Nhất Phẩm Ngỗ Tác

Chương 15

Bóng đêm dần sâu, người trên đường thưa. Chỉ còn ánh nến từ Tần lâu Sở quán sâu thẳm, vào đêm sênh ca ấm dần.

Mộ Thanh rẽ vào một con hẻm hẹp rồi dừng bước chân.

“Xuất hiện đi.” Hẻm sâu tăm tối, không nhìn thấy vẻ mặt thiếu niên, chỉ nghe âm thanh lạnh lẽo tận xương.

Những năm gần đây, nàng ít đến sòng bạc. Mộ gia là tiện tịch, thân phận thấp kém, nhiều tiền tài dễ gây hoạ. Hơn nữa giàu sang không phải đích đến của nàng ở kiếp này, cuộc sống hoà thuận vui vẻ thì có nghèo khó nàng cũng sống được. Chỉ có một năm, khi cha nghiệm thi vô tình nhiễm bệnh, nằm triền miên trên giường bệnh mấy tháng không dậy nổi, tiền bạc trong nhà tiêu hết sạch, nàng bèn dịch dung vào sòng bạc vài lần. Khi đó, nàng chỉ thắng đủ tiền bốc thuốc, vài đồng bạc lẻ, chưa từng khiến người ta chú ý. Tối nay ba ngàn lượng ngân phiếu đến tay, khi ra sòng bạc, nàng đã biết bị mấy dân cờ bạc theo dõi.

Trên đường ít người, nàng vòng mấy vòng cũng không thể cắt đuôi. Nàng chỉ học cách đánh, kỹ xảo phản truy tung là sở trường của Cố Nghê Thường, không phải nàng.

Lại qua một con phố đã là đường Quan Tài, nàng không muốn dẫn mấy người này đến nghĩa trang quấy nhiễu cha yên giấc, phải giải quyết ngay ở chỗ này.

“Ra đi!” Mộ Thanh lại nói rồi xoay người nhìn về phía đầu hẻm.

Không có ai lên tiếng, cũng không ai hiện thân. Mộ Thanh đợi một lát, chỉ thấy ánh trăng sáng tỏ, đầu hẻm yên tĩnh không tiếng động.

Nàng nhíu mày, nhấc chân đi qua.

Gió đêm ướt lạnh, thiếu niên đi một mình trong hẹp hẻm. Gió đêm đưa tới hương phấn son thoang thoảng từ sênh ca cách phố, hương tan trong hơi nước, hòa vào đá xanh hơi ẩm, mùi tanh nhàn nhạt.

Mùi tanh?

Mộ Thanh cau mày, tay nắm chặt, sắc mặt chợt sầm xuống, bước chân lập tức dừng.

Gần như đồng thời, phía sau chợt có gió tới.

Ngọn gió này ngược hẻm nhỏ mà tới, Mộ Thanh phát hiện hướng gió không đúng, theo bản năng cúi người xuống, lăn tại chỗ một vòng, lăn sang một bên hẹp hẻm. Nàng đưa mắt thoáng nhìn, quét thấy chỗ ngoặt đầu hẻm có ba thi thể ngang dọc.

Ba xác chết kia thẳng tắp ngã trên đất, hai mắt trợn ngược, cổ hơi ngửa, ở cần cổ có vết máu đỏ tươi chậm rãi trào ra.

Máu đang chảy, người vừa mới chết.

Miệng vết thương trơn nhẵn gọn gàng, bị thương do vũ khí sắc.

Vết thương vòng nửa cổ, binh khí mềm.

Miệng vết thương nhỏ như sợi tơ, kiểu hung khí là sợi đồng, sợi sắt?

Không có thời gian suy nghĩ vì sao ba gã dân cờ bạc này bị giết, không có thời gian suy nghĩ người tấn công mình có thân phận mục đích gì. Nhờ vào kinh nghiệm phong phú của hai đời làm pháp y, chỉ dựa vào liếc mắt một cái, Mộ Thanh đã suy đoán trước binh khí của đối phương, gần như đồng thời, nàng lùi nhanh về phía sau, lưng kề sát lên tường đá, tiến vào góc chết khiến binh khí của đối phương khó có thể xuống tay.

Cùng lúc đó, cổ tay áo nàng run lên, ánh dao chợt sáng, chém về phía đỉnh đầu!

Dao sắc lạnh lẽo, đâm thủng bóng đêm, tạo thành một tiếng trong trẻo trong gió.

Đỉnh đầu, một bóng đen lướt qua ánh trăng, bay xuống nơi xa, không tiếng động.

Trên mặt đất, một con dao dừng ở bên chân người áo đen, hoàn toàn ghim một nửa vào phiến đá xanh, cũng không tiếng động.

Mộ Thanh liếc nhìn dao bên chân người áo đen, lấy lực cánh tay của nàng, tuyệt đối không có khả năng ghim dao lên phiến đá xanh. Dao của nàng là người áo đen kia gạt rơi, đối phương là cao thủ nội công!

Mộ Thanh không hiểu nội công, nàng chưa từng có cơ hội tiếp xúc với mấy thứ này. Huyện Cổ Thủy là huyện nhỏ ở Giang Nam, dù có vụ án chết người thì phần lớn không liên quan đến chuyện giang hồ. Bởi vậy mười sáu năm ở Đại Hưng, đến nay nàng vẫn không biết sự huyền ảo của nội công, cũng chưa từng gặp cao thủ giang hồ.

Tối nay gặp, tuy không biết mục đích của đối phương, nhưng đối phương vừa ra tay đã giết ba người, tất nhiên là người tới không có ý tốt!

Trong lòng Mộ Thanh nặng nề, kỹ thuật đánh cận chiến của nàng hung mãnh, nhưng tiền đề là phải đến gần đối phương. Nhìn từ thân thủ của người này, muốn thắng, khó! Chạy thoát, cũng khó!

Nàng cau mày, lúc này, người áo đen kia liếc nhìn xuống đất. Hiển nhiên, dao giải phẫu có hình thức kỳ lạ làm hắn ta phân tâm.

Đúng trong chốc lát phân tâm này, vẻ mặt Mộ Thanh nghiêm lại, ánh sáng lạnh trong tay áo phút chốc lại hiện, giơ tay ném tiếp về phía người áo đen! Ngay vào lúc nàng giơ tay, người áo đen đã phát hiện, đầu ngón tay bắn ra, nghe một tiếng giòn vang, một tiếng lanh lảnh vang dài trong gió đêm, bay vút ghim vào tường.

Dao ghim lên tường, Mộ Thanh đã chạy trốn đến đầu ngõ, mắt thấy sắp chuyển qua góc đường, bước vào đường lớn xán lạn ồn ào náo động kia.

Người áo đen phi thân tới như quỷ mị, như một u hồn trong hẹp hẻm, trong khoảnh khắc đã đến gần phía sau Mộ Thanh. Mộ Thanh chợt dừng bước, xoay người, cổ tay áo lại hiện một ánh sáng như tuyết nhưng lần này nàng lại không ném đi. Lòng bàn tay nàng khẽ lật, thân dao đối diện ánh trăng, khẽ nghiêng, ánh dao như tuyết, chiếu thẳng lên mắt người áo đen.

Người áo đen không ngờ lại có người sẽ dùng ám chiêu này. Ánh dao lóa mắt, hắn ta nhắm hai mắt lại, Mộ Thanh giơ tay đưa dao về phía trước!

Dưới rốn tấc rưỡi là Khí Hải!

Huyệt này không thể tổn thương. Nếu bị thương sẽ đánh sâu vào thành bụng, động tĩnh mạch và khoảng liên sườn, phá khí ứ huyết, thân thể suy nhược!

Tuy Mộ Thanh không biết nội lực là thứ gì nhưng cũng biết nội gia hành khí, khí phá thì công tán.

Người áo đen kêu lên một tiếng rơi xuống đất, tay vừa nhấc, rút dao từ trong bụng ra kéo theo một hàng vết máu. Vết máu kia lướt qua đường đá xanh lượn quanh chỗ sâu trong ngõ nhỏ. Hắn ta quỳ một gối xuống đất, vậy mà không thể động đậy thêm.

Vô số nhiệm vụ, bị thương vô số, nhưng chưa bao giờ hắn ta bị người ta khống chế trong một chiêu như tối nay. Đối phương còn là thiếu niên không biết võ.

Mộ Thanh trông thấy máu trên mũi dao kia mới chỉ một tấc thì không khỏi kinh hãi. Nàng đã dùng sức, vậy mà chỉ đâm vào một tấc? Nếu không phải tối nay nhạy bén, dùng kế phá nội lực của người này, sợ là nàng thật sự không chạy thoát được.

Nàng nhíu mày. Tuy trên đường đã ít người, nhưng thi thể ba gã dân cờ bạc nằm phơi ngoài đầu hẻm. Nếu có người đi ngang qua thì ắt to chuyện. Nàng liếc nhìn người áo đen một cái, đè suy nghĩ muốn thẩm vấn thân phận và mục đích của hắn ta xuống, lùi về phía sau xoay người, chạy ra đường lớn.

Người áo đen muốn đuổi theo, nhưng chân cẳng không nghe sai bảo một cách quỷ dị, chỉ đành trơ mắt nhìn người biến mất ở trong tầm mắt.



Nửa canh giờ sau, sòng bạc Xuân Thu.

Lư hương đổi hương hoa mai, nến đỏ đã tàn. Một người quỳ gối trong ánh nến, máu đỏ trên người âm thầm rơi.

Bộ Tích Hoan ngồi chỉnh tề trên giường, trong tay thưởng thức ba con dao có dáng vẻ kỳ lạ, ánh nến phản chiếu trong ánh mắt sâu thẳm, hơi bập bùng.

“Là nàng?! Ta nên nói đây thật sự là duyên phận ư?” Ngụy Trác Chi cười ha ha, trong mắt đầy hứng thú: “Ta nói sao gần đây trên giang hồ người tài ba xuất hiện lớp lớp, hóa ra vẫn luôn là nàng!”

Hắn nhớ rõ khi ở trên thuyền đã thấy rõ vị cô nương có khả năng Phán Quan Âm Ti kia. Nàng không có nội lực, vậy mà có thể phá nội lực của Nguyệt Sát, làm hắn ta chật vật đến vậy. Thật sự rất bản lĩnh!

Hắn càng ngày càng tò mò, một nữ Ngỗ Tác, công phu kỳ lạ, bản lĩnh đánh bạc cao minh, còn có thể quan sát những chỗ rất nhỏ của con người. Rốt cuộc nàng là người phương nào? Còn có năng lực gì?

“Ta nhớ rõ ngươi không hứng thú với nàng, phải không? Vậy nếu biết được sư phụ của nàng là ai thì ngươi tự đi mời chào vị cao nhân kia! Cô nương này, ngươi đừng có đoạt với ta.” Cây quạt trong tay Ngụy Trác Chi mở ra, trong nụ cười có chứa hơi thở của con buôn: “Với tài năng của cô nương này, văn có thể làm chia bài, võ có thể làm tay đấm. Nếu chịu tới sòng bạc thì nhất định có thể giúp ta kiếm nhiều bạc, muốn gây chuyện thì đánh ra ngoài.”

Nói xong, không đợi Bộ Tích Hoan mở miệng, hắn đã nói ra ngoài phòng: “Người đâu.”

“Công tử.” Cửa mở, một nữ tử váy lục đi đến.

Ngụy Trác Chi đóng cây quạt lại, ra lệnh: “Người ở thành Biện Hà, nhanh tìm!”
Bình Luận (0)
Comment