Nhất Thế Kiêu Hoành

Chương 7

Chưởng kình ùn ùn kéo đến, còn cách mấy tấc nữa là đến huyệt Ấn Đường của Bạch Lang.

Bạch Lang trợn to con mắt, nhìn chằm chằm đến một chưởng kia. Trong đầu của hắn bây giờ, từng đòn đánh, từng phương pháp hóa giải ào ào hiện ra nhưng có vẻ đều không thành công.

Hắn còn tay trái để phản công nhưng lực đạo của hắn còn lại bao nhiêu, nhiều nhất cũng chỉ có sáu thành, còn không đủ để so sánh bình đẳng với công kích của đối phương.

Chợt một thủ pháp ẩn sâu trong não tử của hắn dần dần hiện ra, cặp lông mày của hắn nhướng hẳn lên, hắn đã tìm được phương pháp hóa giải, phương pháp chỉ sử dụng sáu thành công lực nhưng cũng đủ để hóa giải lấy tình thế nguy cấp này.

Rất nhanh, Bạch Lang đưa cánh tay lên, bàn tay kết thủ pháp, chỉ thấy tay nắm thành quyền như bình thường nhưng ở ngón trỏ lại lồi ra một đoạn, đây chính là Phượng Nhãn thủ, sử dụng đầu đốt xương thứ hai của ngón trỏ để công kích, chính vì vậy nên đòn đánh rất cương mãnh, chuyên đánh vào những nơi yếu huyệt trên cơ thể.

Phượng Nhãn thủ là một thủ pháp cơ bản trong võ thuật, bất quá đòn này Bạch Lang rất ít sử dụng bởi vì tính nguy hiểm của nó trong thực chiến, nên dần dần nó đã chìm vào sâu trong não tử của hắn. Đến bây giờ, trong tình cảnh khó khăn này, nó mới xuất hiện lại trong đầu hắn.

Bạch Lang sử dụng Phượng Nhãn thủ, công kích trực diện vào giữa lòng bàn tay của đối phương, thế công này hắn đã sử dụng toàn bộ sức mạnh hiện có.

Đinh Dương nhìn thấy Bạch Lang tung chiêu Phượng Nhãn thủ, biết rằng sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng mà thế chưởng đã xuất, khó có thể thu lực trở lại, mà dù cho có thu lực trở lại được, chắc chắn sẽ bị Bạch Lang nắm bắt thời có mà phản công, cho nên Đinh Dương chỉ có thể tiếp tục công kích.

Sau khi công kích của hai bên va chạm lẫn nhau, Bạch Lang mảy may vẫn không có gì bất thường, ngược lại là Đinh Dương, giữa lòng bàn tay của hắn bây giờ truyền đến một trận đau nhức khó chịu.

Cố nén lại cơn đau, Đinh Dương tiếp tục công kích lấy Bạch Lang, hai bên giao thủ hơn chục hiệp, Bạch Lang đang bị khóa tay, đồng thời hai chân cũng theo đó mà không thể cử động, khiến hắn chỉ có thể sử dụng một cánh tay để công kích cùng phòng thủ, mà bên Đinh Dương, một tay bận khống chế đối phương, còn lại nhất thủ song cước vẫn có thể sử dụng, nên nhìn chung Bạch Lang đang dần xuống thế hạ phong.

Sau một hồi giao thủ, Đinh Dương xuất thủ tung gối, th úc mạnh lên cằm của Bạch Lang. Bạch Lang nhìn thấy công kích này của đối phương, trong mắt hiện lên vẻ đã chờ đợi rất lâu, lúc này vội vàng ngả người về phía sau.

"Rắc!"

Chỉ nghe một thanh âm từ phía cổ tay đang bị khóa của Bạch Lang phát ra. Việc Bạch Lang làm hành động như vậy, chính là muốn bẻ khớp của mình để thoát khỏi thế bị khóa, ngược lại xương cổ tay sẽ bị bẻ và dây chằng nơi đó của hắn sẽ bị xé rách, điều này sẽ phải khiến hắn đau đớn vô cùng.

Đinh Dương thấy vậy, ánh mắt kinh ngạc, không ngờ Bạch Lang sẽ bỏ ra cái giá cao như thế chỉ để thoát khỏi tình thế này.

Sau khi khớp đã xê dịch khỏi vị trí, tất nhiên Bạch Lang lúc này đã thoát khỏi khống chế, tung chiêu Bán Tảo Địa cước, cấp tốc lấy chân trái làm trụ, chân phải đưa ra đằng sau, dùng hết sức lực quét một nửa vòng về phía chân trái của Đinh Dương.

Khi nãy Đinh Dương là dùng chân phải để tung gối, nên lấy chân trái làm trụ, vì công kích mới tung ra không kịp thu lực, cho nên đã bị chân phải của Bạch Lang quất mạnh vào chân trụ, khiến Đinh Dương mất toàn bộ thăng bằng, ngã ngửa người rơi xuống đất.

"Rắc!"

Bạch Lang sau khi thoát khỏi tình huống khó khăn, thu tay phải trở về, dùng lực ở tay trái bẻ mạnh vào cổ tay phải một cái, khớp cổ tay đã xê dịch lại vị trí như cũ, mà dây chằng cũng không hề bị rách, cũng chỉ có thể nói Bạch Lang rất là dẻo dai cùng linh hoạt.

Một bên, Đinh Dương đang bị ngã chợt liếc ánh mắt về phía Bạch Lang, nhìn thấy cổ tay của đối phương mảy may không hề có thương tổn, ánh mắt kinh ngạc đồng thời hiện lên sự tán thưởng đối với Bạch Lang.

Sau khi hoàn tất việc nắn lại khớp xương, lưng của Đinh Dương chỉ còn cách nửa tấc là chạm đến mặt đất.

Bạch Lang đứng dậy, hai tay chộp vào song thủ của đối phương, giật mạnh một cái đã khiến thân hình của Đinh Dương bật lên trở lại, nhưng mà chưa dừng lại ở đó, Bạch Lang vận kình vào song chưởng, tung ra Liên Hoàn chưởng với tối đa sức mạnh vào bụng và kéo dài thẳng đến ngực của đối phương.

Đinh Dương bị kéo lên trở lại, chưa kịp lấy lại thăng bằng đã phải hứng chịu Liên Hoàn chưởng của Bạch Lang, chưởng kình đánh từ bụng lên đến ngực của hắn, khiến toàn thân Đinh Dương đau nhức không thôi.

Đánh xong hơn chục chưởng, Bạch Lang vội hụp người xuống, sử dụng chiêu Thiết Đầu Công, húc mạnh đầu vào bụng của Đinh Dương. Đinh Dương sau khi bị đánh hơn chục chưởng, bây giờ đã trở thành bao cát, cứ thế mà trúng chiêu tiếp theo của đối phương.

Bất quá chiêu thức này khiến Đinh Dương cảm thấy không đau đớn lắm, mà ngược lại khiến thân hình của hắn bị đẩy về phía sau, hai chân loạng choạng liên tục lui về đằng sau.

Thực tế mục đích Bạch Lang dùng chiêu Thiết Đầu Công này cũng chỉ có vậy. Thiết Đầu Công là một trong những môn công phu tuyệt kỹ của La Hán Tự, quyết không truyền ra bên ngoài, cho nên Bạch Lang sử dụng chiêu này giống như thân cây bị rỗng ruột, chỉ được hình thức còn công lực thì hoàn toàn không có.

Bạch Lang nhanh chân tiến sát đến Đinh Dương, song quyền nắm chặt, thủ ngay hông, vận toàn bộ công lực tụ ngay đầu quyền, các khớp cơ đều được vận dụng triệt để, quyết tung một kích chí mạng.

Bạch Lang xuất chiêu Mãnh Hổ Xuất Động trong La Hán Quyền, bộ pháp vững chắc, xuống tấn phải chữ Đinh, thân hình chồm về phía bên phải, hai quyền nơi hông đấm ra, lòng quyền đối nhau, quyền trên quyền dưới lần lượt nhắm vào giữa ngực và đan điền của đối phương, thế công hung mãnh như hổ dữ vồ mồi.

Đinh Dương cũng chỉ có thể làm bao cát, trơ mắt nhìn công kích hung mãnh của Bạch Lang đánh tới giữa ngực và đan điền của mình.

"Chát! Chát!"

Chịu phải công kích khủng khiếp như vậy, khiến toàn thân của Đinh Dương chấn động, con ngươi co lại mãnh liệt, nước bọt từ miệng bất chợt phun ra, bước chân lảo đảo, lùi về sau.

Bạch Lang sau khi xuất chiêu, đưa mắt nhìn về phía đối phương, sắc mặt bỗng trở nên biến dạng, sửng sốt, trong giọng nói là một vẻ hoảng hốt, thất thanh kêu: "Tiền bối!" Đồng thời phóng chân, phi đến Đinh Dương.



Nhưng đã không kịp, Đinh Dương thân hình lảo đảo, bước chân lùi về sau thì chợt vấp phải bậc cửa, ngã ngửa người ra đằng sau.

"Hự!" Một thanh âm nhẹ truyền đến, thì ra trong lúc cơ thể tiếp đất, thì phần ót của Đinh Dương do quán tính nên đã đập xuống sàn, hắn r3n rỉ một tiếng liền sau đó im bặt.

Không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy hai mắt của Đinh Dương nhắm nghiền, thân thể bất động.

Bạch Lang thất sắc đi đến, sắc mặt lo lắng, ngồi xuống lắc lư thân thể của Đinh Dương, nói: "Tiền bối, tiền bối, tiền bối, có sao không tiền bối?! Người đừng có chết đó, người còn vợ còn con còn sự nghiệp mà sao nỡ đi nhanh như vậy!"

Nói đến đó, trên khuôn mặt của Bạch Lang xuất hiện vẻ tự trách.

"Chỉ tại ta, ta ra tay nặng quá nên mới khiến tiền bối ra đi nhanh chóng như vậy, là lỗi của ta, là lỗi của ta!!"

Hắn vừa nói vừa đấm quyền mạnh xuống đất.

Chợt một ý nghĩ lóe qua trong đầu Bạch Lang, hắn như trong đêm tối tìm thấy một tia ánh sáng, vội vàng đưa ngón tay lên trước mũi của đối phương, cảm nhận được một luồng khí nóng phả vào ngón tay, hắn như chuốc xuống được gánh nặng, thở phào một hơi dài nhẹ nhõm.

"May quá! Còn thở thì còn sống!" Khi nãy vì quá hoảng hốt khiến hắn quên kiểm tra xem đối phương có thực sự chết hay không, mà hắn ngược lại cứ khăng khăng rằng Đinh Dương đã qua đời.

"Nếu còn thở thì chắc tiền bối chỉ bị ngất đi tạm thời, mình mang vào trong phòng, nằm nghỉ ngơi một lát liền sẽ tỉnh lại ngay thôi."

Nói xong, Bạch Lang chuẩn bị bế Đinh Dương đem vào trong thư phòng nghỉ ngơi, hai mắt của Đinh Dương đang nhắm nghiền đột nhiên mở bừng, thân hình chớp động, chỉ thấy hắn bật người dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Lang.

Bạch Lang tuy thấy đối phương đột nhiên bừng tỉnh, có chút giật mình cùng kinh ngạc nhưng sau đó liền bình tĩnh trở lại, ôm quyền nói: "Tiền bối! Người có sao không?"

Đinh Dương nghe xong, liền buông ra một tràn cười dài quái quỷ, tựa như quỷ tru. Bạch Lang nghe thấy, thoáng chốc rợn cả người.

Đinh Dương lên tiếng nói: "Tiểu tử đánh hay lắm, không ngờ có thể bức ta đến mức này!"

"Vãn bối chỉ là may mắn một chút thôi!"

"Hừ! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là công phu thực sự!"

Bạch Lang vẫn ôm quyền nói: "Nếu tiền bối còn có thể đánh tiếp, vãn bối quyết phụng bồi!"

"Tiểu tử, có biết vì sao trên giang hồ bọn họ gọi ta là Quái Điên không?" Đột nhiên sắc giọng của Đinh Dương trở nên trầm xuống.

Bạch Lang nghe xong cũng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đáp: "Vãn bối không biết."

"Đó là bởi vì. . ." Nói đến đó, Đinh Dương chợt buông một tràn cười quái gở, tựa như quỷ khóc sói gào, một tràn cười mà như không cười, không thể cảm nhận được cảm xúc bên trong là gì, cười tựa như đang vui nhưng lại có cảm giác đang buồn, cảm xúc hỗn loạn hòa vào trong giọng cười.

Tức khắc, hắn hú một tiếng, lao nhanh đến Bạch Lang, quơ tay phải nhắm đánh vào đầu của đối phương, Bạch Lang thấy công kích của Đinh Dương như một cái quơ tay của một người bình thường, không nghĩ nhiều, đơn giản đưa tay phải lên đỡ.

"Chát!"

Thế nhưng Bạch Lang lại không ngờ đến, tuy hắn đã đưa tay lên đỡ nhưng cánh tay của đối phương không biết từ lúc nào đã tát vào mặt của hắn một cái, khiến phấn má bên trái đỏ bừng.

Bạch Lang bị một màn này làm cho kinh tâm động phách, phải nói tuy nhìn thấy công kích bình thường của Đinh Dương nhưng Bạch Lang vẫn nghiêm túc đưa tay chống đỡ, bất quá hắn nghĩ mình sẽ chặn được thế công ấy một cách đơn giản, nhưng hắn đã lầm.

Bạch Lang tập trung tinh thần, quan sát lấy công kích của đối phương.

Đinh Dương lại tiếp tục lao đến, hất cánh tay trái vào hướng cằm của Bạch Lang, Bạch Lang nghiêm túc đưa tay trái ra đón đỡ.

"Chát!"

Nhưng vẫn như cũ, cánh tay trái của Đinh Dương bằng một cách thần không biết quỷ không hay đã tát vào má bên phải của đối phương, khiến hai bên má của Bạch Lang đỏ như lửa đốt.

"Cái gì?" Bạch Lang kinh nghi vô cùng, rõ ràng hắn đã đưa tay chặn đứng đòn tấn công đó, nhưng bằng cách nào hắn vẫn bị tát vào mặt.

Quái Điên Đinh Dương khua chân một cái, nhưng lần này đã bị Bạch Lang tóm được.



"Hay, chặn lại được rồi!" Còn đang có chút vui mừng, chợt sắc mặt Bạch Lang sửng sốt, vì chân của Đinh Dương đang bị hắn tóm chặt giờ lại không thấy đâu, rất nhanh từ phía sau, một cước sút thẳng vào mông, khiến Bạch Lang đau nhói, cái này còn hơn khi bị phụ thân đánh đòn nữa.

Bạch Lang quay lại, chỉ thấy bước chân, bộ pháp của Đinh Dương lảo đảo loạng choạng tựa như người say rượu, Bạch Lang chủ động tấn công, một quyền đấm thẳng vào ngực của đối phương, nhưng bằng cách quỷ mị nào đó, thân ảnh của Đinh Dương như lướt qua người Bạch Lang, sau đó hắn cảm thấy có một lực từ phía sau đẩy một phát, khiến hắn té sõng xoài.

Rất nhanh liền đã đứng dậy, Bạch Lang tiếp tục lao vào công kích đối phương, nhưng hơn chục hiệp, mười lần như một, Bạch Lang luôn bị Đinh Dương lấy một cách ma quái nào đấy để tránh né đồng thời phản công ngược lại hắn.

Nhưng theo Bạch Lang trong lúc giao thủ quan sát, Đinh Dương đã sử dụng một loại quyền pháp nào đó cao thâm, quyền cước tựa như khua tay múa chân loạn xạ, giống như động tác của một người bị tâm thần khi lên cơn, nhưng ẩn trong đó khiến đối thủ không cách nào phản kích, cộng với bộ pháp kỳ quái như kẻ say rượu nhưng lại khiến không một công kích nào có thể đánh trúng. Quyền cước tuy tỏ vẻ tầm thường, không hề hoa mỹ nhưng lại khiến đối thủ phải chào thua.

Bạch Lang vội nói: "Tiền bối! Đây là quyền pháp gì?" Công kích loạn xạ của đối phương khiến hắn không biết đâu mà lường, có mấy phần hoa mắt chóng mặt.

"Khặc khặc khạc. . ." Đinh Dương lại buông ra tràn cười ma quỷ.

Lát sau hắn lại nói: "Hình điên nhưng ý không điên! Quyền loạn nhưng tâm không loạn."

"Chính là Loạn Tâm Quyền."

"Loạn Tâm Quyền?" Loại quyền pháp này, Bạch Lang hiển nhiên chưa nghe bao giờ.

"Phải! Chính nhờ quyền pháp này đã khiến tên tuổi Quái Điên vang khắp giang hồ!" Nói đến đó, khiến cho Đinh Dương càng thêm phấn chấn.

"Thì ra là vậy!" Bạch Lang nhẹ nhàng lên tiếng.

Hai bên tiếp tục giao phong, Bạch Lang cũng đã cảnh giác hơn trước, tinh thần ngưng tụ tập trung vào từng chuyển động của đối phương, trong đầu liên tục suy đoán thế công tiếp theo của đối phương, nhưng những việc làm này chỉ giúp hắn cầm cự một chút, cũng chỉ kéo dài thời gian mình bị đánh bại mà thôi.

Trong đầu Bạch Lang thầm nghĩ: "Phải lấy độc trị độc thôi, sử dụng quái chiêu đối quỷ chiêu!"

"Chát!"

Thoáng chốc, hắn lại bị Đinh Dương tát thêm một cái vào má trái, hai bên má lúc này đã đỏ bừng như lò lửa.

"Graaa!" Bạch Lang cứ như bị tát đến phát điên, hú lên một tràn quái dị, thân hình lắc lư co giật, chỉ thấy thủ pháp cùng thế công của hắn đột nhiên biến đổi, không còn là La Hán Quyền nữa, mà những công kích quỷ dị kia của Đinh Dương không biết như thế nào đã bị Bạch Lang chặn lại, Bạch Lang đã không còn tấn công nữa mà thay vào đó là phòng thủ, tuy nói Loạn Tâm Quyền của Đinh Dương dương đông kích tây, quỷ dị khó lường nhưng sau đó đã bị Bạch Lang sử dụng một loại thủ pháp hóa giải hết toàn bộ.

Trong ánh mắt của Đinh Dương toát lên vẻ vô cùng kinh ngạc, ẩn ẩn còn có vẻ kinh hãi, Loạn Tâm Quyền của hắn chính là mô phỏng theo hình thái cùng hành động của một tên bị tâm thần, nhờ đó mới có thể tạo ra một môn công phu Loạn Tâm Quyền điên điên khùng khùng như thế này, lộ số võ công tà dị khó đoán, vung quyền một đường chưởng đến một nẻo, ấy vậy mà Bạch Lang có thể phá giải hết toàn bộ thế công ấy, khiến hắn kinh nghi không thôi.

Đinh Dương vội vã thoát khỏi vòng chiến, nhằm quan sát lấy võ công mà Bạch Lang đang sử dụng.

Bạch Lang nhìn thấy đối phương hành động như vậy, thân hình co giật mãnh liệt, chỉ thấy chân phải bước lên cách chân trái một đoạn, gấp đầu gối trước đồng thời quỳ chân trái xuống sát đất, gót chân trái nhấc lên, đó là tấn pháp tên Quỵ Mã Bộ. Sau đó nhìn thấy hai cánh tay của hắn đưa lên phía trước thủ thế, nơi bàn tay, ngón áp út và ngón út nắm lại, ngón giữa và ngón trỏ gập lại, ngón cái bấm nhẹ vào ngón trỏ và ngón giữa, đó chính là thủ pháp tên Đường Lang Câu Thủ.

Thân hình của Bạch Lang đung đưa nhịp nhàng, thần thái toát lên trông hệt như một con bọ ngựa ngoài đời.

Đinh Dương nhìn thấy Bạch Lang làm một màn này, trong đầu chắc chắn một điều, võ công mà đối phương đang sử dụng chính là Đường Lang Quyền, hắn ngạc nhiên hét lên: "Không thể nào! Cho dù đó có là Đường Lang Quyền cũng không thể phá được Loạn Tâm Quyền của ta!"

Nói đến đó, chợt cặp lông mày của hắn nhướng lên, trợn tròn đôi mắt, tựa hồ như đã nghĩ ra được cái gì, vội vàng lên tiếng nói: "Đây không phải Đường Lang Quyền thật sự!?"

Bạch Lang nhếch miệng cười, tự hào nói: "Phải, đây chính là Đường Lang Thập Bát Phá!"

"Là võ công gì?" Đinh Dương nghe đến cái tên, lục tung hết cả trí nhớ cũng không biết trên đời có loại võ công này.

"Tiền bối đừng suy nghĩ nhiều! Cái này là bổn công tử tự học thành tài đó!" Một sắc giọng dương dương tự đắc được Bạch Lang nói ra.

"Võ công này là do ngươi sáng tạo ra?" Đinh Dương không thể tin vào tai mình, một thằng nhóc mới chừng này tuổi, vậy mà bày đặt sáng tạo võ công.

"Đúng vậy!"

Dứt câu, Bạch Lang lao đến công kích vào đối phương, vung quyền đấm vào mặt của Đinh Dương, lần này công kích Bạch Lang lại sử dụng La Hán Quyền. Bất quá vẫn như cũ, Đinh Dương vội vung tay phải ra để đón đở.

"Chát!"

Hai công kích va chạm lẫn nhau nhưng vẫn như cũ, quyền kình của Đinh Dương thoáng chốc từ đâu đã suýt đấm vào mặt của Bạch Lang, nhưng lần này lại không như những lần khác, quyền kình của Đinh Dương sắp tới lại bị Bạch Lang sử dụng Câu Thủ tóm được, như vậy Loạn Tâm Quyền của Đinh Dương đã bị Đường Lang Thập Bát Phá của Bạch Lang hóa giải.



Đinh Dương không thể tin vào mắt mình, vội thu quyền lại nhưng đã bị một chưởng của Bạch Lang vỗ tới ngực khiến cho hắn đau đớn.

Thừa thế xông lên, Bạch Lang tiếp tục kết hợp La Hán Quyền cùng Đường Lang Thập Bát Phá để công kích cùng phòng thủ, hai bộ quyền này kết hợp lẫn nhau phải nói là công thủ toàn diện, mặc cho Loạn Tâm Quyền của Đinh Dương có quỷ dị ra sao thì vẫn bị Đường Lang Thập Bát Phá của Bạch Lang chặn đứng hoàn toàn. Ngược lại còn bị thế công từ La Hán Quyền phản công tới, khiến cho Đinh Dương đang chiếm thượng phong nay lại sắp phải rơi xuống thế hạ phong.

Đường Lang Thập Bát Phá của Bạch Lang có tổng cộng mười tám thức, sáu thức đầu dùng để phá thủ pháp, sáu thức sau dùng để phá cước pháp và sáu thức cuối cùng dùng để phá binh pháp. Thật ra môn tuyệt kỹ này cũng chẳng có gì đặc biệt, chẳng có gì ghê gớm, chẳng qua là Bạch Lang đã gom hết tất cả các loại hình phòng thủ trong võ thuật, sau đó tổng hợp, chắt lọc đồng thời tinh chỉnh khiến cho chúng càng thêm ảo diệu và linh hoạt. Trong môn võ này kết hợp hoàn hảo những loại hình phòng thủ như các thế gạt, chặn, hất, hay các thủ pháp Câu Thủ, Hoa Thủ, các thế chộp, bắt, tóm, các chiêu thức trong Cầm Nã Thủ, hay các chiêu thức điểm huyệt bế khí đối phương. Những thế thủ trên, phàm là những người có luyện võ liền sẽ biết, nhưng mặc cho bọn họ biết thủ pháp Bạch Lang đang sử dụng nhưng không tài nào ngăn cản được.

Đinh Dương như cũ sử dụng Loạn Tâm Quyền, quyền phải đang đánh đến mặt chợt chuyển hướng xuống bụng, lao đến công kích, nhưng đã bị Bạch Lang dùng trảo phải tóm được, sau đó hắn bấu một cái, Đinh Dương cảm thấy khí huyết lưu thông ngưng trệ, vội vã thu quyền về, Bạch Lang tiếp tục phản công đối phương bằng La Hán Quyền. Đinh Dương khi nãy cảm thấy khí huyệt lưu thông ngưng trệ là vì chiêu điểm huyệt bế khí trong Đường Lang Thập Bát Phá.

Một lát giao phong, Đinh Dương lại cảm thấy có một cái gì đó không đúng, hắn vội lên tiếng nói: "Không đúng! Rõ ràng tuy Đường Lang Thập Bát Phá của ngươi có thể phá được chiêu thức của ta, nhưng nếu ngươi không nhìn thấy được chiêu thức thì làm sao mà phá được!"

"Mắt nhìn không được thì dùng tai đó tiền bối à!" Bạch Lang như biết rằng đối phương sẽ hỏi câu đấy nên đã nhanh nhảu đáp.

Đinh Dương nghe xong cũng thoáng có chút giật mình, đôi mắt trợn tròn, thì ra tuy công kích của Loạn Tâm Quyền có hơi điên loạn, đánh một bên đấm một nẻo nhưng thực tế nếu để ý kỹ, không sử dụng mắt thấy mà sử dụng tai nghe, rõ ràng có thể nghe được hướng quyền kình đang đánh tới, lập tức có thể biết được công kích của đối phương đang ở hướng nào mà hóa giải, đó cũng chính là điểm yếu chí tử của môn Loạn Tâm Quyền.

Đinh Dương tán thưởng nói: "Tiểu tử ngươi thông minh lắm, như vậy mà đã tìm ra được sơ hở của môn tuyệt kỹ này của ta!"

Nhưng Bạch Lang cũng hiểu rằng, tuy biết được hướng công kích của đối phương nhưng thủ pháp của Loạn Tâm Quyền rất kỳ lạ nên không thể sử dụng La Hán Quyền để chặn đở mà chỉ có thể sử dụng Đường Lang Thập Bát Phá.

Đinh Dương vẫn tiếp tục lao lên, một chưởng toan vỗ thẳng vào ngực của đối phương, Bạch Lang thấy vậy liền vung tay sử dụng Hoa Thủ, các khớp trên cánh tay đều vẽ ra một vòng tròn từ trong ra ngoài, sau đó Bạch Lang đã chộp được chưởng của đối phương, hắn liền câu đối phương lại, tung một quyền móc vào bụng của Đinh Dương.

Sau khi đã bị nắm thóp, Đinh Dương hoàn toàn không có cơ hội để thủ thắng, công kích thì đối phương có Đường Lang Thập Bát Phá, còn phòng thủ thì đối phương có La Hán Quyền.

Sau một lát nữa giao thủ, Đinh Dương lúc này mới nói: "Kết thúc rồi, dừng lại thôi!"

Dứt lời, hắn liền xuống tấn chữ Đinh, đấm ra một quyền về phía giữa ngực đối phương. Bạch Lang thấy công kích của đối phương đơn giản như vậy, không nghĩ nhiều, đưa tay gạt từ trong ra ngoài hòng hướng công kích của đối phương sang chỗ khác.

Thế nhưng Bạch Lang lại há hốc mồm kinh ngạc, quyền kình của đối phương lại không bị thủ pháp của mình gạt đi hướng khác, ngược lại vẫn tiếp tục lao đến công kích.

Một quyền này của Đinh Dương không có gì đặc sắc, tựa như một võ sinh mới nhập môn đang tập đấm quyền, nhưng lực đạo lại mạnh đến nỗi khiến Bạch Lang không cách nào chống đỡ. Quyền kình sắp đến gần, Bạch Lang vội thi triển Đường Lang Thập Bát Phá, nhưng lại khiến hắn kinh nghi một lần nữa, Đường Lang Thập Bát Phá không tài nào ngăn cản được một công kích đơn giản kia của đối phương.

Một quyền kia tựa như một con bò đang lên cơn điên, không màng đến thứ khác, cứ vậy mà lao đến đối phương.

Bạch Lang chấn kinh vô cùng, không nghĩ rằng Đường Lang Thập Bát Phá không thể ngăn cản một quyền kia của đối phương.

Đinh Dương hét lên: "Tiểu tử, chút thủ đoạn nhỏ, còn dám xưng là phá hết võ công trong thiên hạ!"

Bạch Lang nghe xong vội sửng sốt, thì ra đối phương đã nhìn thấu Đường Lang Thấp Bát Phá của mình, hắn vô cùng kinh ngạc nghĩ thầm: "Vậy mà có thể phát lực hai lần liên tiếp!"

Đường Lang Thập Bát Phá cũng không phải cái gì cao siêu, chỉ có chút thủ đoạn nhỏ như Đinh Dương đã nói, phải nói muốn phá vỡ được công kích của đối phương theo cách thông thường thì lực đạo mình sử dụng phải lớn hơn hoặc bằng lực đạo mà đối phương công kích, nếu không công kích của đối phương vẫn sẽ tiếp tục lao đến. Mà Đường Lang Thập Bát Phá của Bạch Lang chính là chờ khi đối phương phát lực công kích, hắn liền nhanh tay điểm vào một vị trí Bế Lực trên công kích ấy, mỗi công kích khi tung ra đều phải gồng hết cơ bắp cùng sức mạnh, mà vị trí ấy khi bị điểm vào lập tức cơ bắp cùng sức mạnh của đối phương tự nhiên bị chậm một nhịp, một nhịp này đủ để Bạch Lang có thể thi triển thủ pháp phá giải công kích của đối phương, mà khi hắn chộp vào quyền (cước) của đối phương, các ngón tay liền chia ra bấu nhẹ vào một chỗ đặc biệt, khiến cho đối phương muốn thu quyền (cước) về đều rất khó khăn, mà để thực hiện những thứ trên, yếu quyết duy nhất chính là "NHANH".

Nhưng điều khiến Bạch Lang chấn kinh là khi bị điểm vào vị trí Bế Lực, sau khi bị chậm một nhịp thì công kích của đối phương sẽ bị giảm sức mạnh đi đáng kể, vậy mà quyền kia của Đinh Dương không những bị giảm sức mạnh ngược lại còn tăng sức mạnh, Bạch Lang suy đoán đối phương đã phát lực liên tiếp hai lần nên mới có chuyện này xảy ra.

Nhưng đã trễ, sau khi luồng suy nghĩ kia của Bạch Lang chợt dứt, cũng chính là lúc quyền kình của Đinh Dương lao đến, đấm một cú trời giáng vào yếu huyệt Ưng Song của Bạch Lang.

Lực đạo tựa như búa nện, khiến Bạch Lang đầu óc choáng váng, hoa mắt chóng mặt, đôi chân run rẩy, toàn thân cơ bắp như muốn nhão cả ra, sau đó hắn liền ngất lịm đi ngay tại chỗ.

Đinh Dương sau khi chứng kiến xong, bước đến nhìn Bạch Lang một hồi, lúc này trong mắt tràn đầy vẻ hối hận, tự nói: "Chết rồi, mình lỡ ra tay hơi nặng, không biết nó có bị làm sao không?!" Hắn liền bước đến bắt mạch cho Bạch Lang, sau một lát hắn mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Không sao rồi, tịnh dưỡng vài ngày liền có thể khỏe lại."

Hắn nhìn vào Bạch Lang, trong mắt ánh lên từng vẻ tự hào cùng hài lòng, giọng nói đã không còn khàn khàn quái dị như trước nữa mà đã chuyển sang bình thường ôn nhu, nói: "Tiểu tử làm tốt lắm, không phụ sự kì vọng của ta!"

====o0o====

Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:
Bình Luận (0)
Comment