Nhục Thân Thành Thánh

Chương 171


Chương 171: Lắng đọng
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhất Minh cùng Chúc Tình hai người sau khi từ biệt ba người Mộc gia liền tiếp tục nương theo phương hướng tiến về Đông Nam đạo mà đi.

Hắc Phong sơn mạch nối dài từ Đông Nam đạo cho đến Đông Bắc đạo phía trên, dãy sơn mạch này phải nói kéo dài gần một mảnh Đông vực từ trên xuống dưới.

Nghe nói, hơn vạn năm trước kia, Thiên Long giới không có chia ra Đông, Tây, Nam, Bắc, Trung vực cái gì.

Từ khi Linh tộc giáng lâm một màn kia, Nhân tộc cùng Linh tộc đại chiến đã khiến đại địa xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Đại dương mênh mông liền biến mất không có, đại địa khắp nơi liền biến đổi cực lớn, nơi thì nóng bức cực độ, nơi thì băng lạnh thấu xương, nơi thì lôi đình bổ xuống, nơi thì vạn độc tụ tập.

Chính vì như thế mà Nhân tộc mới phân cách bốn nơi như thế này thành bốn mảnh khu vực, mà Hắc Phong sơn mạch tại Đông vực, chính là làn ranh giới phân chia hai khu vực an toàn và nguy hiểm.

Từ Hắc Phong sơn về phía tây chính là khu vực an toàn, mà Hắc Phong sơn mạch về phía Đông chính là Đông Nam Đạo, Đông Hà Đạo, Đông Bắc Đạo ba nơi, mỗi nơi đều có chém giết không ngừng.

Nơi thì có yêu thú tập kích, nơi thì có linh tộc tấn công, mà bây giờ, Đông Nam Đạo hiện tại đang đứng dưới bờ nguy hiểm!
Ai cũng không biết rằng, mục đích thật sự của Huyết Ma Đường lần này hành động là nhằm vào cái gì, dù sao thì, một khối tàng bảo đồ cũng không cần phải đích thân tranh đoạt a?
Mà ngay lúc này, bên trong một khách điếm tại Đông Nguyên Thành.

Một thân ảnh thân khoác màu đỏ áo bào bỗng nhiên hiện ra bên trong gian phòng, cười cười nói:
“Đại ca, ta vừa nhận được hai tin tức, huynh muốn nghe cái nào?” Huyết Ngọc Mạn ngồi xuống bàn, tự rót cho mình một chén trà hớp một miếng.

“Muội cứ nói đi, còn thà nước đục thả câu cái gì?” Huyết Kỳ Phong liếc mắt nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói.

“Tin đầu tiên, chính là mảnh tàng bảo đồ kia đã được tên Nhị Hổ mang đi ra ngoài, phương hướng hẳn là đi đến Độc Hành Tông bên kia.

” Huyết Ngọc Mạn thản nhiên nói.


“Ừm, thế còn tin thứ hai?” Huyết Kỳ Phong gật gật đầu.

“Tin thứ hai chính là sau một tháng nữa chúng ta sẽ bắt đầu hành động, đám người bên Thập Lục đường kia cũng sẽ tranh thủ tiến về đây.

Bởi vì Linh Tộc bên kia có dị động, cho nên tại Đông Hỏa Quan phòng thủ nghiêm ngặt hơn trước rất nhiều, bọn họ tạm thời không có đến sớm để phối hợp chúng ta bố trí.

Cho nên, sự tình tại Đông Nguyên Thành đều cần chúng ta đi làm, đến lúc đó bọn họ nói sẽ phối hợp với chúng ta gây chú ý là được.


Huyết Ngọc Mạn thần sắc vui vẻ nói.

Huyết Kỳ Phong nghe vậy liền gật gật đầu, cũng không có cái gì mao bệnh.

Vốn dĩ nhiệm vụ lần này chính là do bọn họ ra sức, đám người Thập Lục đường kia chẳng qua là đến hỗ trợ về nhân lực mà thôi.

“Được, hiện tại có bao nhiêu thế lực tiến về Đông Nam đạo này rồi?” Huyết Kỳ Phong mở miệng hỏi.

Hắn hiện giờ cần phải biết nơi này đã tập trung bao nhiêu thế lực từ nơi khác tới, nếu không điều tra kỹ càng, e rằng kế hoạch sắp tới sẽ phải ngâm nước nóng.

“Hiện tại, phần lớn các thế lực đều là từ Đông Hà đạo tiến về, Đông Bắc đạo cũng không có bao nhiêu, phải nói là dường như không đáng nhắc tới.

Mấy ngày nay muội cho người quan sát số lượng người đến Đông Nguyên thành này cũng không phải ít, đa phần đều có tu vi Chân Nguyên cảnh.

Còn một số người đi đến tông môn các nơi thì muội cũng không tra được.


Huyết Ngọc Mạn lung lay chén trà trên bàn chậm rãi nói.

“Kế hoạch bố trí chuẩn bị như thế nào rồi?” Huyết Kỳ Phong lên tiếng hỏi.


Huyết Ngọc Mạn gật gật đầu: “Cũng không sai biệt lắm, trong một tháng hẳn là có thể tiến hành đồng loạt tấn công, đám người phía dưới đã đồng loạt học xong cấm thuật kia, hiện giờ chỉ chờ trưởng lão ra lệnh hành động nữa thôi.


“Ừm, nếu không còn chuyện gì nữa thì muội lui ra đi, ta còn phải khôi phục một chút.

” Huyết Kỳ Phong nhàn nhạt nói.


Những ngày này, Nhất Minh liên tục xuyên qua Hắc Phong sơn mạch, ban ngày tiến hành đi đường, ban đêm tìm chỗ cư trú.

Nhất Minh cũng không vì đi đường mà bỏ bê tu luyện, trên lưng ngựa thì tiến hành hấp thu linh thạch tu luyện, bình thường võ giả muốn làm được điều này không phải chuyện dễ dàng gì, nhưng Nhất Minh có “giọt tí tách” cho nên quá trình hấp thu phải nói là xe nhẹ đường quen, không hề có bất kỳ cản trở nào.

Có một điều tốt là, Hắc Phong sơn mạch này thường xuyên có người lui tới Đông Nam đạo, cho nên đường đi cũng dễ hơn rất nhiều, đói thì có dã thú mang lên nướng, khát thì có nước sẵn tại bên trong nhẫn trữ vật.

Cho nên quá trình đi đường này cũng không quá khó khăn cái gì, chỉ có một điều khó khăn là, hắn cưỡi ngựa chạy hơn mười ngày rồi vẫn chưa ra khỏi Hắc Phong sơn mạch này.

Đêm nay, Nhất Minh hai người dừng lại bên cạnh một cái sơn cốc cao hơn hai trượng, cả ngày đi đường, người mệt ngựa mỏi.

Phải nói, mấy ngày nay đi đường hắn gặp không ít dã thú, con nào con nấy đều không biết tự lượng sức mình, còn tinh quái loại hình thì Nhất Minh không thấy.

Hắn dự đoán trong tòa Hắc Phong sơn mạch này hẳn là có nhiều ổ tinh quái trong đây, nhưng vì bọn chúng có khả năng ấn nấp không tồi, cho nên mới không bị phát hiện.

Bước vào trong sơn cốc, trong này một mảnh đen thui không thấy cái gì.

Nhất Minh cùng Chúc Tình nhanh chóng thắp lên đống lửa, ánh sáng lờ mờ chiếu rọi một mảnh sơn cốc bên trong.

Trong này ngoài đá với đá thì không có cái gì, Nhất Minh hai người sau khi ăn uống no say xong thì mạnh ai nấy nghỉ ngơi.


Chúc Tình sắc mặt có chút ửng đỏ, mấy ngày nay đi cùng với tên này khiến nàng cũng có chút cảm giác thân thiết, hôm nay lại cùng chung với hắn trong một sơn cốc nhỏ thế này, thật sự là ngại quá a!
Nếu không phải hiện tại là trời tối và có đống lửa kế bên, thì gương mặt ửng đỏ của nàng đã sớm bị Nhất Minh phát hiện.

Nghĩ tới đây, nàng lại không tiếp tục trò chuyện mà xoay người đi đến bên cạnh góc đá nằm xuống nghỉ ngơi.

Nhất Minh ngồi xếp bằng bên cạnh đống lửa, nhắm mắt dưỡng thần.

Lần trước đánh chết tinh quái thời điểm, Nhất Minh không có nhận được một cái linh điểm nào, điều này khiến hắn có chút trầm ngâm.

Đánh chết dã thú là không nhận được linh điểm, đó là điều chắc chắn rồi.

Có lẽ là do dã thú không có tu vi trong người, cho nên không cách nào thu thập linh điểm a.

Còn con tính quái kia, nếu tính ra thì cũng không phải do hắn tiêu diệt, mà là do cấm chế bên trong tâm thần của mình kích hoạt diệt sát.

Vậy nên, linh điểm chỉ có được, khi bản thân chủ động giết những sinh linh có tu vi trong người mà thôi, còn lại thì không cách nào thu hoạch a.

Hiểu rõ điều này, Nhất Minh hắn cũng không có đáng tiếc cái gì.

Hắn không biết cái bảng này là từ đâu mà ra, từ lúc hắn tới Thiên Long giới thì cái bảng này đã xuất hiện.

Bản thân mình nhờ cái bảng này mà có thể tăng tiến tu vi nhanh chóng, chỉ cần có linh điểm, mọi vấn đề đều không phải là vấn đề.

Người ta khổ tâm tu hành, chính mình thì càng chiến càng mạnh.

Không lẽ nói, cái bảng này chính là vì thể chất của mình mà ra?
“Bá Thể, nghe tên thôi là đã thấy chiến rồi a!”
Mà cũng không đúng a.

Chính mình mới vừa thức tỉnh một chút thể chất gần đây, mà cái bảng lại có từ trước đó.

Thời gian không hợp lý lắm a.


Nhất Minh sờ sờ cằm, nghĩ mãi cũng không nghĩ ra cái gì, hắn quyết định bỏ vấn đề này qua một bên.

“Đêm nay, chính ta tổng kết một chút quá trình tu hành đi, coi như lắng đọng một chút!” Nhất Minh thầm nghĩ, quyết định, hắn bắt đầu tĩnh tâm, tâm vô tạp niệm, bắt đầu đúc kết quá trình tu luyện.

Đầu tiên chính là Tôi Thể Quyết.

Cái này chỉ là sử dụng thiên địa linh khí tiến hành rèn luyện nhục thân.

Mỗi chu thiên đi qua kinh mạch, đều mang tới một lần rèn luyện tăng lên.

Linh lực từ trong kinh mạch bắt đầu di chuyển toàn thân, từ da chạy vào cơ bắp, xâm nhập xương cốt, dạo qua nội tạng, tiến hành rèn luyện toàn bộ nhục thân.

Theo quá trình rèn luyện lâu dài, nhục thân sẽ từ từ mạnh lên, thẳng đến một thời khắc, bản thân vận chuyển linh lực với tốc độ cực nhanh để đột phá cực hạn, tiến vào một tầng cao mới.

Những võ giả tại Thiên Long giới chỉ cần thông qua Bát mạch, liền có thể tiến hành Tôi Thể, ngưng tụ Chân Nguyên.

Mà mình hiện tại, còn chưa hoàn thành mở ra Thập Lục mạch, nhưng đã có lực lượng viễn xa Tôi Thể cửu trọng, gần tiếp cận với nửa bước Chân Nguyên tình cảnh.

Đây là cũng là một loại tu luyện a!
Cái nào có ưu điểm, tương tự cũng có nhược điểm của nó.

Chỉ bằng lượng tiêu hao, nghị lực, kiên trì, chịu đựng đau đớn mỗi khi muốn đột phá Tôi Thể Quyết, đó là một cỗ ý chí không phải bình thường võ giả có thể chịu được.

Nếu so sánh chính mình với những võ giả tại giới này, chính mình tuyệt đối không thua bất kỳ người nào.

Nhưng nếu so sánh với bản thân giới vực, e rằng cũng chỉ là bình thường mà thôi a?
“Không thể tự mãn, không thể tự mãn! Đường tu hành còn dài, ta còn chưa khai mở hết Thập Lục mạch đâu.

Đến chừng đó, thân thể sẽ xảy ra biến hóa gì, không biết được a!”
Nhất Minh lắc lắc đầu, bắt đầu tiếp tục lắng đọng tự thân tu vi.

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!

Bình Luận (0)
Comment