Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy

Chương 17

Thi thể của mẹ Kỳ được đưa đi hỏa táng ngay sau ngày bà ấy qua đời. Mặc dù dịch vụ bên tang lễ rất nhanh chóng nhưng Kỳ Thịnh Viễn vẫn cố gắng ở nhà để thu xếp hậu sự cho người vợ đã khuất của mình.

Ngày đưa tang là vào chủ nhật, đúng ngày nghỉ của trường. Từ Tri Tuế trốn buổi luyện thi vật lý, cô liên hệ với Tống Nghiên và Bùi Tử Dập để cùng nhau tới nhà họ Kỳ.

Nhà họ Kỳ sống trong khu biệt thự ở Vịnh Ngân Hà, phía tây có công viên rừng rậm um tùm, phía đông sát với sông Vĩnh An. Khu vực này nằm ở vị trí cực kỳ đắc địa, cảnh vật chung quanh dễ chịu. Lối vào khu dân cư là một con phố nhỏ khá lâu đời, không khó để nhìn thấy những ruộng ngô đồng trồng mênh mông khắp nơi.

Khi còn học tiểu học, Từ Tri Tuế từng liếc nhìn thấy địa chỉ nhà Kỳ Nhiên trong cuốn sổ tay của giáo viên chủ nhiệm, cô vẫn luôn ghi nhớ trong lòng nhưng chưa bao giờ dám đến hoặc có cơ hội đến gần.

Không ngờ rằng lần đầu tiên cô tới đây lại là để dự đám tang.

Lúc xuống xe đã có hai nam sinh chờ Từ Tri Tuế ở trước cửa. Bùi Tử Dập dẫn hai người đi qua cổng khu dân cư, nhân viên bảo vệ gật đầu mỉm cười với cậu ấy… Lúc này Từ Tri Tuế mới biết rằng nhà của Bùi Tử Dập cũng ở khu này.

Hai nhà họ Kỳ và họ Bùi đã thân thiết với nhau từ mấy đời. Trước đây mua nhà cùng một khu, cậu ấy và Kỳ Nhiên đã có một mối quan hệ thân thiết khi cùng nhau lớn lên từ lúc còn cởi truồng. Sau khi mẹ Kỳ lâm bệnh, người nhà họ Bùi đã giúp đỡ rất nhiều, mẹ Bùi cũng là người đã hỗ trợ liên hệ với bác sĩ phụ trách lúc ấy.

Ba người sóng vai đi vào trong. Nhà họ Kỳ nằm ở tòa gần với sông sâu nhất. Trong sân của tòa nhà ba tầng kiểu nước ngoài giờ đây chật kín khách khứa tới chia buồn… Khi còn sống Thư Tĩnh là một người rất hòa nhã, lúc tin dữ ập đến, tất cả người thân và bạn bè gần xa đều vô cùng đau buồn nên chắc chắn sẽ không để bà ấy phải thấy tủi thân sau khi ra đi.

Kỳ Thịnh Viễn đang đứng tiếp khách ở ngoài cửa thì chợt nhìn thấy Từ Tri Tuế, Bùi Tử Dập và Tống Nghiên xuyên qua lớp rào chắn. Sắc mặt ông ấy hơi thay đổi, khẽ nói với người bên cạnh vài câu rồi vượt qua đám người đi tới chỗ bọn họ.

Ông ấy dừng cách bọn họ mấy bước chân, gật đầu ra hiệu với hai cậu thiếu niên và cuối cùng nhìn về phía Từ Tri Tuế: “Đến rồi à.”

Từ Tri Tuế gật đầu, thận trọng nói: “Chú Kỳ, xin hãy nén bi thương ạ.”

Kỳ Thịnh Viễn quay mặt đi, hít một hơi thật sâu một hồi lâu rồi mới khàn giọng nói: “Vào trong xem Kỳ Nhiên thế nào. Thằng bé cứ lặng lẽ ngồi bên linh cữu của mẹ nó ba ngày mà không nói năng gì rồi. Mấy đứa chơi thân với nó, nhờ các cháu khuyên bảo nó giúp chú một chút.”

Từ Tri Tuế nhìn vào trong linh đường rồi gật đầu vâng lời.

Bên trong linh đường không bật đèn, chỉ có hai ánh nến đang đung đưa bên cạnh di ảnh của mẹ Kỳ. Đó là ảnh chứng minh thư của bà từ khi còn trẻ, trên mặt là nụ cười dịu dàng, đuôi lông mày nơi khóe mắt nhìn rõ sự hạnh phúc.

Hai bên đều có vòng hoa, Kỳ Nhiên mặc bộ đồ tang đang quỳ gối trên bồ đoàn. Anh cúi thấp đầu, bóng lưng nhìn vô cùng cô đơn, chẳng còn đâu dáng vẻ thiếu niên tỏa sáng rạng ngời trong ký ức của Từ Tri Tuế nữa.

Từ Tri Tuế chưa từng thấy anh như vậy, lòng cô tức khắc đau nhói như bị dao đâm, nước mắt không kìm được mà trào ra.

Bùi Tử Dập đi vào, cúi người vỗ lên vai Kỳ Nhiên, những lời an ủi ngay trên môi nhưng lại chẳng thể nói ra thành lời.

Nếu điều đó không xảy ra với mình thì sao có thể thực sự đồng cảm được đây?

Nghĩ tới dì Thư Tĩnh ngày xưa trông nom chăm sóc cho mình, mũi Bùi Tử Dập chua xót, ngàn chữ nghẹn ngào trong lòng cuối cùng chỉ hóa thành một câu “nén bi thương” yếu ớt.

Kỳ Nhiên chậm chạp, ngơ ngác ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng không hề có sức sống.

Nhận ra phía sau có người, anh khẽ cử động, khi quay đầu lại, ánh mắt bất ngờ chạm vào ánh mắt Từ Tri Tuế, anh nhìn thật sâu vào cô rồi nhanh chóng cúi đầu.

Nhìn anh tiều tụy thấy rõ, đôi mắt trũng sâu vì đau buồn nhiều ngày và gầy đi trông thấy. Từ Tri Tuế nhìn anh như vậy mà lòng càng thêm khó chịu, cô muốn qua khuyên anh ăn chút gì để chú Kỳ không phải lo lắng, nhưng lúc định cất lời thì lại bị Tống Nghiên ngăn lại.

“Bỏ đi, gặp chuyện này người ngoài nói gì cũng vô ích thôi, để cậu ấy tự nghĩ thoáng ra vậy.”

Tống Nghiên cầm mấy nén hương, thắp nến trước linh cữu rồi đưa cho Từ Tri Tuế và Bùi Tử Dập. Từ Tri Tuế cầm nén nhang và cúi đầu thật sâu trước di ảnh của Thư Tĩnh, từng giọt nước mắt chảy xuống dưới sàn nhà.

Buổi trưa nhà họ Kỳ có chuẩn bị một mâm cỗ. Tuy nhiên khách khứa tới đông hơn dự kiến nên nhất thời có chút bận rộn, Bùi Tử Dập và Tống Nghiên được gọi ra giúp đỡ.

Từ Tri Tuế là người lạ không quen biết ai. Cô nhìn thấy người ra người vào, gật đầu chào hỏi lẫn nhau mà chỉ biết lúng túng đứng ở góc cửa, không biết phải làm gì.

Dì giúp việc thấy cô ngại nên mời cô vào phòng khách uống trà. Từ Tri Tuế nhận chén trà và ngồi xuống ghế sô pha, nhân cơ hội này để xem xét cách bài trí trong nhà.

Cách trang trí cách điệu là sự kết hợp giữa phong cách Trung Hoa và phương Tây. Bàn trà và ghế gỗ dùng trong đại sảnh đều được làm từ loại gỗ Trinh Nam xịn, Từ Tri Tuế không biết nhiều về những thứ này, nhưng nhìn thoáng qua cũng có thể biết rằng chúng rất đắt tiền. 

Đối với những người dân quê ở Nam Hồ, việc ba của Từ Tri Tuế là Từ Kiến Minh có thể đưa vợ và con gái ra thủ đô mở công ty, mua được hai căn nhà ở đây đã là quá thành công rồi. Song hôm nay bước vào cửa nhà họ Kỳ, Từ Tri Tuế mới thực sự mở mang tầm mắt để hiểu thế nào gọi là người giỏi còn có người giỏi hơn. Ba căn nhà cạnh nhau của gia đình cô gộp lại còn chưa bằng một nửa khoảnh sân to rộng của nhà họ Kỳ nữa.

Đặt lên bàn cân so sánh, có lẽ người như Kỳ Thịnh Viễn mới được coi là doanh nhân xuất sắc, còn ba của cô cùng lắm thì chỉ được coi là ông chủ nhỏ kiếm được một chút tài sản mà thôi.

Nhưng mà, cô rất hài lòng với những gì mình có hiện tại. Một mình Từ Kiến Minh xây dựng chỗ đứng ở thủ đô nào có dễ dàng, chỉ cần cả gia đình khỏe mạnh bình an là tốt rồi.

“Hu hu…”

Trong lúc Từ Tri Tuế đang chìm đắm trong suy nghĩ, tiếng nức nở từ trong góc đã đưa cô trở lại thực tại. Tiếng khóc rất nhỏ và nhẹ, nếu không chú ý kỹ sẽ khó có thể nghe thấy. Từ Tri Tuế đặt tách trà xuống rồi đứng dậy, đi theo hướng phát ra âm thanh và nhìn thấy Kỳ Dữu đang ngồi xổm một mình ở góc cầu thang.

Cửa sổ nhỏ ở cầu thang hé mở, gió lạnh lùa vào. Kỳ Dữu co ro trong góc tối, chỉ mặc một bộ váy mỏng manh, ôm trong tay một con búp bê nhồi bông, trông vô cùng đáng thương.

Không có người phụ nữ đứng ra lo liệu nhà họ Kỳ, Kỳ Thịnh Viễn quá bận rộn, không thể một mình lo liệu mọi việc. Ông bà ngoại của Kỳ Dữu đã già, lại chìm đắm trong nỗi đau của người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nên nhất thời không có ai còn tâm trí trông nom đứa bé này.

Trong lòng Từ Tri Tuế hơi đau xót, cô bèn đi tới ngồi xổm trước mặt cô bé rồi đưa tay vuốt tóc Kỳ Dữu: “Kỳ Dữu, chị đưa em ra ngoài nhé? Ở đây lạnh lắm, đừng để bị cảm.”

“Em không ra đâu. Ngoài đó mọi người nhìn em với ánh mắt lạ lắm. Em nhớ mẹ, nhưng họ đều nói là mẹ đã sang thế giới khác rồi.” Kỳ Dữu ngẩng đầu, nhìn cô bằng đôi mắt đẫm lệ: “Chị ơi, chị có nghĩ mẹ sẽ quay lại gặp bọn em không?”

Từ Tri Tuế quay đầu sang chỗ khác, nghẹn ngào không nói thành lời.

Một lúc lâu sau, cô cởi chiếc áo khoác len đen rồi choàng lên cơ thể nho nhỏ của Kỳ Dữu, vừa đỡ cô bé dậy vừa nói: “Mẹ em đã trở thành một ngôi sao. Tuy không thể trò chuyện cùng em, nhưng dì ấy sẽ luôn dõi theo em từ trên bầu trời xa kia. Chị nghĩ nếu mẹ nhìn thấy em đau lòng như vậy thì sẽ rất buồn. Dữu Dữu à, em và anh trai phải vui lên nhé, chỉ khi hai người hạnh phúc thì mẹ ở trên trời mới có thể yên tâm, em hiểu không?”

Kỳ Dữu nhìn cô rồi gật đầu với vẻ nửa tin nửa ngờ, cô bé đưa tay lau khô nước mắt trên má.

Từ Tri Tuế đưa Kỳ Dữu về phòng, tìm quần áo sạch cho cô bé thay rồi lại cẩn thận chải chuốt lại bím tóc rối bời lần nữa. Sau khi xong xuôi, cô bé lại trở về với vẻ xinh xắn đáng yêu như trước.

Khi họ từ trên lầu đi xuống thì buổi tang lễ đã bắt đầu.

Kỳ Nhiên vẫn ngồi quỳ trước linh cữu không chút nhúc nhích. Dì giúp việc gọi anh hai lần mà anh không có phản ứng, cả người dường như mất đi sức sống.

Tình trạng này của anh quả thật khiến người khác phải lo lắng. Từ Tri Tuế thấy bất an, song cũng sợ mình nói Kỳ Nhiên sẽ không để vào tai, cô ngẫm nghĩ rồi cúi đầu nói nhỏ bên tai Kỳ Dữu.

“Em biết rồi.” Kỳ Dữu nghe xong rồi gật đầu. Cô bé buông tay cô ra rồi chạy về phía Kỳ Nhiên, chui vào lòng anh trai và thuật lại những lời mà Từ Tri Tuế dạy cho cô bé.

Từ Tri Tuế bước vào bàn theo sự thúc giục của Bùi Tử Dập, cô vừa dùng bữa vừa chú ý đến động tác của hai anh em.

Một lúc sau, không biết hai người nói những gì mà Kỳ Nhiên bỗng quay đầu nhìn về phía cô. Từ Tri Tuế dời mắt, vùi đầu uống canh như không có chuyện gì xảy ra, còn trong lòng thì đang rối bời không biết bé Kỳ Dữu có khai cô ra không.

Băn khoăn lo lắng hồi lâu, lúc cô ngước lên nhìn thấy Kỳ Nhiên đứng dậy khỏi nệm, anh cúi người phủ nếp uốn trên áo sơ mi rồi dắt tay em gái đi về phía họ…

“Tôi đói.”

Đây là câu đầu tiên mà Kỳ Nhiên chủ động nói trong mấy ngày hôm nay. Anh đến đột ngột khiến tất cả mọi người có mặt thấy hơi bối rối nên nhất thời không ai kịp phản ứng. Từ Tri Tuế kéo ghế sang một bên, nhường chỗ trống cho anh và lặng lẽ đổi một bộ bát đũa mới.

Kỳ Nhiên vào chỗ ngồi cạnh cô, anh hạ thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo.” Từ Tri Tuế gật đầu, nhẹ giọng đáp lại. Ánh mắt cô lặng lẽ lướt qua gò má anh, thấy tinh thần anh khởi sắc thì mới khẽ thở phào.

Tống Nghiên và Bùi Tử Dập cuối cùng cũng hoàn hồn, một người múc canh còn một người gắp thức ăn cho anh. Những người khác đang ngồi trong bàn cũng lặng lẽ nhìn anh.

Bùi Tử Dập dùng cùi chỏ đụng vào cánh tay Kỳ Nhiên, cười mắng: “Móa, cuối cùng cậu cũng sống lại rồi, làm ông đây sợ chết khiếp.”

Kỳ Nhiên mím môi, tựa như muốn mỉm cười nhưng điều đó chỉ đủ khiến anh trông bớt buồn bã hơn.

“Tôi biết mọi người muốn nói gì, nhưng… Hãy cho tôi chút thời gian.”
Bình Luận (0)
Comment