Nhục Thân Thành Thánh

Chương 312 - Vây Công

Chương 312: Vây công

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Hắn không nghĩ tới, một đao này mặc dù chính mình không dùng đao ý gia trì, nhưng lực lượng cũng hẳn là đạt tới nửa bước Chân Nguyên cấp độ a, mà còn không phải là loại mới vào nửa bước Chân Nguyên loại kia, con khỉ này thế mà ngăn được?

Điều này khiến Nhất Minh quả thực không hiểu nổi, trong khu rừng này, tùy tiện xuất hiện một con nhất giai yêu thú đều mạnh như vậy sao?

Không đợi hắn suy nghĩ được bao lâu, đã cảm thấy được một thanh âm “vù vù” từ phía sau vang vọng mà tới, một con thanh mãng với chiếc đuôi xanh rờn vung mạnh đánh tới.

“Ầm ầm!”

Nhất Minh cũng không dám khinh thường, hắn nhận ra được, con thanh mãng này cũng là nhất giai yêu thú, nhưng khí lực này hẳn là cũng không thua kém gì con khỉ kia đi, cho nên hắn cũng không dám khinh thị, trường đao lóe lên từng trận hồng quang, một đao chém tới.

Thanh mãng với chiếc đuôi tựa như sắt thép đồng dạng, cường tráng mạnh mẽ, vảy da phát sáng rực rỡ lên từng trận lục quang, chiếc đuôi hung quang vụt mạnh tới, toàn bộ đất đá bên dưới đều bay tán loạn không thôi, thậm chí còn có tảng đá lập tức vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Một đao lại lần nữa va chạm, cả người của Nhất Minh không tự chủ bị một cỗ cực lực đánh bay về phía sau, nếu không phải hắn có khả năng phi hành, e rằng đã bị quất dính trên đại thụ đi.

“Thật mẹ nó mạnh!” Nhất Minh dường như chết lặng, hắn mặc dù chưa chiến với đỉnh tiêm nhất giai yêu thú, nhưng trong tưởng tượng của hắn, đám yêu thú này hẳn là không có mạnh tới như vậy đi?

Thân hình của Nhất Minh dừng lại ở giữa không trung, không đợi hắn kịp suy nghĩ, lại một nắm đấm to hơn một trượng hung hăng đánh tới, nhìn thấy cảnh này, thanh mãng bên dưới cũng lập tức di động, cả người không ngừng luồn lách, thân hình lập tức nâng lên cao, một chiếc miệng to như chậu máu lập tức cắn đi qua.

Nhất Minh né qua, trường đao trong tay không ngừng vung vẫy, lập tức mang cả hai cho đánh bay đi ra, bất kể là bọn nó có mạnh đến cỡ nào, cũng so với chính mình hiện tại không có chênh lệch bao nhiêu.

Hai bên nhất thời lâm vào tranh đấu, chỉ trong vài cái hô hấp Nhất Minh liền không cách nào chịu nổi liền bị đánh bay, huyết dịch trên người ẩn ẩn có dấu hiệu trào ra bên ngoài, từng cơn đau nhứt đánh tới khiến sắc mặt của hắn trắng bệch không thôi.

Một tiếng Hổ gầm truyền tới, Nhất Minh liền đưa mắt nhìn qua, nhìn thấy không phải là con Lục Hổ nhị giai hắn liền thở phào một hơi, con này so với Lục Hổ vừa nảy phải nhỏ hơn rất nhiều, nhìn vào liền biết chỉ là nhất giai mà thôi.

Mà thôi…

Nhất Minh cũng không biết nói như thế nào, một con nhất giai yêu thú liền có thể đánh ngang với chính mình, đây là đạo lý gì đây?

“Ầm ầm!”

Một tiếng kinh động truyền ra, bụi mù từ dưới đất tung bay khắp nơi, một đạo thân ảnh từ phía bên dưới phóng thẳng lên cao, hướng về phía của Nhất Minh đấm ra một quyền, cương phong vũ động, một quyền khổng lồ hướng thẳng về phía hắn mà tới.

Khí huyết của Nhất Minh dâng trào, đánh với đám nhị giai yêu thú hắn còn cân nhắc một chút, nếu chỉ là một đám nhất giai yêu thú thì hắn chưa bao giờ e ngại qua.

Trường đao trong tay hồng quang đại thịnh, một đao nghênh tiếp chém xuống, thế công vô cùng hung mãnh bá đạo, một đao đi qua, thân hình của Nhất Minh cùng với hầu tử liền bay ngược ra sau, không ai đều muốn thua kém ai một chút nào.

Hầu tử nhìn thấy tên nhóc này sắc mặt đều trắng bệch không thôi nó liền rất là hưng phấn, hai tay đấm vào trong ngực vang lên từng tiếng “uỳnh uỳnh” vang vọng cả khu rừng.

Nhất Minh còn chưa kịp lấy lại hơi thở, bạch hổ cùng với thanh mãng cũng đã vồ giết đi tới, không còn cách nào, hắn liên tục cầm đao chém ra, Nhất Minh đã thử lấy đao ý gia trì, nhưng trong đầu lại truyền tới một loại cảm giác nhức nhói vô cùng, khiến hắn không cách nào kích phát đao ý cho được.

Ánh mắt của thanh mãng khẽ híp thành một đường, trên thân của nó bắt đầu toát ra từng đoàn lục quang bao phủ vào bên trong, tiếp theo hơi thở, cái miệng lớn của nó bắt đầu phun ra một tràn sương mờ, bắt đầu bao phủ toàn bộ một mảnh khu vực vào bên trong.

Cảm nhận được trong không khí có chút biến hóa, đoàn sương mờ màu lục này hiện ra một sát na, không còn bất kỳ một con yêu thú nào dám tiếp cận đi vào, bạch hổ cùng với hầu tử liền ngay lập tức thả người lui về sau, ánh mắt có chút kiêng kỵ.

Nhất Minh còn không biết đám này đang làm cái gì đâu, nhưng khi nhìn thấy cái miệng lớn của thanh mãng không ngừng phun ra sương mờ, hắn liền ý thức được vấn đề nằm ở đâu, hóa ra là con thanh mãng này đang phun ra khí độc a, thảo nào đám yêu thú kia lại chạy xa như vậy.

“Vô dụng!” khóe miệng Nhất Minh kéo lên một vệt nụ cười, hắn cảm giác được, “giọt tí tách” bên trong cơ thể của chính mình bắt đầu nhỏ giọt nhanh hơn, đồng thời khả năng hấp thu linh khí bên trong linh thạch phải nhanh hơn rất nhiều.

Hay nói một cách khác, linh khí bên trong linh thạch đang lấy tốc độ cực kỳ nhanh chóng mà tiêu hao đi, điều này Nhất Minh đã biết từ trước, cho nên hắn cũng không có kinh ngạc.

Nhìn thấy con thanh mãng đang không ngừng phun ra khí độc, Nhất Minh liền nhân cơ hội này cầm đao giết đi tới, một đối ba hắn còn chơi được, bây giờ chỉ là một đối một hắn còn chưa e ngại qua bao giờ.

Nhất Minh quát chói tai một tiếng, dường như muốn để bản thân thanh tỉnh một dạng, bởi vì huyết dịch trong người đã tiêu hao nghiêm trọng, cho nên hắn không muốn chính mình bị ngất đi.

Khóe miệng của Nhất Minh lộ ra một tia máu đỏ, ánh mắt trong veo, hắn trải qua hai trận chiến đã bị thương rất nặng, trên người đã xuất hiện rất nhiều vết rách, thân thể gần như tan hoang đến cực điểm.

Lúc này, hắn lại cùng thanh mãng giao chiến, con thanh mãng này tựa như mình đồng da sắt một dạng, trường đao chém đi vào không hề để lại một chút vết thương nào, điều này chứng tỏ con thanh mãng này còn biết sử dụng khí huyết bảo bọc cơ thể đi, nếu không thì nó làm sao có thể kháng cự được trường đao của mình cơ chứ.

Thời gian trôi qua, rất nhiều yêu thú tụ tập mà tới, nhưng không có con nào dám xông đi vào, chỉ có dòng dõi của thanh mãng là không sợ khí độc đi vào bên trong, tràn diện chiến đấu phải nói nghiêng về một bên nghiền ép.

Đứng tại phương xa, bốn con nhị giai yêu thú nhìn về tình hình chiến đấu bên dưới, ánh mắt không khỏi lộ ra sảng khoái vô cùng, có thể đứng nhìn một tên nhóc bị đám yêu thú dạy cách làm người, đây quả thật là sảng khoái nha.

“Thanh Mãng ngươi quả thật là không nói đạo lý a, tộc của ngươi chơi sương độc như vậy thì ai mà chơi cho được?” một con hầu tử với thân hình vô cùng cường tráng có chút bất mãn nói ra.

Thanh Mãng nghe vậy liền cười hắc hắc: “Làm sao? Từ khi nào thì Yêu tộc lại đi nói đạo lý rồi? Ngươi nếu không phục thì có thể kêu tộc của ngươi xông vào đi nha, chúng ta cũng không có ngăn cản.”

“Ngươi….!”

Nhìn thấy Hầu Tử còn muốn nói cái gì, Lục Hổ liền lên tiếng can ngăn, hai tên này không lúc nào yên tĩnh cho được, điều này khiến lỗ tai của nó có chút phiền muộn.

Chúng nó đã đến nơi này từ lâu, nhưng vì nhìn thấy một đám nhất giai yêu thú cũng có thể đánh ngang tay với tên nhóc này, cho nên bọn nó cũng không có xuất hiện, mà là đứng ở một bên quan chiến.

Dù sao thì nhiệm vụ của bọn nó chỉ là giúp cho những người tiến vào nơi đây biết thế nào là lễ độ mà thôi, chúng nó cũng không có ý định mang những người này cho giết đi, dù sao những người có thể bước vào nơi này đều là những thiên kiêu không sai.

Cho dù là Nhân tộc, Yêu tộc hay là Ma tộc thiên kiêu, giết người nào đi nữa thì bọn nó cũng sẽ không có kết cục gì tốt, chính vì thế mà bọn nó mới đứng bên ngoài quan chiến như vậy.

Cũng may là con chim kia đang bị bất tỉnh đi, nếu không thì với tính cách của nó, không mang tên nhóc này xé thành trăm mảnh nó thề không làm người.

“Dựa theo tình hình này, tên thiếu niên kia hẳn là không chống cự được bao lâu, chúng ta lần này chơi có vẻ hơi lớn rồi a, lỡ tên này mà chết thật, chúng ta cũng coi như xong!” Đại Thử ở một bên trầm ngâm nói.

“Không ngại không ngại, ta tin là đám rắn kia hẳn là biết cân nhắc chuyện này, ta nói như vậy có đúng hay không nha?” khỉ lớn ngồi ở một bên cầm lấy quả chuối lột ra, bỏ vào miệng nhai nuốt, một bộ không liên quan tới chính mình bộ dáng.

“Hừ…!”

Bên trong Ám Điện, tại khu vực bình đài phía trên.

Thân hình Nhất Minh vẫn ngồi xếp bằng tại trung tâm của bình đài, từng đoàn u quang lan tỏa mà ra, Mộng Nguyệt bằng mắt thường cũng có thể thấy được huyết dịch từ trong người của tên nhóc này chảy xuống, thân thể tựa như rách ra đồng dạng, toàn thân đều tràn đầy máu tươi, cả khuôn mặt cũng hiện ra từng tia vết nứt, rất là dọa người.

Mộng Nguyệt nhíu mày một cái, nàng ngay lập tức lấy thần thức bao phủ cả người của tên nhóc này dò xét một cái, cảm thấy xung quanh thân hình của Nhất Minh tựa như được một bức tường vô hình bao khỏa toàn thân, thần thức của nàng cũng không cách nào tiến nhập đi vào, điều này khiến nàng có chút lo lắng!

“Tên nhóc này, hẳn là không có vấn đề gì a?”

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều!

Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!

Bình Luận (0)
Comment