Nhị Trọng Ảnh

Chương 72

(*Nhân thị nhân phi: là ngươi mà cũng chẳng phải ngươi)

==============================

Ánh nến lung linh hằn dấu trêи khung cửa sổ lưu lại một mảnh sắc ấm.

Hồ ly giờ đã tỉnh ngủ nhàm chán ghé lên trêи bàn, nó vươn móng vuốt nhỏ chọc chọc sáp nến âm ấm đặc sệt, đệm thịt không cẩn thận chạm vào sáp nến nóng hổi, hồ ly tức khắc đau đến mức dựng thẳng đuôi, lông toàn thân cũng xù lên.

Nó tập trung nhìn vào nhúm lông vốn có màu trắng quý phái bây giờ thế nhưng đã bị sáp nến dính chặt nhìn thật chướng mắt!

Hồ ly lập tức mở to đôi mắt tròn xoe ngập nước muốn tìm ký chủ cầu an ủi.

Kết quả vừa quay đầu lại thì liền phát hiện Thư Lộng Ảnh đang ngồi trong thùng tắm, áo choàng đã yên ổn rơi trêи mặt đất, mà y lại nhắm nghiền mắt ngủ say.

Thủy quang vừa vặn không tới đầu vai y, xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện dưới làn nước ấm phả ra sương mờ. Đầu vai có một nhánh mạn châu sa đỏ tươi uốn lượn bò ra từ mặt nước, chậm rãi chạm đến cái cổ tuyết trắng của Thư Lộng Ảnh, nó tựa như móng tay nhọn hoắt đỏ lừ của nữ nhân đang chế trụ cổ y.

Emma, thật con mẹ nó gợi cảm. Hồ ly chửi thầm trong lòng, nhưng cũng không thể để y cứ ngủ như vậy được a.

Nó nhảy lên một cái, vừa lúc đáp bên cạnh thùng gỗ, hồ ly vươn mũi chân như chân mèo lay lay Thư Lộng Ảnh.

“Ký chủ, tỉnh tỉnh, ngủ ở đây không cẩn thận sẽ bị cảm lạnh.” Hồ ly nhẹ nhàng đi tới gần Thư Lộng Ảnh, nó dùng cái lưỡi nhỏ phấn nộn ɭϊếʍ ɭϊếʍ gương mặt y.

Phát hiện đối phương cả buổi cũng không có phản ứng, hồ ly lắc lắc đầu. Dứt khoát vươn móng vuốt đẩy đẩy bả vai ký chủ.

Nó tưởng rằng đối phương sẽ lập tức tỉnh lại nhưng ai ngờ Thư Lộng Ảnh lại tựa như người chết, rầm một cái, cả người đổ nhào vào trong thùng tắm, hoàn toàn chìm vào trong nước.

Mái tóc đen tuyền tựa như lụa đen lan tràn trong nước, nhè nhẹ lướt qua khuôn mặt tái nhợt của Thư Lộng Ảnh. Nhưng y ngay cả phản ứng cũng không có!

“Ký chủ!! Ngươi làm sao vậy?!” Thanh âm hồ ly run lên do bị dọa, hồi lâu mới phản ứng lại, gấp đến mức không biết làm sao.

Nó dứt khoát ầm một tiếng nhảy vào thùng nước, lông tơ vốn dĩ mềm mại xù xù rất nhanh đã ướt đẫm không thôi. Hồ ly vẫy vẫy đôi chân vỗ vỗ mặt Thư Lộng Ảnh.

Nó dùng hệ thống kiểm tra đo lường một chút, phát hiện sinh mệnh y vẫn còn nhưng chỉ là y đã lâm vào giấc ngủ sâu thôi, hồ ly nhẹ nhõm thở phào.

Nhưng như vậy cũng không được a, cả người y đều đang chìm vào trong nước, nếu không tỉnh dậy thì chắc chắn sẽ chết đuối!

QAQ nghĩ đến ký chủ vì bị móng vuốt của nó chọc ngã mà chết đuối, hồ ly đột nhiên cảm thấy không tốt. Hồ ly dùng toàn bộ sức lực từ khi mới đẻ, đem Thư Lộng Ảnh đẩy lên mặt nước.

Vì thế, trong căn phòng không người, chỉ có một thùng nước tắm đang không ngừng gợn sóng tràn nước ra ngoài, nếu để người khác nhìn thấy, phỏng chừng là tưởng gặp quỷ.

Hồ ly ghé sát vào mặt Thư Lộng Ảnh, bộ dáng sắp khóc đến nơi, lúc này Thư Lộng Ảnh mới có chút phản ứng.

Y mơ thấy chuyện quá khứ a, chính y cứ mãi đắm chìm không chịu thoát ra, đột nhiên lại không thể hô hấp, hơn nữa dường như có một vật gì đó đang cào cào lên người y, còn cắn một cái, rồi lại áp lên mặt y cọ cọ, nhưng Thư Lộng Ảnh vẫn vô pháp hô hấp, nỗi hoảng sợ làm y từ trong mộng hồi tỉnh lại.

Duỗi tay đem ‘đồ vật’ dính trêи mặt mình gỡ xuống, Thư Lộng Ảnh ‘rầm’ một tiếng thẳng người ngồi dậy, hít mạnh từng ngụm khí.

Qua một lúc lâu y mới có thể hoàn toàn tỉnh táo.

Hồ ly bị Thư Lộng Ảnh treo giữa không trung, nó run run hắt xì một cái, sau đó mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Thư Lộng Ảnh: “Ký chủ, ngươi còn ổn không?”

Thư Lộng Ảnh gật gật đầu, bước ra thùng tắm vươn tay lấy áo khoác lên người, một cái khác thì khoác lên hồ ly đã ướt đẫm, sau đó tựa như cực kỳ mệt mỏi mà ngã xuống giường.

Lặng im thật lâu, lúc hồ ly cho rằng Thư Lộng Ảnh đã ngủ rồi thì đối phương lại nhẹ nhàng mờ ảo lên tiếng.

“Hồ ly, thân thể của ta giống như, có gì đó không thích hợp a.”

Lúc trước té xỉu trong rừng còn tưởng mình bị hạ huyết áp, nhưng lần này đột nhiên ngủ say như chết, chìm mình trong nước cũng không tỉnh lại, tình trạng này không phải là do tuột huyết áp.

Hồ ly giũ áo khoác trêи lưng xuống nhảy lên giường.

“Ký chủ, lúc ngươi ngủ, trừ nằm mộng ra thì còn có gì khác không?”

Thư Lộng Ảnh thanh âm thực nhẹ: “Ân, ta giống như, nhìn thấy bên kia.”

Khung cảnh mơ mơ hồ hồ không thực, y tựa như u hồn đi lang thang thật lâu thật lâu trêи con đường nhạt màu dài đằng đẵng, hình như là bệnh viện a.

“Còn nữa, ta vẫn luôn không hỏi gì về thế giới bên kia.”

“Hồ ly, ta ở nơi đó, thật sự đã chết sao?”

Lúc y vừa mới xuyên qua thì hồ ly đã có nói, hai thân thể của y, chỉ cần một trong hai bị ngưng hoạt động hoặc không thể tiếp tục duy trì được nữa thì linh hồn sẽ tự động tách khỏi khối thân thể đó.

Giống như vừa rồi, rất có khả năng thân thể này đột nhiên yếu đi không thể tiếp tục hoạt động được nữa, nói cách khác khối thân thể này vừa nãy còn yếu hơn thân thể ở hiện đại của y.

Hồ ly ngồi trêи giường, bộ lông ướt sũng lộp bộp lưu lại ấn ký trêи đệm chăn.

“Ta cũng không biết, ta chỉ chưởng quản ở thế giới này, nếu ký chủ muốn biết thì ta có thể hỏi cấp trêи một chút, mấy tháng sau hẳn là có thể biết khối thân thể kia của ký chủ còn tồn tại hay không.”

Thư Lộng Ảnh cũng không hỏi thân thể này đã xảy ra chuyện gì…

Hồ ly nói y còn mười năm thì chính là mười năm.

Thời gian chưa đến, y sẽ không chết.

……

Tần Phong đem một túi bạc lớn tạo thành cặn bã chỉ với vài đạo chỉ tay, cuối cùng hắn cũng nặn ra một ‘nén bạc’ bằng ngón tay cái, xiêu xiêu vẹo vẹo như con suốt*.

(*Con suốt dùng để quấn chỉ lại, người ta thường gọi là con suốt chỉ)

Gương mặt vốn căng chặt của hắn rốt cuộc hòa hoãn, hắn một đường quay đầu trở về, tay vẫn không dừng được mà cọ cọ thành quả vừa đạt được.

Lúc bước vào phòng, Tần Phong liền phát hiện Thư Lộng Ảnh đã ngủ rồi, hắn cẩn thận đem ‘con suốt’ kia cất vào y phục, rón ra rón rén đi đến mép giường ngồi xuống, chăm chú nhìn dung nhan say ngủ của đối phương.

Trong không khí như có như không phiêu tán hương nguyệt quế nhè nhẹ. Ánh trăng rất nhanh đã bị mây che che phủ, cả thế giới lập tức tối sầm.

Ngay lúc này, Tần Phong không tiếng không động nói một câu với Thư Lộng Ảnh, toàn bộ thế giới này trừ hắn ra thì không ai biết hắn đã nói cái gì.

Hắn nói: Ta nhất định sẽ cường hãn hơn ngươi, nhất định!

Nói xong, đôi mắt Tần Phong cũng đã thích ứng được với bóng tối đột ngột này. Hắn một bên ngắm nhìn đối phương, một bên trong lòng chậm rãi miêu tả hình dáng của Thư Lộng Ảnh.

Đây là khi hắn rảnh rỗi, hắn liền thích làm như vậy.

Tựa hồ miêu tả đã đủ, Tần Phong nhắm mắt lại tưởng tượng hình dáng của y. Chính là đầu óc hắn đột nhiên trống rỗng. Hắn thất bại mở mắt ra thở dài một hơi. Vô luận thế nào, hắn cũng không thể nhớ được bộ dáng của Nguyệt Ảnh!

Ngày thứ hai, Trương gia lệnh gia phó chạy đi lấy số đo của các tuyển thủ thi đấu.

Tần Phong yên lặng nhớ kỹ số đo của Nguyệt Ảnh, đột nhiên hắn nghe y lên tiếng dò hỏi người đang ghi chép lại số đo của y: “Cách ngày thi đấu chỉ còn một ngày, thời hạn một ngày ngắn như vậy, y phục cưỡi ngựa này dù được may gấp gáp nhưng liệu có kịp thời gian và liệu có chất lượng?”

Người hầu thấy Thư Lộng Ảnh không có bối cảnh kinh người gì nên cũng không che giấu sự khinh thường trong đáy mắt, cười nhạo nói: “Y phục cưỡi ngựa được Trương gia giao cho tiệm vải Vinh Hoa gấp gáp chế tạo, ngươi biết Vinh Hoa có danh tiếng thế nào không? Trăm kiện y phục thì đã tính là cái gì?”

Nói xong liền lắc ʍôиɠ rời đi, cả đám gia phó nườm nượp đi qua tiểu viện của thiếu gia họ hàng xa kia, khinh thường trêи mặt rất nhanh đã biến mất, thay vào đó là bộ dáng a dua nịnh hót.

Tần Phong theo bản năng nhíu mày, hắn nhìn sang Thư Lộng Ảnh, Thư Lộng Ảnh không hề thấy bực bội gì, y suy tư ngồi trêи ghế gỗ, ngón tay từng nhịp từng nhịp gõ gõ lên mặt bàn.

Trong lòng Tần Phong tức khắc cảm thấy cực kỳ không vui, hắn không muốn nhìn Thư Lộng Ảnh bị ủy khuất.

Nguyệt Ảnh là người mà hắn vẫn luôn tôn kính, nhưng người khác lại luôn vô ý mà khinh thường y, hắn thống hận những người đó có mắt không tròng, nhưng hắn cũng biết rằng lúc này, ba người bọn họ xác thật không thể cao ngạo xử lý ai được.

Nhưng cố tình bộ dáng của Nguyệt Ảnh lại như không có việc gì, càng làm cho hắn bực bội không thôi.

Thư Lộng Ảnh không phát hiện Tần Phong đang bực bội thở phù phù, y cất tiếng hỏi: “Phong nhi, tiệm vải Vinh Hoa là tiệm vải mà ta và ngươi đã thấy lần trước sao?”

Thấy Tần Phong không có phản ứng, y mới xoay người lại cho hắn một cái búng tay.

“Suy nghĩ gì vậy? Hỏi ngươi ngươi lại không phản ứng.” Sau đó y nói lại vấn đề cần hỏi một lần nữa.

Tần Phong lúc này mới đem suy nghĩ chuyển đến tình hình mấy ngày trước, hắn đối với Thần Nguyệt Giáo cực kỳ để bụng, nên lúc ấy hắn đã cố tình nhớ kỹ tên tiệm vải kia: “Đúng vậy, tiệm vải Vinh Hoa tựa hồ là thuộc về Thần Nguyệt Giáo, bất quá…”

Tần Phong nhớ lại cảm giác lúc đó “Ta thấy tiệm vải đó có điểm không thích hợp.”

Thư Lộng Ảnh nhướng mày: “Đúng, ta cũng cảm thấy không thích hợp.”

Đâu chỉ có vậy, toàn bộ Trương gia này, cũng có chút không thích hợp.

Thư Lộng Ảnh cuối cùng cũng không biết là không thích hợp chỗ nào, nhưng y lại đối chuyện này để ý không ít, y chuẩn bị tự mình xuất thủ hỏi thăm một chút.

Kỳ quái chính là, lần này Tần Phong không có ý định đi theo.

“Trong khoảng thời gian này lên đường gấp rút, không có hảo hảo dừng lại dạo chơi, Ô Hàn Thành này tuy nhỏ nhưng cảnh trí không ít nên hôm nay ta định ra ngoài đi dạo một phen.” Tần Phong nghiêm trang nói.

Thư Lộng Ảnh cười nhạt: “Cũng tốt.”

Không có Tần Phong đi theo bên người, tuy rằng có chút không quen nhưng y sẽ không bị bó tay bó chân.

Tần Phong nhìn Thư Lộng Ảnh rời đi, hắn ôm kiếm dựa vào cạnh cửa nhắm mắt.

Người phụ trách ghi số đo hồi lâu mới rời khỏi phòng của vị thiếu gia kia, hoan thiên hỉ địa, hiển nhiên là bắt được chỗ tốt.

Sau khi đám người gia phó rời khỏi tiểu viện được một khắc, mắt phượng Tần Phong đột nhiên mở ra, trong không khí khô ráo lạnh lẽo phát ra một tiếng hừ lạnh.

……

Nạp Lan Diệp nhàm chán ngồi trêи cái cây thưa thớt lá.

Một con mèo nhỏ đen thuần đang nằm trong lòng nàng, không thú vị trở trở thân mình.

Nạp Lan Diệp chớp chớp đôi mắt có màu xanh biếc như đá quý, vươn tay gãi gãi bụng tiểu miêu đang nằm trong lòng: “A Gia Tác, ta còn tưởng chiêu thân ở Trung Nguyên sẽ rất thú vị, không nghĩ tới nó lại dây dưa kéo dài lâu như vậy, thật là nhàm chán. Ngươi cũng cảm thấy thực nhàm chán đúng không?”

Tiểu miêu trong ngực ngáp một cái như trả lời câu hỏi của đối phương.

Nạp Lan Diệp còn muốn ai oán thêm một chút, đột nhiên phía trước xuất hiện một đám người cỡ chừng bảy tám gia phó.

Là đám gia phó phụ trách ghi lại số đo. Tên gia phó đầu lĩnh nghênh ngang đá chân bước vào trong sân.

Những người dự thi không muốn đắc tội gã nên ai ai cũng sôi nổi đem bạc và châu báu gì đó đưa cho tên đầu lĩnh.

Loại chuyện này cực kỳ phổ biến. Nhưng Nạp Lan Diệp trước nay lại chưa từng thấy qua, tộc của nàng dựa theo cấp bậc mà nghiêm khắc phân chia, người hầu chính là người hầu, sao lại có người hầu nào cả gan dám đối xử với khách nhân như vậy?!

Những người này mục đích đến đây là để tham gia chiêu thân, có thể nói người dự thi được tính là nửa chủ nhân của đám gia phó này, gia phó ở Trung Nguyên đều hành động càn rỡ như thế sao?

Nạp Lan Diệp tròng mắt vừa chuyển, khóe miệng câu ra một loại ý cười giảo hoạt, vừa lúc nàng đang thấy nhàm chán, giáo huấn đám người hầu này để xả giận vậy!

Một tay ôm tiểu miêu trong lòng, nàng nhanh chân nhảy xuống cành cây, một tia động tĩnh cũng không hề phát ra, đi theo sau lưng đám người đang hống hách.

Trùng hợp là nhóm người này lúc ngang qua đình viện thì vừa vặn tách ra.

Tên gia phó đầu lĩnh vênh váo tự đắc đem những người khác đuổi đi, sau đó gã sờ sờ một hòn non bộ, đáng khinh thường đem đống bạc hôm nay gã thu được lần lượt đổ ra. Gã vươn tay lấy một khối đá lớn che lắp miệng hố.

“Ha ha ha, lão tử phát tài rồi, phát tài rồi!”

Nạp Lan Diệp trốn trêи cây bên cạnh hòn non bộ, chà xát cánh mũi, nàng đang định nhảy xuống dạy dỗ tên tham tài này thì đúng lúc lại có người nhanh hơn nàng một bước.

Nam nhân hắc y ôm kiếm từ trêи cao đáp xuống, mắt phượng nghiêng nghiêng phát ra tia sáng lạnh lẽo kinh người làm Nạp Lan Diệp ngẩn ra, quên mất động tác của chính mình.

Bình Luận (0)
Comment