó xoay người đi về phía đám người.

“Sư Tử, mày làm gì thế?” Tên Béo mở miệng trước: “Người quen à?”

“Bọn mày tốt nhất nên nghe lời Diệp Vương.” Ý cười trên mặt Sư Tử rút đi, trở về dáng vẻ bất cần đời: “Tên đó không dễ chọc.”

“Xem mày nói gì kìa.” Kền Kền ở bên cạnh tiếp lời: “Có thể tới tầng bốn thì mấy ai là dễ chọc hả?”

“Không ước chừng sức mạnh của nó… sao biết nó không dễ chọc?”

Sư Tử nhìn Kền Kền: “Vậy tùy mày.”

Ánh mắt Kền Kền quét qua đám người, muốn tìm một người thích hợp.

Trong lúc đó, ánh mắt của Giang Dịch Dịch cũng quét qua đám người, người ở tầng bốn rất nhiều, nhiều tới nỗi khi lướt qua sân vận động đông đúc, biệt danh rậm rạp kín mít, gần như bị che hơn nửa.

“Trọng Quyền, mày đi thử xem.”

Kền Kền không tùy tiện chọn người, qua biểu hiện của Sư Tử và nhắc nhở của Diệp Vương, lựa chọn của gã rất thận trọng, trực tiếp gọi chiến lực đứng thứ hai – tuy không đánh lại Sư Tử nhưng Sư Tử thân là một trong số chiến lực mạnh nhất tầng bốn, nghiền áp kẻ khác là đương nhiên.

Người đàn ông bị gã gọi – nhìn qua chỉ là một npc không đáng nhắc tới, không đáng để tốn mực miêu tả – đứng dậy, đi về phía Giang Dịch Dịch.

Hắn lại gần, tiếng nói chuyện nhỏ dần.

“Bác Sĩ.” Lâm Dị đánh giá Trọng Quyền, vẻ mặt nghiêm túc.

Không hổ là tầng bốn, không hổ là sự tồn tại gần tầng chót. Một tên không đáng nhìn cũng mạnh như vậy.

Ánh mắt Giang Dịch Dịch dừng trên người người đàn ông đang đi tới, bản giải phẫu xuất hiện, vì Giang Dịch Dịch mà vạch ra nơi yếu hại và cách tấn công.

Giang Dịch Dịch hứng thú.

Cậu từng thấy bản giải phẫu tương tự trên người Độc Lang, nhưng bản giải phẫu của Độc Lang không thể so được với đối phương – đương nhiên so với bản giải phẫu của Sư Tử là một chuyện khác, chẳng qua vẻ ngoài của gã đã trắng trợn thông báo gã là một NPC đặc biệt, Giang Dịch Dịch không định so hắn với NPC bình thường.

Mà NPC không bình thường mạnh tới không thể tưởng tượng được chẳng phải một chuyện đương nhiên à?

Khiến Giang Dịch Dịch thấy hứng thú không phải vì Trọng Quyền cũng mạnh như vậy, mà là Trọng Quyền là một NPC qua đường cũng có thể mạnh như vậy.

Điều này cơ bản có thể xác định trình độ lực chiến đấu của tầng bốn – đại khái là trình độ tiện tay cũng đánh bại được tầng ba.

Ba tầng trước y như đánh nhau ngoài phố chợ, còn tầng bốn chính là vào sàn đấu, khác biệt rõ rệt.

Giang Dịch Dịch hoàn toàn không có kỹ năng chiến đấu cực kỳ vui mừng với việc này, đầu ngón tay cậu lóe lên ánh sáng bạc.

Trọng Quyền dừng bước cách một đoạn, thận trọng đánh giá Giang Dịch Dịch tràn đầy sơ hở trong mắt hắn, tầm mắt dừng trên tay cậu, trầm giọng nói: “Giờ xin tha còn kịp, thứ đồ này không có tác dụng gì, chỉ khiến mày thảm hại hơn thôi.”

Ngón tay Giang Dịch Dịch hơn động, dừng động tác trên tay.

Lâm Dị chú ý tới chi tiết này, anh ta hơi ngạc nhiên…

Sau đó không chút do dự lùi về sau, nếu nói là kéo dài khoảng cách với Giang Dịch Dịch thì chẳng bằng nói là kéo dài khoảng cách với chiến trường sắp bắt đầu.

Không khí trì trệ căng thẳng.

Giang Dịch Dịch vuốt lưỡi đao, lẩm bẩm: “Cảm giác này tươi mới ghê.”

Giang Dịch Dịch không có kỹ năng chiến đấu, thứ duy nhất có thể lấy ra cũng bị phủ định, cảm giác như chỉ có thể chờ bị đánh đối với cậu mà nói quả thực rất mới mẻ, tuy dù có tới giờ phút này Giang Dịch Dịch cũng chưa từng sợ hãi.

Cậu nhớ rõ trước khi xuyên qua cảm giác sợ hãi không hề hiếm thấy, nhưng sau khi xuyên qua cậu thậm chí không thể nhớ được sợ hãi là cảm giác như nào.

Cậu tò mò lại chờ mong những chuyện sắp xảy ra, liệu có thể khiến cậu nhớ lại cảm xúc đã lâu không gặp này.

Đối phương đợi vài giây không đợi được Giang Dịch Dịch phản ứng, không đợi nữa, chân trái đạp mạnh lên đất, nhờ lực quán tính, khí thế mãnh liệt kéo gần khoảng cách với Giang Dịch Dịch, khí thế hung hăng không thể đỡ.

Đối với việc này Giang Dịch Dịch chỉ có duy nhất một phản ứng, cậu lùi về sau một bước, tạo khoảng cách với đối phương.

Loại hành vi này trong mắt người khác không khác gì bị dọa tới ngu người, vì thế đám người yên tĩnh phát ra vài thanh âm cổ vũ.

Lâm Dị nhìn Trọng Quyền khí thế hung hăng, không chút thương cảm lại kéo dài khoảng cách với Giang Dịch Dịch, tránh thành cá trên thớt.

Về phần lo cho Giang Dịch Dịch…?

Còn chẳng bằng lo cho Trọng Quyền.

Khoảng cách giữa Giang Dịch Dịch và Trọng Quyền không xa, thậm chí có thể nói là cực kỳ ngắn, chỉ cần hơi xông lên là có thể lập tức kéo gần.

Nhưng khoảng cách này trong mắt Trọng Quyền tựa như vô cùng xa xôi.

Khí thế xông lên hung hăng không biết từ lúc nào dần hạ xuống. Ánh mắt Trọng Quyền vốn tập trung ở chỗ yếu hại của Giang Dịch Dịch – cổ, nhưng vô thức chính hắn cũng chưa phản ứng, ánh mắt hắn đã đối diện với ánh mắt Giang Dịch Dịch.

Hai mắt giao nhau, Giang Dịch Dịch bình tĩnh nhìn hắn.

Hành động hắn càng lúc càng chậm, cho tới khi đứng trước mặt Giang Dịch Dịch thì dừng lại.

Hắn chậm rãi vươn tay…

“Bác Sĩ.” Không khí không biết từ lúc nào đã yên tĩnh, ở cửa sân thể dục đột nhiên vang lên thanh âm.

Giang Dịch Dịch quay đầu nhìn Diệp Vương ở ngoài sân thể dục.

“Mang tới cho cậu một người bạn cũ.” Diệp Vương nghiêng người để người phía sau bước ra.

Vẻ mặt bình tĩnh của Giang Dịch Dịch khi nhìn thấy người đứng sau lưng Diệp Vương bước ra thì xảy ra thay đổi, cậu nhăn mày.

“Bác Sĩ.” Ánh mắt Lâm Dị vẫn dừng trên người Trọng Quyền, hoàn toàn không để ý tới phía Diệp Vương, càng không thèm nhìn “người bạn cũ” trong lời Diệp Vương là ai.

“Chắc là được rồi.” Lâm Dị nhìn Trọng Quyền vươn tay lấy đi con dao trong tay Giang Dịch Dịch, mi tâm nảy lên, theo bản năng mở miệng.

Giang Dịch Dịch dời tầm mắt, nhìn bóng người cao lớn trước mắt.

Trọng Quyền cầm dao, ánh mắt khóa chặt trên người Giang Dịch Dịch, vẻ mặt lạnh lùng, tựa như giây tiếp theo sẽ phất tay lấy đi tính mạng Giang Dịch Dịch.

Quần chúng vây xem không biết từ lúc nào đã ngừng hô hấp, cả sân vận động tới vào yên tĩnh như có thể nghe tiếng kim rơi.

Giang Dịch Dịch vươn tay, lấy đi con dao trong tay Trọng Quyền.

Có người thở phào, ngụm khí này vốn rất nhẹ, nhưng vì hiện trường quá mức yên tĩnh nên lại trở nên cực kỳ nổi bật, khiến lòng người yên tĩnh đột nhiên hồi thần.

“Chuyện gì vậy? Sao Trọng Quyền lại dừng lại?”

“Lần này hắn định đổi cách đánh à?”

“Họ quen nhau hả?”

Trọng Quyền bị tước đi con dao, trong chớp mắt từ tĩnh hóa động, lập tức ra tay, sau đó nhanh chóng đấm một quyền về phía Giang Dịch Dịch – nhưng bị người đỡ lại.

“Kẻ Điên?” Tầm nhìn của Lâm Dị xuất hiện gương mặt quá mức quen thuộc, kinh ngạc lên tiếng: “Sao hắn lại ở đây?”

Tay Kẻ Điên nắm chặt nắm đấm của Trọng Quyền, ánh mắt tập trung trên mặt đối phương, toát ra vẻ hung hãn chưa từng có.

Trọng Quyền nheo mắt đánh giá Kẻ Điên, vẻ mặt vô cùng thận trọng.

Mãnh thú giằng co, tìm kiếm nhược điểm của nhau, giây tiếp theo sẽ ra tay, đánh mày chết tao sống.
Bình Luận (0)
Comment