Nhất Phẩm Ngỗ Tác

Chương 13

Mộ Thanh là nhà tâm lý biểu cảm vi mô.

Kiếp trước, khi rảnh rỗi, nàng cũng sẽ chơi mạt chược, đánh bài Poker với đồng nghiệp, nhưng không bao lâu thì không ai chơi với nàng nữa. Cho dù là mạt chược, bài Poker hay là xúc xắc, tất cả đồng nghiệp chơi cá cược đều đi vòng qua nàng. Không ai muốn đánh bài với một nhà tâm lý học, trừ khi muốn đưa tiền trong túi cho nàng. Ngay cả bạn thân của nàng, Cố Nghê Thường, thân là đặc công được huấn luyện bản lĩnh đánh bạc chuyên nghiệp, cũng chưa từng thắng nàng lần nào.

Kiếp trước như khói bay, chớp mắt nàng đã ở Đại Hưng mười sáu năm. Có khi tỉnh lại như ở trong mộng...

“Bốp!” Một âm thanh chợt vang lên, đánh thức Mộ Thanh. Nàng đưa mắt, lúc này mới phát hiện hán tử kia đã lắc xong xúc xắc, hạ cốc.

Giọng điệu, thần thái của hán tử đầy tự phụ: “Ông đây mở! Ngươi thì sao?”

Mộ Thanh không nói lời nào, chỉ cầm cốc tùy tiện lắc hai cái rồi buông: “Không mở.”

Động tác của nàng tùy tiện, giọng điệu tùy tiện, tùy tiện đến khiến cho hán tử và quần chúng đều cho rằng mắt mình có vấn đề.

Thiếu niên này dường như không để trận đánh cược này vào mắt. Hơn nữa động tác lắc cốc của hắn trông căn bản là tay ngang!

Một tay ngang, dám lấy ba văn tiền đánh cược lấy ba ngàn lượng của người ta?

Một tay ngang, dám cược lớn một bàn tay của mình với người ta?

Điên rồi à?!

“Nhóc con, ngươi không muốn tay mình nữa rồi à?” Hán tử cau mày, sắc mặt biến thành màu đen.

“Muốn chứ, tiếp tục.” Mộ Thanh không thèm nâng mi, giọng điệu vẫn tùy tiện như vậy, mặc cho ai cũng nghe ra nàng có lệ đến nhường nào.

Có lệ như này quả thực chọc giận hán tử. Hắn nắm lấy cốc xúc xắc dường như thứ đang túm không phải cốc xúc xắc mà là cổ Mộ Thanh, trong mắt có mũi tên nhọn đang bay, trong tay lắc đến nở hoa, xúc xắc vang lên tiếng lạch cạch trong cốc sau đó đập xuống bàn rầm một tiếng: “Ông đây mở! Ngươi thì sao!”

“Không mở.” Mộ Thanh vẫn tùy tiện lắc hai cái là buông.

“Thằng nhóc thối!” Hai mắt hán tử bốc lửa, tức giận đến nghiến răng. Hắn thật sự không hiểu nổi trong đầu tên nhóc này nghĩ gì. Muốn thắng bạc, lại không chịu nghiêm túc đánh cược với hắn. Tên nhóc này thật sự không cần tay mình nữa à?

Túm lấy cốc xúc xắc, quân xúc xắc lắc càng vang, hán tử lại hỏi: “Ông đây mở! Ngươi thì sao?”

“Không mở.”

Không mở, không mở, vẫn là không mở. Liên tiếp ba ván, Mộ Thanh đều không mở cốc, quần chúng ở đại sảnh xem mà nóng nảy.

Nhưng rất nhanh, bọn họ phát hiện mình nóng vội hơi sớm.

Tiếp sau đó, tiếng “Ông đây mở” và “Không mở” lên lên xuống xuống trong đại sảnh. Liên tiếp hơn mười lần, Mộ Thanh đều không mở cốc, hơn nữa càng ngày càng có lệ, sắc mặt hán tử thì ngày càng đen.

Khi cốc xúc xắc lại nện lên trên bàn lần nữa, sắc mặt hán tử đã đen thành đáy nồi, kiên nhẫn bị mài hết, gân cổ lên quát: “Ông đây mở! Con mẹ nó, rốt cuộc ngươi có mở không!”

Dứt lời, sự giận dữ trên mặt hắn bỗng nhiên cứng lại! Hắn cúi đầu, nhìn về phía cốc xúc xắc úp trên bàn, sắc mặt hơi đổi. Vừa rồi một bụng lửa giận đều ở trên người thiếu niên đối diện, khi lắc hơi phân tâm, dường như... thất thủ rồi?

Trong lòng giật nảy, nhưng ngay sau đó hắn lại yên lòng. Sợ gì? Nhóc con này không mở mười mấy ván, nào có cố tình chọn ván này khéo như vậy?

Nhưng suy nghĩ này vừa nhen nhóm thì thấy Mộ Thanh ngẩng đầu, đáy mắt vốn có lệ chợt lóe sáng, chỉ nghe nàng nói: “Mở!”

Mở!

Chỉ một chữ, không khí trong đại sảnh nổ tung như thủy triều.

Hán tử tái mặt, thật sự trùng hợp vậy?!

Lúc này, đại sảnh đã ồn ào tiếng người: “Nhóc con, cuối cùng đã muốn mở! Còn tưởng rằng ngươi sẽ kì kèo đến hừng đông chứ!”

“Với kỹ thuật đánh cược của hán tử này thì cho dù có kì kèo đến hừng đông cũng thua thôi, còn không bằng sảng khoái một tí!”

“Khà khà! Sảng khoái tí thì mất tay rồi.”

“Muốn giữ được tay? Chờ lát nữa chui đũng quần, quỳ xuống đất xin tha, gọi ba tiếng tổ tông, có khi hán tử kia sẽ có lòng tốt bỏ qua cho hắn, ha ha...”

Thúc giục, trào phúng, vui sướng khi người gặp họa, tất cả mọi người không coi thiếu niên không biết lắc cốc xúc xắc ra gì. Thiếu niên ngồi ở trước chiếu bạc, sống lưng thẳng tắp, không tức giận, không cãi cọ, chỉ giơ tay mở cốc xúc xắc, bằng hành động đơn giản trực tiếp nhất, làm mọi người ngậm miệng.

Đại sảnh yên tĩnh trong chốc lát! Quần chúng dần dần trợn tròn mắt, người đánh bạc dựa vào lan can lầu hai duỗi cổ, thò người ra ngoài, hận không thể duỗi cả nửa người xuống dưới. Sau một lúc lâu, có người bắt đầu dụi mắt, không thể tin được số điểm dưới cốc xúc xắc kia.

Tam hoa tụ đỉnh?!

Không phải thiếu niên này là tay ngang à?

Hán tử cũng nhìn chằm chằm điểm số, dần dần híp mắt. Khi ngẩng đầu, ánh mắt hắn đã như đuốc, hừ một tiếng nói: “Không ngờ, ông đây lại có lúc nhìn nhầm. Không nhìn ra thằng nhóc nhà ngươi thâm tàng bất lộ!”

Khi nói chuyện, hắn giơ tay, cũng mở cốc xúc xắc, không thèm nhìn mà nói: “Ván này, ông đây thua!”

Không khí lại tĩnh lặng. Quần chúng lại bắt đầu dụi mắt, người xem đánh cược trên lầu hai có mấy người lảo đảo, suýt nữa cắm đầu xuống.

Tam tam lục!

Thất thủ?

Một cao thủ thắng liên tiếp mười mấy ván được năm sáu ngàn lượng chưa bao giờ thất thủ bỗng nhiên thất thủ, một thiếu niên có cách lắc cốc bình thường giống tay ngang mở ra tam hoa tụ đỉnh!

Ai là cao thủ, ai là Đổ Gia, trò vui đêm nay thật làm người ta khó đoán.

Mộ Thanh cúi đầu, có gì mà khó đoán? Chẳng qua là một trận tâm lý chiến.

Nàng ăn nói cuồng ngôn muốn thắng người ta ba ngàn lượng, lại ứng chiến với tư thái có lệ, liên tiếp mười mấy ván đều không mở, dù có là ai thì trong lòng đều sẽ nén giận. Một khi bị cảm xúc khống chế làm phân tâm, cao thủ có giỏi cũng sẽ thất thủ. Hán tử này quá tự tin với bản lĩnh đánh bạc của mình, mỗi một ván hắn đều bảo mở, lặp lại nhiều lần cùng một câu, rất nhanh sẽ hình thành hình thái tư duy và thói quen trong thời gian ngắn.

Khi thói quen hình thành, con người thường sẽ không đợi đại não ra lệnh đã làm việc theo thói quen. Bởi vậy khi hắn thất thủ cũng sẽ bảo mở theo thói quen, mặc dù có phản ứng lại ngay sau đó thì cũng đã muộn.

Một đối thủ bị cảm xúc và thói quen khống chế, trước nay đều khó có thể trở thành đối thủ.

“Hừ! Ván này là ông đây coi khinh ngươi. Ván tiếp theo, nhóc con ngươi sẽ không may mắn như vậy nữa đâu.” Hán tử hừ một tiếng, một lần nữa ngồi xuống.

Mộ Thanh nhướn mày không nói, chỉ ra hiệu hắn tiếp tục.

Nhưng không có gì khác với đợt đầu tiên, hán tử vẫn gọi mở mỗi ván, Mộ Thanh vẫn lắc có lệ gọi không mở. Hán tử kia trông càng ngày càng nóng vội, tính tình càng lúc càng nóng nảy. Cuối cùng sau liên tiếp mười mấy ván, sắc mặt hắn lại chợt biến đổi!

Lúc này không chờ Mộ Thanh mở miệng, quần chúng đã hưng phấn trước.

“Nhóc con mau mở! Hắn lại thất thủ!”

Đêm nay, hán tử vốn đã quá may mắn. Không biết có phải đã dùng hết vận may rồi không, phong thuỷ luân chuyển, lúc này chuyển lên người thiếu niên. Mặc kệ vừa rồi tam hoa tụ đỉnh của thiếu niên này là bằng bản lĩnh đánh bạc hay là nhờ vận may nhưng rất hiển nhiên, vận may đêm nay của cậu nhóc không tồi. Chỉ cần điểm số trong cốc xúc xắc của hắn ở ván này không nhỏ thì sẽ có khả năng thắng hán tử.

Không ngờ, ba văn tiền thật sự có thể thắng về ba ngàn lượng!

Xem thiếu niên này có gia cảnh bần cùng, ba ngàn lượng cũng đủ cho hắn ăn mấy đời!

Phàm là người đến sòng bạc bài bạc, ngoài công tử sĩ tộc rảnh rang chơi đánh cược xa hoa thì dân chúng bình thường có ai không phải mong lấy được tiền của phi nghĩa từ trên trời rơi xuống?

Như thấy được kẻ phất nhanh kiểu mẫu, quần chúng kích động đến mặt đỏ rần, ước gì chạy vội xuống lầu, thay Mộ Thanh nhanh chóng mở cốc xúc xắc kia!

“Không mở.” Mộ Thanh nhàn nhạt mở miệng, hắt một chậu nước lạnh cho mọi người.

Hán tử này nóng nảy lại không phải không có đầu óc. Ván thứ nhất thua, ngược lại làm hắn bình tĩnh, vừa rồi đúng là hắn làm ra dáng vẻ sợ hãi thất thố, cũng đã lừa được đông đảo quần chúng. Đáng tiếc, đối thủ mà hắngặp được là nàng.

Ở trước mặt nàng, thế gian cũng không có ba chữ “kỹ thuật diễn”.

Thứ bán đứng hán tử này là bờ vai của hắn. Khi hắn biến sắc, quần áo chỗ bả vai lại khẽ nhúc nhích, biên độ chấn động lên xuống chứng minh cẳng chân của hắn dưới bàn đang động đậy. Việc này trong tâm lý học gọi là “Chân vui vẻ”.

Có thể tiết lộ nội tâm người không phải chỉ có biểu cảm mà còn có động tác của họ.

Có một câu gọi là “Xem mặt đoán ý”. Bình thường chúng ta sẽ thông qua quan sát sắc mặt và lời nói của một người để phỏng đoán vui buồn của họ. Nhưng thật ra, con người là sinh vật biết ngụy trang, biểu cảm có thể dùng ngụy trang bằng kỹ thuật diễn, lời nói ra cũng chưa chắc là thật.

Bởi vậy, lúc Mộ Thanh phá án, chưa bao giờ nhìn mặt người hiềm nghi trước, mà xem chân cẳng của họ trước. Chân và bàn chân của con người là bộ phận thật nhất trên cơ thể. Vào lúc một người đang để tâm vào kỹ thuật diễn, thông thường sẽ không rảnh để ý đến động tác chân cẳng, điều này chủ yếu liên quan đến đại não của người đó.

Lúc học môn tự chọn tâm lý học, giáo viên đã từng đã nói với nàng, động tác tứ chi, biểu cảm trên mặt và lời nói, rất ít có người có thể đồng loạt điều khiển được ba thứ thống nhất một lúc vào lúc đang nói dối.

Khi ba thứ này không nhất trí, tính chân thật trong lời nói của người này còn phải chờ thăm dò.

Trên mặt hán tử này kinh hoảng thất thố, động tác lại nói cho nàng biết hắn rất thoải mái. Việc này chỉ có thể là hắn đang diễn kịch, một ván này chỉ là làm bộ, giả vờ thất thủ dẫn nàng mở mà thôi.

Mộ Thanh bình tĩnh ngồi, hán tử lại không bình tĩnh.

Trước kia, hán tử là dân cờ bạc, khốn nạn càn quấy một vài năm, không làm chuyện tốt gì, luyện ra một tay kỹ thuật diễn và bản lĩnh đánh bạc trên chiếu bạc. Sau khi tòng quân, Tây Bắc vừa khổ vừa lạnh, đêm dài khó ngủ, không có gì giết thời gian, hắn phạm vào nghiện đánh bạc. Trong quân đều là kẻ thô lỗ, chưa từng đi đến sòng bạc và chưa chém đầu người Hồ đều sẽ bị cười nhạo. Bản lĩnh đánh bạc của hắn từng đứng đầu trong quân, được xưng Đổ Gia! Từ sau khi trong quân cấm đánh cược, hắn bại bởi Đại Tướng quân một lần, mấy năm nay chưa từng động đến cốc xúc xắc.

Lần này hắn xuôi nam đến thành Biện Hà là phụng quân lệnh của Đại Tướng quân, cùng Cố lão Tướng quân đưa quân mới về Tây Bắc. Thành Biện Hà không phải trong quân, không cần tuân thủ quân quy, hắn ngứa tay nên đến sòng bạc chơi một phen, lại không quên bản lĩnh đánh bạc, một canh giờ đã thắng năm sáu ngàn lượng.

Đánh cược với nhóc con này, một ván đầu thua là hắn khinh địch, nhưng lần này lại là chuyện như nào?

Hán tử có phần không phục, vẫn cảm thấy Mộ Thanh nhìn thấu hắn là trùng hợp. Hắn đen mặt cầm cốc xúc xắc lên, tiếp tục!

Nhưng mà, chuyện càng thêm kỳ lạ.

Cho dù hắn hư trương thanh thế ra sao, thiếu niên đều chỉ nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt thon dài kia trong suốt sáng rõ, sạch sẽ như chiếu rọi hết những lời nói dối trên thế gian.

Mấy lần hắn giả vờ thất thủ thì từng ấy lần đều bị nhìn thấu, không có một lần có thể lừa thiếu niên mở cốc xúc xắc.

Hán tử bị nhìn đến cả người khó chịu, cuối cùng không thể nhịn được nữa, bàn tay lớn đập lên bàn một cái, quần áo như hắt một cơn gió mạnh lao thẳng tới mặt Mộ Thanh: “Con mẹ nó, làm gì mà ngươi cứ nhìn chằm chằm ông đây thế?”

Gió từ nắm đấm, Mộ Thanh ngồi ngay ngắn bất động, chỉ có giọng nói phai nhạt: “Ngươi chưa lấy chồng?”

“...” Phì!

Đại sảnh yên lặng một lát sau đó mọi người phì cười.

Nhóc con này, miệng quá độc rồi!

Hán tử bị Mộ Thanh châm chọc thành cô nương chưa chồng, thẹn thùng khi người ta nhìn, mặt lập tức đỏ tía tai, ánh mắt như đao hận không thể chém nàng thành tám đoạn. Hắn rống giận: “Vậy rốt cuộc đến lúc nào ngươi mới chịu mở?”

“Ngươi quản ta à? Ta lại không trái với quy tắc.”

“Ngươi!”

“Có thời gian rảnh cãi nhau, không bằng tiếp tục. Nếu không, lề mề đến hừng đông, trận đánh cược này cũng chưa chắc có kết quả.”

“Ông đây lề mề?” Rốt cuộc ai lề mề? Nhóc con này sao đáng giận vậy chứ!

Hán tử giương mắt trừng Mộ Thanh, chỉ thấy thiếu niên mang một khuôn mặt bình thường có ném vào trong đám người cũng không nhận ra được, thật sự không có dáng vẻ cao thủ. Nhưng chỉ nửa canh giờ, hắn đã biết như thế nào là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Chậc! Nhóc con này quá cổ quái! Nhóc con này có thể nhìn thấu từng lần hắn diễn kịch. Rốt cuộc sao có thể làm được?

Hán tử tâm phiền ý loạn, vừa suy đoán vừa phe phẩy cốc xúc xắc, đặt lên trên bàn, thuận miệng nói: “Ông đây mở...”

Lời vừa rồi là thuận miệng nói ra, sắc mặt hắn ta lại thay đổi!

Quần chúng đã thờ ơ, sắc mặt hán tử này thay đổi vài lần, thiếu niên vẫn không mở. Hiện tại họ đoán vẫn không mở, tam hoa tụ đỉnh của hắn ván đó tám phần là nhờ may mắn.

“Mở!” Khi quần chúng đang chán chường, Mộ Thanh lại ném ra một chữ, tiếp đó dứt khoát lưu loát mở cốc, bằng phương thức trực tiếp, ngắn gọn nhất làm những người chán chường kia trừng rớt tròng mắt, cả đám lắc đầu ngờ vực câm miệng.

“Tam hoa tụ đỉnh...”

“Lại là tam hoa tụ đỉnh!”

Người dựa vào lan can lại thò nửa người ra nhìn xuống, người bên ngoài chiếu bạc lại lần nữa nhón chân duỗi cổ. Dòng người chen chúc xô đẩy che xà đỏ trướng màu, tiếng người ồn ào đầy sảnh sáng nến ấm.

Dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, hán tử mở cốc xúc xắc của mình ra, lại không nhìn mặt số ở đó, chỉ bình tĩnh nhìn Mộ Thanh, thu lại nóng nảy phiền giận, lần đầu tiên dùng ánh mắt nghiêm túc, hỏi: “Sao ngươi biết ông đây thất thủ ở ván này là thật?”

Nhóc con này, chẳng lẽ là Đổ Thần?!
Bình Luận (0)
Comment