Nhị Trọng Ảnh

Chương 89

Thư Lộng Ảnh dịch dung thành gương mặt của Trương Thân bình tĩnh xách theo giỏ đồ ăn đi bảy tám vòng, y muốn tìm một chỗ kín đáo quăng giỏ đồ ăn đi, sau đó bước ra ngoài.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, dọc đường đi có không ít người, kế hoạch của Thư Lộng Ảnh cũng vì vậy mà bị kéo dài, thời điểm sắp ra khỏi phủ thì đột nhiên ở đâu đó xuất hiện một tên mập mạp vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt y, hắn thấy y xách theo giỏ đồ ăn nên tưởng y là người  trong phòng bếp, nhanh tay bắt lấy Thư Lộng Ảnh, nói: “Ai u! Ngươi còn chậm chạp ở đây làm gì, nhanh đến phòng bếp hỗ trợ a!!” Sau đó mập mạp kéo Thư Lộng Ảnh đang sắp thành công ra khỏi phủ vào phòng bếp Trương gia, nhìn đường đi quen thuộc mà y đã vòng qua vòng lại nãy giờ, Thư Lộng Ảnh phức tạp nhìn mập mạp, có chút nghi hoặc. Thủ đoạn của y rõ ràng tinh tế như vậy, linh hoạt như vậy. Sao cứ gặp phải những tình huống nhiều kỳ quái a?

Thư Lộng Ảnh: “==” Xem như là phóng lao thì phải theo lao…đi?

Phòng bếp Trương gia rất lớn, vì hôm nay là đại hỉ nên lửa trong phòng đặc biệt đốt người.

Mập mạp vừa đến phòng bếp, lúc này hắn mới phản ứng lại hỏi Thư Lộng Ảnh: “Tiểu tạp vụ, ngươi phụ trách bên đâu a?”

Thư Lộng Ảnh không nói gì đảo đảo ánh mắt, chỉ vào đám người đang vận chuyển nguyên liệu nấu ăn gần đây, nói: “Ta phụ trách bên hỗ trợ.”

Mập mạp nghi hoặc một chút, vận chuyển nguyên liệu sao tay lại tinh tế như thế? Hắn có chút tò mò muốn hỏi gì đó thì bất chợt có người kêu tên hắn: “Hổ Tử!! Nhanh qua đây giúp một tay!!”

Mập mạp lau trán một cái, hô to: “Aiii! Ta tới ngay đây!!”

Thư Lộng Ảnh khóe miệng giật giật, hướng kia có một nhóm người đang bưng một trái bí đỏ lớn đến.

Người phụ trách nhìn thấy y, sửng sốt một chút: “Ngươi là ai? Phận sự gì?”

Thư Lộng Ảnh chỉ chỉ hướng mập mạp vừa chạy đi, nói: “Vừa rồi Hổ Tử ca kêu ta qua đây hỗ trợ ngươi.”

Hiện tại cũng vừa vặn nhân thủ không đủ, người phụ trách không nghĩ nhiều nữa chạy nhanh đi bưng bí đỏ, thuận tiện gọi Thư Lộng Ảnh qua……

Thư Lộng Ảnh nghĩ, nếu lúc này mà tìm lý do rời đi, nói không chừng giữa đường lại bị người nào đó xin giúp đỡ, thôi thì dứt khoát lưu ở đây một lát vậy.

Nơi này là nơi phụ trách vận chuyển nguyên liệu nấu ăn, luôn có lý do quang minh chính đại rời đi.

Quả nhiên, lúc thái dương treo lên cao ngút giữa không trung, phòng bếp vội vàng hoạt động tới một người rồi lại thêm một người, người phụ trách cũng bị xoay như chong chóng: “Mau mau!! Nguyên liệu nấu ăn không đủ, nhanh đi lấy thêm.”

Người phụ trách thất thanh kêu lên, mọi người lập tức ùn ùn kéo ra ngoài.

Thư Lộng Ảnh đương nhiên đi cùng những người đó, quang minh chính đại ra khỏi Trương gia.

Lúc đang đi trêи đường cái, Thư Lộng Ảnh rốt cuộc tìm được cơ hội chạy thoát, y muốn nhanh chóng đi thay đổi quần áo rồi đuổi theo đám người Tần Phong.

Không biết có phải vì hôm nay là ngày đại hỉ của Trương gia hay không mà đường phố Ô Hàn Thành chen chúc không ít người.

Thư Lộng Ảnh bị chôn trong đám người chuẩn bị tìm một tiệm quần áo.

Bỗng nhiên nơi xa chiêng trống gõ vang, thế nhưng là đội ngũ đón dâu vừa vặn đi ngang qua y, chung quanh kéo theo một dòng người đông đúc.

Thư Lộng Ảnh bị chen lấn đến không thoải mái, cắn răng xoay người vào một khách điếm gần đó, nghĩ vẫn là nên bảo chủ quán mang cho y một bộ quần áo là tốt rồi.

Nhưng vừa đi vào, Thư Lộng Ảnh liền hối hận!

Trong đây y đụng mặt không ít người a, trong đó có cả gia chủ Cổ gia, Cổ Hằng!! Hơn nữa bên cạnh hắn chính là cành ngọc quý của Mục gia, Mục Hàm Xuân

Thư Lộng Ảnh khóe miệng giật giật, y cảm thấy ngày hôm nay phỏng chừng uống nước cũng bị nghẹn* a. Trêи mặt vẫn bất động thanh sắc bình tĩnh lướt qua, hướng chưởng quầy đi tới.

(*Uống bước cũng bị nghẹn nghĩa là ngày hôm nay của Ảnh nhi thật sự là xui đến không thể xui hơn đó a~)

“Đợi đã.” Cổ Hằng đột nhiên lên tiếng, hắn cảm thấy người vừa lướt qua hắn có vài phần quen thuộc, hắn vậy mà vô thức kêu lên.

Thư Lộng Ảnh tựa như không nghe thấy gì, bình tĩnh nói chuyện cùng chưởng quầy: “Cho ta một gian thượng phòng, mang rượu và thức ăn tới.”

Đáng tiếc, hình như ông trời không muốn chiều ý y, chưởng quầy cười hắc hắc: “Thật ngại quá, khách quan, chỗ này của ta đừng nói là thượng phòng, ngay cả phòng củi cũng không dư nữa rồi a.”

Sau đó xem xét y phục của Thư Lộng Ảnh, nghi hoặc hỏi: “Ta thấy y phục tiểu ca mặc, không phải là y phục của gia phó Trương gia sao? Hôm nay là ngày đại hỉ của Trương gia, khách quan sao không ở đó hỗ trợ a?”

Bọn người Cổ Hằng vừa vặn đi tới.

Nếu không phải tình huống không tốt, Thư Lộng Ảnh thật muốn đỡ trán.

Cổ Hằng theo bản năng muốn gọi đối phương quay lại, nhưng hắn chợt cảm thấy hắn có chút đường đột, vốn thấy đối phương không để ý tới hắn cũng không truy cứu nữa. Nhưng theo như lời chưởng quầy vừa nói thì đối phương chính là người của Trương gia, Cổ Hằng liền dứt khoát đi đến, ngăn cản Thư Lộng Ảnh, thẳng tắp nhìn vào mặt y. Gương mặt thì xa lạ, nhưng hơi thở thì quen thuộc đến lạ thường…… Cổ Hằng nhíu mày không nói.

“Các ngươi làm gì?” Thư Lộng Ảnh muốn bày ra bộ dáng hoảng sợ, nhưng khi đối mặt với Cổ Hằng thì thật sự là gặng không ra nên trực tiếp mặt vô biểu tình hỏi.

Mục Hàm Xuân cười khanh khách tiến lên nói với Thư Lộng Ảnh: “Vị tiểu ca này không cần hiểu lầm, chúng ta có thuê dư một phòng, có thể cho ngươi một gian.”

Thư Lộng Ảnh lùi lại một bước: “Đa tạ, nhưng ta không cần.” Sau đó y muốn vòng qua Cổ Hằng.

Cổ Hằng nhích sang một bên, ngăn chặn Thư Lộng Ảnh, Thư Lộng Ảnh trong lòng mắng thầm một tiếng ‘âm hồn bất tán’, trêи mặt bực bội nói: “Vị công tử này, xin hỏi ngươi năm lần bảy lượt ngăn cản ta là có ý gì?”

Cổ Hằng không khéo đưa đẩy như  Mục Hàm Xuân, hắn cảm thấy mình có quyền làm vậy, cần gì nhìn mặt đối phương? Hắn trực tiếp giữ chặt tay Thư Lộng Ảnh, kéo lên lầu.

Thư Lộng Ảnh: Ngọa tào, sao lại là nắm tay?!

Hiện tại trong ngoài khách điếm đều cực kỳ náo nhiệt, sự việc phát sinh ở đây căn bản không ai chú ý tới.

Mục Hàm Xuân mỉm cười đưa cho chưởng quầy là nhân chứng duy nhất ở đây một thỏi vàng, khẩu khí như gió, phẩy phẩy cây quạt trêи tay rồi đi lên lầu.

……

Thư Lộng Ảnh bị kéo lên cực kỳ thô bạo.

Đương nhiên, đối với lúc bình thường mà nói, Cổ Hằng kéo y như thế, y tùy thời có thể tránh né, những ở đây có nhiều người như vậy, không cẩn thận chọc phải phiền toái thì nguy to, vì thế Thư Lộng Ảnh liền quyết định bày ra bộ dáng ‘ta thực nhu nhược, ta thực phẫn nộ nhưng mà ta cũng thực sợ hãi’….

Cổ Hằng đi lên lầu đẩy ra một phòng, sau đó vung tay ném Thư Lộng Ảnh vào trong.

Thư Lộng Ảnh trong lòng bất đắc dĩ, song trêи mặt vẫn giả bộ không xong, ngã xuống đất hoảng sợ ngẩng đầu.

Nhưng vừa ngẩng lên, y liền phát hiện ở đây thế nhưng có người!

Hơn nữa, đây là người quen a! Phó thành chủ Phồn Hoa Thành, người đã cầm tù Khổng Nhiễm tận hai năm, Từ Trình!! Thư Lộng Ảnh khống chế không được mà trợn trắng mắt, hôm nay rốt cuộc là ngày gì a, liên tiếp đụng phải kẻ thù!!

Mục Hàm Xuân rất nhanh cũng lên tới, hắn xoay người khóa cửa, sau đó cười nói với Từ Trình: “Ca ca, ngươi đã đến rồi.”

Từ Trình mặt vô biểu tình ừ một tiếng.

Thư Lộng Ảnh lúc này mới phát hiện, Từ Trình và Mục Hàm Xuân lớn lên cực kỳ giống nhau, chỉ là một người thì làn da trắng nõn, một người thì làn da màu đồng cổ, một người mang khuôn mặt chất phác, một người lại luôn mỉm cười khanh khách.

Thư Lộng Ảnh: “……” Hình như y vừa phát hiện ra một bí mật gì đó?

……

Ba người cùng nhau ngồi trêи ghế nhìn xuống Thư Lộng Ảnh.

Mục Hàm Xuân mở miệng trước tiên hỏi: “Ngươi là người của Trương gia?”

Thư Lộng Ảnh mặc y phục hạ nhân Trương gia giả bộ hoảng sợ tận cùng, thuận thế gật đầu, y cảm thấy cơ bắp trêи mặt có chút cứng đờ.

Xem ra giả bộ bình tĩnh không đơn giản, mà giả bộ hoảng sợ cũng rất mệt a……

“Hôm nay là ngày Trương gia làm hỉ sự, hẳn là rất bận rộn, nhưng sao ngươi lại một mình chạy tới khách điếm?” Mục Hàm Xuân tiếp tục hỏi.

“Tìm được cơ hội nên muốn tranh thủ  một chút.” Thư Lộng Ảnh chôn đầu xuống thấp, làm ra bộ dáng hổ thẹn khó tránh.

“Một người hầu như vậy, nếu là ở nhà của ta, ta nhất định sẽ đánh chết.” Cổ Hằng đột nhiên sâu kín nói ra một câu, “Nếu đem ngươi trả về Trương gia, không biết sẽ có trách phạt gì?”

Thư Lộng Ảnh rất phối hợp run cầm cập, đầu cũng không nâng lên một chút, giọng nói đè nặng: “Các vị công tử, chúng ta không thù không oán, thỉnh các vị giơ cao đánh khẽ, ta chỉ là trộm nghỉ ngơi một lát, cũng không có làm chuyện thương thiên hại lí gì a!”

Trong lòng lại nghĩ, nếu có cơ hội, y nhất định phải chỉnh đám người này để trả mối thù ngày hôm nay.

Mục Hàm Xuân ha hả cười: “Chúng ta sẽ không làm khó dễ ngươi, chỉ là có mấy câu muốn hỏi ngươi mà thôi.”

“Đều nói Trương tiểu thư đẹp tựa thiên tiên, tài hoa hơn người, nên ta thập phần tò mò, cô gia tương lai của các ngươi rốt cuộc là người như thế nào?”

Thư Lộng Ảnh trong lòng cười ha hả, ta chính là như vậy a……

Bình Luận (0)
Comment