Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy

Chương 97

Cuối tháng là thời điểm phòng hành chính bận rộn nhất, lại trùng với Quốc Khánh nên việc xin nghỉ để kết hôn của Từ Tri Tuế cũng không hề suôn sẻ. May là quan hệ của cô cũng không tệ, các đồng nghiệp cũng quan tâm đến cô nên đã chủ động đề nghị đổi ca làm, nhiều người chắp vá mới dành ra mấy ngày cho cô.

Dựa theo phong tục, tốt nhất là cô dâu và chú rể không nên gặp nhau vào đêm trước hôn lễ, Chu Vận là một người khá truyền thống trong mặt này, chuyện gì cũng phải tuân thủ theo quy tắc, dưới sự đốc thúc nghiêm khắc của bà ấy, Từ Tri Tuế quay về nhà mình ngủ trước ba ngày, yên tâm chờ đợi ngày quan trọng nhất trong đời mình đến. 

Đêm trước hôn lễ, cô mất ngủ đến nửa đêm, nhìn chiếc áo cưới thiêng liêng màu trắng tinh treo trên đầu giường, nhịp tim đập rộn ràng, vừa hồi hộp vừa mong đợi…

Cuối cùng thì cô cũng sắp gả cho người mà mình thích từ thuở niên thiếu. 

Đêm khuya, Kỳ Nhiên gọi đến, hỏi cô đã ngủ chưa. 

Mấy ngày qua anh bận rộn với những sắp xếp cuối cùng nên cũng quay về Vịnh Ngân Hà ở, hai người đã không gặp nhau gần ba ngày, không phải là không hề nhớ nhung gì nhau. Vừa nghĩ cô sẽ mặc một bộ váy trắng và trở thành vợ của mình, đáy lòng của Kỳ Nhiên cũng không kiềm được dâng lên cảm giác xao xuyến, chỉ mong rằng thời gian có thể trôi nhanh hơn một chút. 

“Khách khứa bên đó thế nào rồi?” Từ Tri Tuế nắm chặt ga trải giường hỏi.

“Đã thu xếp xong hết cả rồi, mọi người sẽ ở lại khách sạn nơi tổ chức tiệc cưới. Hai người cậu bên em…” Kỳ Nhiên ngập ngừng một chút: “Anh cũng đã sắp xếp phòng cho mỗi người họ rồi.”

Từ Tri Tuế cụp mắt, buồn bã đáp lời: “Dạ, việc đó anh tự sắp xếp là được.”

Nhà họ Kỳ có quan hệ rộng, rất nhiều bạn bè làm ăn đều biết chuyện anh sắp kết hôn, bọn họ không ngại đường xá xa xôi cũng phải chạy đến tham gia, bên này anh vẫn cần xuất hiện để tiếp đãi, vì thế nên còn phải bao cả hai tầng sảnh lớn của khách sạn. 

So với số lượng khách rất lớn của nhà họ Kỳ, bên phía Từ Tri Tuế lại khá vắng vẻ, người đến không phải là chị em của Chu Vận thì chính là một vài đồng nghiệp cùng công ty mình. 

Cô không thích khoe khoang, quan hệ thân thích ở Nam Hồ lại mờ nhạt nên cô chỉ thông báo với gia đình chú. Nhưng không biết hai người cậu của cô nghe được tin tức cô sắp kết hôn từ đâu, mấy người tự quyết định dẫn cả gia đình chạy từ Nam Hồ đến đây, lúc gặp mặt còn không quên trách rằng cô đã quên mất cội nguồn, không tôn trọng người bề trên, chuyện lớn như kết hôn vậy mà cũng không nói với bọn họ một câu. 

Lúc ấy, trong lòng Từ Tri Tuế ngập lửa giận nhưng vì ngại có người ngoài nên cô cũng không nổi giận ngay tại chỗ. 

Sao cô không biết được ý đồ của hai cậu được, không phải là muốn nhân dịp hôn lễ lần này để nịnh nọt người nhà họ Kỳ nhưng lại không chịu hạ mình lấy lòng mà vẫn bày ra bộ dạng của người bề trên như cũ. 

Chu Vận vô cùng xấu hổ với hành động của hai người anh trai mình nhưng dù sao thì bọn họ cũng đã đến đây rồi, chung quy cũng không nên đuổi họ đi ngay trong ngày vui được, theo ý của Kỳ Nhiên là sắp xếp chỗ ở cho bọn họ trước đã, coi như là giữ thể diện cho nhà cô trong ngày hôn lễ, còn về những chuyện khác, trong lòng anh hiểu rõ hai cậu là loại người gì. 

Sau khi trò chuyện xong chi tiết về hôn lễ ngày mai, hai người chúc nhau ngủ ngon rồi cúp điện thoại. 

Từ Tri Tuế vẫn trằn trọc không ngủ được, cô quyết định thức dậy ra ban công hít thở một lát. Cô mở cửa ra lại phát hiện phòng Chu Vận vẫn còn ánh đèn le lói, cô vừa bước đến cạnh cửa, đã nhìn thấy Chu Vận đang ngồi ở mép giường, cẩn thận vu.ốt ve hai tờ giấy đăng ký kết hôn đã cũ kỹ, hai mắt ngấn lệ. 

Từ Tri Tuế đẩy cửa bước vào, khẽ gọi một tiếng: “Mẹ.”

Nghe tiếng động, Chu Vận vội vàng cất vật trong tay đi, mỉm cười lau khóe mắt, làm như không có chuyện gì nói: “Đã trễ như vậy rồi mà con còn chưa đi ngủ sao?”

“Con không ngủ được.” Từ Tri Tuế lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh bà ấy, đôi mắt đầy lo âu nhìn bà ấy.

Chu Vận khẽ cười, bàn tay ấm áp đặt lên mu bàn tay của cô: “Mẹ không sao đâu, chỉ là lại hơi nhớ ba con rồi. Lúc trước, ông ấy cũng từng nhắc về chuyện lễ cưới của con, muốn con lập gia đình sớm một chút nhưng lại cảm thấy không có con trai nhà ai xứng với con gái rượu của mình, bây giờ ngày này thật sự đã đến rồi… Nhưng ông ấy lại không còn cơ hội nhìn thấy nữa, mẹ muốn báo tin vui này cho ông ấy.”

Hốc mắt Từ Tri Tuế ươn ướt, cô cầm tay mẹ nói: “Ba sẽ biết mà, ba sẽ cảm thấy mừng cho con.”

“Đúng vậy, ông ấy sẽ thấy thôi.” Chu Vận đưa tay lau đi những giọt nước mắt ở khóe mắt của con gái, đau lòng nói: “Được rồi, con chỉ được khóc một lần này thôi đấy, ngày mai là ngày lành của con, hai mẹ con chúng ta đều phải thật vui vẻ mới được.”

“Dạ, được.”

“Vậy thì mau về ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm để trang điểm.”

Từ Tri Tuế dán mặt vào đầu gối của Chu Vận, cô chớp chớp mắt nhưng không hề có ý định đứng dậy: “Mẹ ơi, tối nay con muốn ngủ cùng với mẹ.”

Chu Vận vu.ốt ve tóc của cô, dịu dàng cười: “Con đã là gái sắp đi lấy chồng rồi mà còn muốn ngủ cùng mẹ à, con không thấy xấu hổ sao?”

Từ Tri Tuế: “Bởi vì sắp phải gả đi rồi nên mới càng muốn ngủ cùng mẹ mà.”

Chu Vận sờ mặt cô, chóp mũi bà cay cay, bên ngoài lại giả vờ như không có việc gì: “Dù sao thì chúng ta ở gần nhau như vậy, nếu Kỳ Nhiên bằng lòng thì con muốn quay về lúc nào cũng được, đến lúc đó đừng nói là mẹ đang chia cắt đôi uyên ương đấy!”

Từ Tri Tuế nằm cuộn tròn trong ngực mẹ: “Không đâu.”

Đêm nay, Từ Tri Tuế được mẹ ôm vào lòng và vỗ về như khi còn bé, hai mẹ con tựa đầu vào nhau nói rất nhiều chuyện, sau đó mí mắt dần nặng trĩu, cũng không biết ai là người đã thiếp đi trước. 

Hôm sau trời còn chưa sáng, Tần Di đã dẫn thợ trang điểm đến gõ cửa, nhìn thấy đôi mắt Từ Tri Tuế sưng lên như quả óc chó, cô ấy tức giận nói: “Chị gái à, tối qua cậu đi ăn trộm à? Không phải tớ đã nói là phải nghỉ ngơi rồi sao?”

Từ Tri Tuế cúi người tìm dép: “Đợi khi nào cậu kết hôn thì sẽ hiểu cảm giác lúc đó là gì, tớ căn bản không thể ngủ được đấy, có biết không?”

Tần Di trợn mắt, không thèm nói nhiều với cô, giục cô nhanh đến phòng tắm rửa mặt, rồi nhờ thợ trang điểm xoa bóp để giảm sưng cho cô. Bản thân mình thì xắn tay áo lên, nóng lòng muốn thử, cô ấy cầm lấy điện thoại xem đi xem lại quy trình và giám sát, dù sao thì lần tổ chức hôn lễ này, cô ấy cũng là phù dâu duy nhất của Từ Tri Tuế, Tần Di cảm thấy phấn khích hơn bao giờ hết. 

Cách trang điểm của cô dâu vừa tinh xảo vừa phức tạp, lễ phục khác nhau còn phải kết hợp với những kiểu trang điểm không giống nhau, Từ Tri Tuế ngồi trước bàn trang điểm mấy tiếng. Hẳn là vì quá phấn khích nên dù đêm qua cô không ngủ ngon nhưng vẫn không hề cảm thấy mệt mỏi một chút nào, vui vẻ cười đùa thảo luận với Tần Di rằng lát sau nên chơi khăm chú rể như thế nào. 

Bên kia, Kỳ Nhiên cũng đã dậy từ sớm, anh mặc vest chỉnh tề, lên đoàn xe rước dâu cùng với những người bạn thân.

Sau khi trời sáng, điện thoại di động của anh chưa bao giờ yên lặng, bạn bè làm việc chung không ngừng gọi đến chúc mừng anh. Dù là chúc mừng thật lòng hay là nịnh hót, mặt Kỳ Nhiên đều vô cùng rạng rỡ, chấp nhận hết tất cả. 

Lúc xe dừng lại dưới nhà cô dâu, Kỳ Nhiên nhận được một tin nhắn từ số lạ gửi đến, nhân lúc Tống Nghiên đang bận rộn kiểm tra những bao lì xì, anh mở hộp thư đến ra xem. 

Tin nhắn kia chỉ có mấy chữ đơn giản, chữ ký lại làm người ta cảm thấy như đã qua một đời. 

[Chúc cậu tân hôn vui vẻ…] Bùi Tử Dập.

Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm tin nhắn kia mấy giây, sau đó cười nhạt, trả lời: [Cảm ơn.]



Quá trình đón dâu biến đổi bất ngờ, lúc trên đường tới đây Kỳ Nhiên đã dự đoán được rằng người bên trong sẽ không dễ dàng để anh ôm người đẹp về nhà, nhưng khi thật sự bước đến trước cửa, anh mới nhận ra các cô lại gian xảo đến vậy. 

Tần Di bụng đầy mưu mô, lại là chuyên gia hôn lễ, cô ấy có một mình mà ngăn cản cả đội đón dâu, Kỳ Nhiên đứng ở cửa mất hết mười mấy phút, nhét vào vô số bao lì xì nhưng ngay cả cửa cũng không đặt chân vào được. 

Điều làm anh đau đầu nhất chính là em gái ruột Kỳ Dữu của mình, không mau mở cửa giúp anh thì thôi đi, ngược lại còn bất ngờ phản bội, đưa ra rất nhiều ý tưởng tồi tệ, giúp Tần Di và Phùng Mật chặn cửa, thật sự là nói ngọt nói nhạt đều không nghe, mềm cũng không ăn. Mặc dù Kỳ Nhiên vẫn ung dung song lúc này cũng bị mấy cô gái này làm mồ hôi nhễ nhại khắp người, bắt đầu có ý định muốn đạp cửa cướp cô dâu. 

Thấy sắp trễ giờ, Tống Nghiên quay về xe tìm mấy thiết bị cần thiết khi đi xa nhà của mình, chọc vào ổ khóa loay hoay một hồi, dễ dàng cạy cửa ra. 

Kỳ Nhiên dẫn đoàn đón dâu ùa vào trong, Tần Di tức giận đến mức giậm chân, gân cổ lên hét lớn: “Kỳ Nhiên! Cậu là tên lừa đảo!”

Kỳ Nhiên không thèm để ý nhiều như vậy, anh đi lướt qua đám người rồi xông vào phòng ngủ, khi nhìn thấy Từ Tri Tuế cầm quạt ngồi trên giường, anh đột nhiên cảm thấy như mọi sự chờ đợi và “tra tấn” trước đó đều đáng giá.

Anh cầm một bó hoa, quỳ một chân xuống trước mặt Từ Tri Tuế: “Tuế Tuế, gả cho anh đi.”

Từ Tri Tuế che mặt, nở một nụ cười xinh đẹp, dưới ánh nhìn chằm chặp của mọi người ngại ngùng gật đầu: “Được.”

“Đi nào, chúng ta cưới thôi!” Cơn sóng trong lòng Kỳ Nhiên cuộn trào, anh ôm lấy cô dâu của mình bước ra ngoài.



Nghi thức của hôn lễ được tổ chức trong bầu không khí vô cùng lãng mạn và ấm áp, tất cả tựa như trong giấc mơ của Từ Tri Tuế, điều tiếc nuối duy nhất của cô chính là trong thời khắc quan trọng như vậy nhưng mình không thể nắm tay ba bước vào sân, nhưng những chuyện này cũng không sao, cô tin rằng ở một thế giới mà cô không nhìn thấy được, Từ Kiến Minh và Thư Tĩnh cũng sẽ dùng một cách thức khác để làm chứng cho sự hạnh phúc của con trai và con gái. 

Mười hai giờ tám phút, đã đến giờ lành, Từ Tri Tuế mặc chiếc váy lụa trắng, nắm tay mẹ xuất hiện trong phòng tổ chức tiệc đầy khách. Ánh đèn tối lại, chỉ có một ánh sáng chói lóa chiếu vào người cô, chiếu lên chiếc váy cưới được khảm đầy kim cương lấp lánh như khoác cả dãy ngân hà lên người, dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người trong phòng, cô từ từ đứng lại ở phía cuối sân khấu. Cô nhìn người đàn ông mà mình yêu sâu đậm từ xa.

Khi cô vẫn còn là một cô gái ngây thơ chưa biết gì, cô đã từng ảo tưởng về cảnh tượng này vô số lần… Kỳ Nhiên mặc vest và đi giày da, tay cầm bó hoa, vượt qua mọi khó khăn thử thách để đến cưới cô. 

Đã có bao nhiêu lần, cô cho là cảnh tượng như vậy mãi mãi chỉ tồn tại trong ảo tưởng của cô mà thôi, đến bây giờ cũng không dám cầu mong rằng thời khắc kia sẽ trở thành hiện thực. Song khi khung cảnh này thật sự xảy ra, cô cảm động như muốn thốt lên rằng cuối cùng thì trời cao cũng đã chiếu cố đến cô. 

Ánh mắt hai người chạm vào nhau trên không, ngưng lại trong nháy mắt, tình cảm lặng lẽ trào dâng. Trái cổ Kỳ Nhiên di chuyển, ngón tay hơi run rẩy để lộ sự kích động và căng thẳng của anh lúc này. 

“Mời chú rể bước lên nghênh đón cô dâu của anh ấy!”

Dưới sự chỉ dẫn của người dẫn chương trình, Kỳ Nhiên bắt đầu bước đến phía cuối sân khấu, khóe môi cứng đờ từ từ thả lỏng, thay vào đó là một nụ cười dịu dàng, ánh mắt kiên định dính chặt trên người Từ Tri Tuế, dường như cả thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ. 

Cảnh tượng trước mắt đẹp đến mức anh không kịp chờ đợi muốn ôm chặt lấy cô, giao phần còn lại của cuộc đời mình vào tay cô. 

“Tuế Tuế.” Kỳ Nhiên quỳ một chân trên mặt đất, giơ đóa hoa trong tay lên: “Em đồng ý lấy anh nhé?”

Từ Tri Tuế vui mừng đến mức chảy n.ước mắt, cô đưa tay lau khóe mắt: “Được.”

Hai người từ từ đi đến giữa sân khấu dưới sự chúc phúc của những vị khách, trao cho nhau chiếc nhẫn tượng trưng cho lời thề, sau đó hôn nhau thật sâu. 
Bình Luận (0)
Comment