Nhất Thế Kiêu Hoành

Chương 18

Kể lại lúc đầu, trong khi Bạch Lang cùng Hắc Sư lao vào giao thủ với nhau, thì Giang lão lướt đến chỗ Bạch Thiên, Hồng Nhi lướt đến chỗ Tần Ngọc, hình thành một bố cục hoàn chỉnh.

Bạch Thiên phẩy cây quạt của mình, cùng với cây trường tiên của Giang lão công kích lẫn nhau.

Hai bọn họ chiến đấu không giống như của bọn Bạch Lang, hai bọn họ chính là sử dụng nội công để giao thủ, từng luồng quyền phong, chưởng phong ào ào lao vào nhau, phát nổ vào trong không khí, vang lên những thanh âm "ầm", "rầm" hết sức đanh thép.

Hiển nhiên cảnh giới chiến đấu này hơn xa rất nhiều so với việc sử dụng ngoại công để giao đấu như của Bạch Lang.

Bạch Thiên cầm trên tay cây quạt, tựa như một vị thư sinh nho nhã, dáng vẻ hết sức thanh tao.

Cây quạt ấy cũng không hề tầm thường chút nào, nó được làm từ một loại vật liệu đặc thù - Huyền Vân Thiết, loại vật liệu này quý hiếm vô cùng, có trọng lượng rất nhẹ nhưng vẫn giữ được độ cứng rắn, mà để rèn chế được nó cần phải có một người thợ rèn với tay nghề cực cao, cây quạt gấp này có tên là Nho Hạc Phiến.

Bạch Thiên đã tận dụng triệt để lấy điểm mạnh của Nho Hạc Phiến, thế công nhanh lẹ, sắc bén tột cùng.

Trường Giang Lão Quái, trên tay cầm hai thanh trường tiên, thế công vô cùng hung mãnh, liên tục vun vút tấn công về phía đối phương.

Hai thanh trường tiên của Giang lão được biết làm từ da của một loài bò ở trong núi sâu, rất khó tìm thấy. Loài da này chế tác kỳ công vô cùng, có thể nói không thua gì Nho Hạc Phiến của Bạch Thiên.

Thiên La Trường Tiên của Trường Giang Lão Quái cực kỳ bền dẻo mà lực công kích lại không hề thấp, nếu bị quất vào coi chừng bay mất một khúc thịt trên người mình.

Bạch Thiên cùng Giang lão giao thủ, Bạch Thiên thế công nhỏ nhẹ tựa như một vị thư sinh trác tuyệt phi phàm nhưng lại ẩn chưa võ công uy lực hết sức kinh khủng, lưỡi quạt sắc bén liên tiếp chém vào đối phương, thỉnh thoảng sử dụng đầu quạt điểm vào các yếu huyệt của đối thủ.

Giang lão tựa như một vị hung thần quản ngục trong tù giam, hai tay hai roi liên tục quân quất vào đối phương, giống như đang tra tấn phạm nhân trong lồng giam, đầu ngọn roi còn gắn vào một đoạn lưỡi dao nhỏ, lưỡi đao nhanh thoan thoát đâm chém về phía đối phương.

Bên phía Tần Ngọc cùng Hồng Nhi, trận chiến tuy của hai người phụ nữ nhưng ác liệt không thua kém gì bên phía Bạch Thiên và Giang lão.

Nếu nói Bạch Thiên nho nhã nhẹ nhàng thì Tần Ngọc lại là một người phụ nữ quật cường, thân thể trung phụ tuyệt sắc ấy, vậy mà vác trên vai một cây cự chùy.


Cự chùy ấy làm từ Bá Trọng Thiết, sức nặng có thể lên tới hơn trăm cân, bao quanh cây chùy còn lồi lên những gai nhọn, tăng thêm uy lực công kích của Hạo Thiên Chùy.

Nhưng Hạo Thiên Chùy rơi vào tay của một người phụ nữ, lại không mất đi huy hoàng của mình, mà còn được Tần Ngọc sử dụng một cách thành thạo, cây cự chùy hơn trăm cân vậy mà rơi vào tay của Tần Ngọc lại như một cây gỗ bình thường, nhẹ nhàng cầm nắm, kiểm soát một cách điêu luyện.

Từng cú vung chùy của nàng, tựa như một ngọn thái sơn tấn công về phía đối thủ, uy áp phát ra nặng nề khiến đối phương có cảm giác áp bách, nàng đập chùy xuống đâu, đất đá chỗ đó nứt toác, lõm xuống một khúc.

Hồng Nhi Ma Nương, thế công của nàng như một yểu điệu thục nữ, liễu yếu đào tơ, mà uy lực lại mang theo một loại ám sát, công kích bất ngờ, dương đông kích tây.

Cây nguyệt đao của nàng tên là Loan Nguyệt Đao, hình dạng như một vầng trăng khuyết, lưỡi đao ở hai phía trong ngoài của vầng trăng, khiến thế công của nàng càng thêm phong phú, khiến đối thủ cảm giác như có nguy hiểm đột kích ở khắp mọi nơi.

Trên tay nàng cầm thanh đao, loan múa khắp nơi, khiến đối phương không thể xác định được công kích sẽ đến ở hướng nào, lúc nàng chém bằng lưỡi đao ngoài, lúc móc bằng lưỡi đao trong, nhìn nàng tựa như một người sát thủ, ẩn dật truy kích đối phương ở khắp mọi hướng.

Hai nữ giao phong với nhau, ác liệt dữ dội.

Bốn người giao chiến với nhau, tất cả đều ở cấp bậc Nhất Lưu Cao Thủ, trận chiến cũng không nghiêng về bên nào, cả hai trận đấu đều ở thế cân bằng, chỉ có chờ đối phương lộ sơ hở sau đó công kích đến mới có thể chiếm được thắng lợi, mà ở cấp bậc này chờ đối phương để lộ sơ hở rất lâu và khó, cho nên đến giờ hai trận tỉ thí vẫn ở thế bình bình.

Sau khi hạ sát được Bạch Lang, Hắc Sư cười lên ha hả, nói lớn: "Hahaha! Bạch Lang, ngươi đã chết, nhưng yên tâm, không lâu sau phụ mẫu của ngươi sẽ cùng nắm tay ngươi dạo bước nơi Hoàng Tuyền!"

Hắc Sư vận khí từ đan điền lên cuống họng, cố tình nói lớn, khiến Bạch Thiên đang giao phong cùng với Giang lão, chợt tâm thần bất định, xao nhãng, vội vã liếc mắt về phía Bạch Lang, cố gắng nhìn xem tình hình.

Trong đêm tối chỉ có ánh trăng, Bạch Thiên vận nhãn lực, cố gắng nhìn xem, chợt chàng thất sắc kinh nghi, bởi vì chàng thấy nơi đó vết máu từ thân thể của Bạch Lang lênh láng dưới nền đất. Bạch Thiên không muốn tin vào mắt mình nhưng thực tại ở trước mắt, hắn không thể không tin. Sâu trong tâm can của hắn rúng động kịch liệt, con trai của hắn đã bị đối phương sát hại, trong hốc mắt của hắn đã ngân ngấn giọt lệ, công kích chuẩn bị đánh đến Giang lão đột nhiên chậm lại.

"Hừm!" Giang lão cười lạnh một tiếng, chỉ thấy nơi tay phải, ngón trỏ của lão đột nhiên móc nhẹ vào không khí, hành động kỳ lạ của lão không biết nhằm mục đích gì?

Chợt lão mở miệng khích tướng Bạch Thiên: "Hà hà! Con trai ngươi đã đi rồi, có phải ngươi cũng nên đi chung với nó không?"


Trong cơn bi ai, nghe được giọng nói của đại địch vang lên, tất cả cảm xúc bi thương, buồn bã, đau nhói tim gan của Bạch Thiên bỗng chốc hóa thành phẫn nộ, hắn điên cuồng lao đến công kích Giang lão, miệng gầm lên một tiếng: "Cho dù ta có chết cũng phải kéo ngươi theo cùng!"

Trường Giang Lão Quái biết Bạch Thiên đã bị chọc giận, cảm xúc phẫn nộ đã che mờ lý trí của hắn. Lão nhẹ nhàng dùng tay phải, giật nhẹ một phát.

Đột nhiên, thân thể của Bạch Thiên như bị hàng ngàn sợi dây chói chặt, hai tay hai chân và đầu của hắn có cảm giác như có những sợi dây buộc vào, thân hình của hắn bay lên trên không.

"Đây. . . đây là cái gì?" Bạch Thiên vùng vẫy kịch liệt nhưng càng giẫy giụa hắn càng cảm thấy tứ chi và đầu ngày càng bị siết chặt. Bạch Thiên vội vận toàn bộ nhãn lực, quan sát xung quanh, bỗng hắn trừng lớn con mắt, thần sắc ngạc nhiên cùng kinh hãi, bởi vì hắn nhìn thấy là một thiên la địa võng đang trói chặt lấy hắn, những sợi dây mỏng đến nỗi tựa như vô hình đang siết chặt lấy tứ chi và đầu của hắn.

Bạch Thiên sửng sốt nhìn lấy Giang lão, tức giận hỏi: "Ngươi đây là?"

"Khà khà! Đây mới thật sự là chiêu bài của ta, Ngũ Mã Phanh Thây!" Giang lão đắc ý nói.

Bạch Thiên bộ dáng như hiểu ra được điều gì, kinh nghi hỏi: "Không lẽ từ nãy đến giờ, ngươi giao thủ với ta mà cứ di chuyển vòng vòng xung quanh mục đích chính là bố trí trận hình này sao?"

"Ừm! Ngươi hiểu nhanh đấy!" Giang lão bình thản nói.

Ngay sau đó, Giang lão vận lực, giật mạnh tay phải một phát.

"Xoạt! Xoạt! Xoạt! Xoạt! Xoạt!"

Các sợi dây tuy mỏng manh nhưng lại sắc bén vô ngần, được liên kết liền mạch với nhau, cứ như theo quy tắc, trong tức khắc đã siết chặt đến nổi cắt đứt tứ chi và đầu của Bạch Thiên. Bạch Thiên còn chưa kịp cảm nhận điều gì, việc đó xảy ra quá nhanh. Chỉ trong chớp mắt mà tứ chi và đầu của hắn đều đã bị cắt lìa, máu me từ năm lỗ trên cơ thể bắn ra tung tóe, vung vãi khắp nền đất, tứ chi và đầu của Bạch Thiên rơi xuống đất phát ra mấy tiếng "bịch bịch", giống với Bạch Lang, tuy đã đầu lìa khỏi xác nhưng Bạch Thiên lại chết không nhắm mắt.

Giang lão đứng phía trước, lưỡi của lão liếm liếm môi, tỏ vẻ thèm thuồng cùng sự thỏa mãn tột độ, chỉ thấy lão nhẹ nhàng nói: "Tứ chi và thủ cấp này mà đem ngâm rượu uống, chẳng phải là tuyệt phẩm trong tuyệt phẩm ư? Khà Khà, ta thấy thú vị rồi đó!"

Còn về Tần Ngọc, sau khi nghe thấy giọng nói của Hắc Sư, nàng cũng giống với Bạch Thiên, liếc mắt nhìn về phía Bạch Lang, thần sắc hoảng hốt, nàng sợ hãi thốt lên một tiếng, tuy nhìn nàng mạnh mẽ quật cường nhưng thực ra nàng cũng chỉ là một người mẹ bình thường, nhìn con trai mình chết như vậy, hai dòng lệ không khỏi tuôn ra.


Trên khóe miệng của Hồng Nhi lại xuất hiện một ý cười nguy hiểm cùng kinh rợn.

Nàng nắm chặt thanh Loan Nguyệt Đao, thân hình như làn khói phiêu diêu, bộ pháp như ma lướt đến chỗ Tần Ngọc. Mà Tần Ngọc vì quá thương tâm, cộng với việc thân pháp của Hồng Nhi quá quỷ dị nên Tần Ngọc đã không chú tâm để ý đến nguy hiểm đang đến gần mình.

"Vút!"

Tiếng gió do thanh đao gây ra cũng đã có chút ảnh hưởng đến tâm tình của Tần Ngọc, nàng sực tỉnh trở lại, nhưng đã không kịp, Hồng Nhi cầm Loan Nguyệt Đao, đưa phần lưỡi trong vào bên cạnh khuôn mặt của Tần Ngọc, chỉ thấy thủ pháp của Hồng Nhi quỷ dị khôn lường, bàn tay nhẹ nhàng loan một cái, thanh đao đã xoay thành một vòng tròn hoàn hảo, phần lưỡi trong cứa vào khuôn mặt của Tần Ngọc, khiến đường viền của khuôn mặt nàng xuất hiện một tia máu kéo dài.

Trong tích tắc, chỉ thấy nàng vung cánh tay trái lên, nếu để ý kỹ sẽ thấy móng tay trái của nàng dài khoảng ba phân, nàng vận khí từ đan điền đến các đầu ngón tay trái, bàn tay kết thành trảo pháp, vồ đến, các móng tay cắm sâu vào tia máu trên khuôn mặt của đối phương.

Tần Ngọc rên rỉ một tiếng.

"Xoạt!"

Chớp mắt, Hồng Nhi bứt mạnh một phát, toàn bộ da mặt của Tần Ngọc liền bị lột cả ra. Tần Ngọc kêu la đau đớn, khuôn mặt đau rát dữ dội, nỗi đau không cách nào tả thấu, máu từ khuôn mặt của nàng chảy ròng ròng, dung nhan tuyệt sắc của người trung phụ đã bị hủy hoại triệt để, chỉ còn thấy nơi đó là một khuôn mặt bị lột da, từng thớ cơ đường máu hiện lên rõ rệt, khiến nàng xinh đẹp ngày nào, nay lại giống như một quái nhân.

"Xoạt!"

Nhưng rất nhanh, Hồng Nhi đã chém một phát vào cổ của nàng, máu từ đó bắn ra tung tóe như phun vòi, khiến Tần Ngọc chết ngay tại chỗ, nhưng máu từ khuôn mặt và cổ vẫn phun ra như mưa, nàng cũng giống như phu quân và con trai mình, nàng chết cũng không nhắm mắt.

Trong một đêm, toàn bộ gia đình Bạch gia đều bị sát hại, bọn họ đều chết không nhắm mắt!

====o0o====

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc
Bình Luận (0)
Comment