Nhị Trọng Ảnh

Chương 61

Nhìn Khổng Nhiễm như vậy hẳn là trăm phương nghìn kế chạy ra, người Từ Trình cũng rất nhanh sẽ đuổi theo.

Thư Lộng Ảnh quyết định không xen vào rắc rối, nói với Tần Phong: “Lên đường quan trọng, chúng ta đi thôi.”

Tần Phong chần chờ một phen, gật đầu đuổi theo y, nhưng mới vừa bước một bước, mắt cá chân đã bị cái gì đó gắt gao chế trụ, Tần Phong cúi đầu nhìn.

Khổng Nhiễm sắc mặt suy yếu, thanh âm có chút không ổn nhưng vẫn cao ngạo đến cực điểm: “Ta là Phồn Hoa Thành thành chủ, ngươi dám không cứu ta?”

Thật kiêu căng! Đây là phản ứng đầu tiên của Tần Phong khi Khổng Nhiễm nói ra câu đó, hắn có cảm giác Khổng Nhiễm lúc này và Khổng Nhiễm nho nhã ở Phồn Hoa Thành hoàn toàn không giống nhau.

Nhưng gương mặt xinh đẹp cùng với hơi thở cao ngạo đó cực kỳ phù hợp, người này, vốn dĩ chính là người cao ngạo như vậy!

Thư Lộng Ảnh nghe Khổng Nhiễm nói xong thì buồn cười, gương mặt bình phàm cười lên lại tràn ngập xuân tình, cùng là một người mỹ lệ cao quý, nếu Khổng Nhiễm cao ngạo như khổng tước thì Thư Lộng Ảnh chính là tiên hạc trêи bầu trời.

Hai người có bản chất bất đồng, gặp mặt nhau đương nhiên là không vừa mắt…

Trong con ngươi Thư Lộng Ảnh ánh lên từng gợn sóng, nói: “Các hạ chớ nói giỡn, Khổng thành chủ là chủ của một thành trì, sao có thể xuất hiện ở nơi hương dã như vậy?”

Nói xong còn cố ý vô tình đưa mắt nhìn cộng lông gà đang cắm trêи đầu Khổng Nhiễm.

Tần Phong trầm mặc. Nghe Nguyệt Ảnh nói thì y rõ ràng không tin đây là nồi nước đục, hơn nữa còn rất giảo hoạt không thừa nhận thân phận của đối phương, có lẽ y không sợ đắc tội Khổng Nhiễm.

Khổng Nhiễm bị nói Thư Lộng Ảnh đến nghẹn, sắc mặt vì suy yếu mà tái nhợt cũng trở nên đỏ ửng, đôi mắt xinh đẹp đánh về phía Tần Phong hiện lên một mảnh sắc bén: “Tiểu hữu này đã gặp qua ta, hắn có thể chứng minh ta là Khổng Nhiễm!”

Tần Phong = =, hắn đúng thật là đã gặp qua Khổng Nhiễm, nếu hắn cố tình phụ họa lời Nguyệt Ảnh nói thì chỉ sợ sẽ đắc tội Khổng Nhiễm.

Nhưng, Tần Phong nghĩ đến người phía sau, mắt phượng không có một tia dao động nói: “Các hạ sợ là đã nhận nhầm người……”

Sắc mặt Khổng Nhiễm khó coi cực kỳ, nơi xa đột niên truyền đến tiếng vó ngựa, nghe âm thanh khẳng định là có không ít người ! Tám phần là người kia vì tìm hắn mà tới!

Hắn nhẫn nhục lâu như vậy, thật vất vả mới có có hội thoát ra.

Hắn trừng mắt nhìn Thư Lộng Ảnh: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

Rốt cuộc nói tới điều kiện rồi!

Đôi mắt Thư Lộng Ảnh cười thành hình trăng non: “Vậy xem ngươi có cái gì.”

……

Từ Trình mang thương lên ngựa ra khỏi thành, sau khi biết được Khổng Nhiễm không thấy đâu thì khí huyết của hắn liền không xong nhưng hắn vẫn cường hãn áp chế không khoẻ xuống.

Lập tức triệu tập người đi tìm kiếm, hạ lệnh đóng tất cả cổng thành ở Thành Phồn Hoa Thành, sau đó là đào ba thước đất nhanh chóng đi tìm Khổng Nhiễm!

Cuối cùng, hắn phát hiện ra một mật đạo trong thư phòng nối thẳng ra ngoài cửa thành…

Tòa nhà kia vốn dĩ là của Khổng Nhiễm nên hắn mới không biết trong thư phòng có một mật đạo, vả lại cửa mật đạo được ẩn giấu rất tốt, nếu không nhìn kỹ thì căn bản là nhìn không ra.

Từ Trình sắc mặt âm trầm đáng sợ, che dấu nỗi bất an trong lòng. Khổng Nhiễm không phải một bình hoa, ít ai biết thân phận thật sự của hằn là quan môn đệ tử* của người đứng đầu Phong Vân Bảng Thiên Cơ Tử.

(*Quan môn đệ tử: Đệ tử cuối cùng)

Nếu không phải lúc trước Khổng Nhiễm quá tín nhiệm hắn, đối với sự phản bội của hắn Khổng Nhiễm căn bản không có chuẩn bị, nếu không hắn cũng không có khả năng dùng huyền kim tỏa đâm xuyên xương tỳ bà của Khổng Nhiễm, phong tỏa gân mạch của y, làm một thân võ nghệ của y bị ngăn trở thì hắn sợ là khó có thể đắc thủ!

Khổng Nhiễm là một con khổng tước, hơn nữa là một con khổng tước cao ngạo, nếu bị cầm tù thì khẳng định y sẽ nghĩ biện pháp tránh thoát. Nếu Khổng Nhiễm thoát ra là vì hắn thiết hạ lồng giam thì việc muốn bắt lấy y quả thực là khó hơn lên trời!

Khổng Nhiễm vẫn luôn dùng thái độ cao cao tại thượng cười nhạo hắn si tâm vọng tưởng, tựa như một con cóc mà tưởng mình là thiên nga. Tuy y tín nhiệm hắn nhưng y chỉ xem sự tín nhiệm đó là đôi giày y ban cho hắn, hơn nữa ý nghĩ này vẫn còn quá nhân từ!

Chờ lúc y xoay người thì hắn liền đem y đè dưới thân, ánh mắt của Khổng Nhiễm như xem một con hề diễn trò, phảng phất như những nỗ lực mà Từ Trình hắn bỏ ra không xứng với y!

Vì thế những sợ hãi cùng tự ti luôn chiếm cứ trong lòng hắn, hắn vì muốn không cho ai biết hắn sợ hãi tới mức nào nên Từ Trình đều áp chế rất tốt.

Nhưng sau khi biết được Khổng Nhiễm đã đào thoát, cái loại sợ hãi này tựa như bị vỡ đê, sóng ngầm cũng gào thét bao phủ toàn bộ hắn, làm hắn hít thở không thông!

“Thành chủ, chỗ này phát hiện một thứ!” Một binh sĩ từ chuồng gà phát hiện sợi dây cột tóc được làm từ lụa cao quý, mặt trêи có thêu hoa văn khổng tước, chỉ bạc lập loè lấp lánh, trông hết sức loá mắt.

Từ Trình dùng sức nắm chặt người đang cầm dây cột tóc, đây khẳng định là của Khổng Nhiễm!!

Từ Trình tiếp nhận dây cột tóc kia, gắt gao nắm trong tay: “Lưu lại một nửa người ở chỗ này liều mạng lục soát! Những người còn lại tiếp tục tìm!”

……

Lúc này, Khổng Nhiễm vẻ mặt ghét bỏ nhìn thức ăn của Tần Phong đưa đến.

Đây là bánh nguyệt quế của khách điếm lúc trước họ ở tạm, trải qua một đường bôn ba, nó đã vỡ thành một đống nhỏ, nhìn không đẹp mắt lắm.

Tần Phong thấy vẻ mặt này của Khổng Nhiễm, trong lòng có chút không vui, hắn và Nguyệt Ảnh đi gấp như vậy, không có chuẩn bị kịp lương khô, chỉ có thể mang theo vài miếng bánh nguyệt quế này, hắn vốn định giữ lại cho Nguyệt Ảnh ăn, sau đó vì Nguyệt Ảnh thấy bộ dạng suy yếu của Khổng Nhiễm nên mới nhường phần thức ăn duy nhất này cho hắn.

Nhưng người này dám ghét bỏ!! Mắt phượng Tần Phong hơi nheo lại.

Thư Lộng Ảnh thấy sắc mặt âm trầm của Tần Phong thì mỉm cười tiến lên nhận lấy bánh nguyệt quế trong tay hắn, nói: “Nếu Khổng thành chủ không thích thì để tại hạ nhận lấy.”

Khổng Nhiễm hừ lạnh một tiếng, chọc hắn liều mạng rồi mới nhận hắn là thành chủ!! Nam nhân này đúng là giảo hoạt!!

Còn cái đồ vật này, hắn thấy thật chướng mắt! Khổng Nhiễm quay đầu đi, mùi thơm ngọt ngào của nguyệt quế lượn lờ trước chóp mũi hắn, cái bụng trung thực phản chủ kêu lên một tiếng mất mặt.

Tần Phong và Thư Lộng Ảnh đồng thời ngẩng đầu lên, vành tai Khổng Nhiễm lập tức phiếm hồng…

Bình Luận (0)
Comment