Nhất Niệm Thành Kỳ

Chương 137

Chương 136: Chúng ta ngọt nhất

Trở về căn biệt thự của Giang Trần Âm, hai người cùng nhau lên tầng.

Giang Trần Âm cởi áo khoác tây, xắn tay áo lên, hai tay chống lên khung cửa. Cô ấy nhìn màu xanh mơn mởn bên ngoài, đột nhiên khẽ cười.

Bạc Mộ Vũ bước từ nhà vệ sinh ra liền nghe thấy tiếng cười thư thái của Giang Trần Âm, dường như gạt đi mệt mỏi. Những ngày qua Giang Trần Âm không biểu hiện vẻ mệt mỏi một cách rõ ràng, nhưng Bạc Mộ Vũ biết cô ấy căng thẳng, cũng rất lâu rồi chưa nghe Giang Trần Âm cười thư thái như thế.

So với sự trẻ tuổi của bản thân, Bạc Mộ Vũ biết Giang Trần Âm phải gánh vác nhiều thứ hơn. Một khi tình cảm của hai người bị lộ, ánh mắt của tất cả mọi người đều sẽ đổ dồn lên người Giang Trần Âm trước tiên, vì cô ấy lớn tuổi, vì cô ấy nên đưa ra quyết định chính xác.

Bạc Mộ Vũ rất đau lòng cho Giang Trần Âm, lặng lẽ đi tới ôm lấy Giang Trần Âm từ phía sau.

"Có phải chúng ta có thể thả lỏng một chút rồi đúng không?" Bạc Mộ Vũ mang theo ý cười hỏi bên tai.

Giang Trần Âm quay người lại, hơi thở dịu dàng thuộc về cô ấy nhanh chóng bao trùm lấy Bạc Mộ Vũ. Hai người ôm thật chặt lấy nhau, Giang Trần Âm lưu luyến vùi mặt lên mái tóc dài mềm mại của Bạc Mộ Vũ, nội thâm thỏa mãn tới nỗi khiến cô ấy khẽ cất tiếng cười.

"Có thể tạm thời thả lỏng một chút." Giang Trần Âm ngẩng đầu, gác trán lên trán Bạc Mộ Vũ, chầm chậm ngậm lấy môi Bạc Mộ Vũ, sau đó dùng cánh môi khẽ ma sát.

Vì chuyện come out với vợ chồng Bạc Minh Lương, tuy mấy ngày nay hai người không căng thẳng, nhưng cũng không nhàn hạ, hơn nữa lại ở trọng trạng thái xa nhau. Hiện tại cuối cùng cũng kết thúc trạng thái đó, hôm nay hai người đã có thể sống cùng nhau, cho nên không cần bất đắc dĩ tách ra vì việc giấu giếm tình yêu nữa.

Đôi môi khẽ chạm vào nhau khiến trái tim người ta ngứa ngáy, Bạc Mộ Vũ không thỏa mãn, ngậm lấy môi Giang Trần Âm. Dường như Giang Trần Âm rất thích sự chủ động của cô, có tiếng cười khẽ lọt ra từ đôi môi của hai người, đường cong cơ thể của cả hai dính lại với nhau, tay Giang Trần Âm chầm chậm ngao du trên chiếc eo mảnh khảnh kia.

Nụ hôn sâu của hai người kéo dài rất lâu mới kết thúc, cả hai đều thở hổn hển. Thỉnh thoảng Giang Trần Âm hôn lên đường nét dọc trên khuôn mặt của Bạc Mộ Vũ, mãi tới khi hôn đến cằm liền hé miệng cắn một cái.

"Sao chị lại cắn em..." Tiếng cười của Bạc Mộ Vũ vừa khẽ vừa mềm, nói thì nói như thế, nhưng vẫn ngửa đầu phối hợp với nụ hôn vừa hôn vừa cắn của Giang Trần Âm.

Giang Trần Âm hôn tới cổ Bạc Mộ Vũ, hơi thở phả lên trên, nỉ non: "Chị thử xem có ngọt hay không, mèo con tham ăn ăn nhiều bánh kem như thế chắc chắn là rất ngọt."


Trên cổ ngứa ngáy, Bạc Mộ Vũ không nhịn được rụt cổ lại, cười lên đẩy Giang Trần Âm: "Không phải chị không thích ăn đồ ngọt à?"

Giang Trần Âm động đậy khóe môi, đáy mắt là tình yêu không hề che giấu: "Chị thích em."

Bạc Mộ Vũ ngẩn ra, nhanh chóng đỏ ửng mặt. Là ai suốt ngày cảm thấy bản thân già? Ban đầu hai người chia xa lâu như thế cũng có một phần nguyên nhân từ cách biệt tuổi tác, nhưng hiện tại công lực quyến rũ người ta của người già này sao lại không kém cạnh gì so với người trẻ thế?

Nếu Giang Trần Âm bằng lòng chơi bời như Lam Vu Hân ngày trước, tuyệt đối có thể thu hút cơ số nam nam nữ nữ.

Những người đàn ông già dặn giống như trước sẽ thích, có lẽ trẻ tuổi hơn cũng sẽ thích. Giống như cô, Giang Trần Âm sẽ biểu thị yếu ớt một cách hợp lí, sẽ không ở mãi trong trạng thái người bảo vệ, tuy cô phiền muộn vì bản thân không thể vượt được Giang Trần Âm, nhưng cô rất thích Giang Trần Âm chỉ tỏ vẻ yếu đuối với một mình mình.

Thật đúng là người già trẻ không tha già không thương...

Hai người thân mật ôm lấy nhau, Bạc Mộ Vũ cọ lên cổ giang Trần Âm, đợi nhiệt độ trên mặt tiêu tan mới tìm lại được một chút lí trí: "Trần Âm, chị nói xem có tính là vượt ải với bố mẹ em không?"

Giang Trần Âm xoa đầu Bạc Mộ Vũ, nghĩ ngợi giây lát, thở dài nói: "Có lẽ là qua, tuy chị không rõ cuối cùng bố mẹ em thế nào, sao lại cảm thấy chuyện chúng ta come out lại giống hai người họ..."

Bạc Mộ Vũ bị hình dung này chọc cười, nhịn cười nói: "Em cảm thấy như thể bố mẹ nghĩ tới chuyện gì đó vì chuyện của chúng ta, nhưng em không nghe kĩ."

"Không sao, chị cũng không nghe kĩ." Giang Trần Âm cười cười, ngữ điệu có chút trẻ con hiếm thấy: "Dù sao hiện tại chị cũng dẫn em về rồi, đồng ý hay không em cũng đều là của chị, không ai cướp được."

Khóe môi Bạc Mộ Vũ không khống chế được cong lên, bắt đầu phân tích với Giang Trần Âm: "Liệu có phải ngày trước bố mẹ em đi gặp phụ huynh cũng vất vả lắm đúng không? Nên vì chuyện hôm nay mà nhớ lại khi ấy, cho nên mới thả cho em đi cùng chị?"

Bạc Mộ Vũ chưa từng nghe bố mẹ kể chuyện ngày trước, nhưng nghĩ tới cách biệt tuổi tác của bố mẹ, có lẽ năm đó cũng có chút vất vả. Hơn nữa còn hai tháng nữa Diệp Hạ Lam mới tròn hai mươi tuổi, năm đó khi cô sinh ra đời, Diệp Hạ Lam mới mười tám.

Chỉ cần nghĩ thôi cũng rõ năm đó chắc chắn hai gia đình từng náo loạn vì chuyện này, Bạc Mộ Vũ cảm thấy có lẽ đây chính là một trong những nguyên nhân dẫn tới sự việc ngoài dự đoán hôm nay.


"Cái này thì chị cũng không rõ..." Giang Trần Âm nhíu mày nghĩ, "Khi chị quen Hạ Lam, Hạ Lam đã đăng kí kết hôn với bố em rồi, cho nên chị cũng không chắc chắn."

"Có lẽ xuất phát từ rất nhiều nguyên nhân, cũng không chắc." Khóe môi Bạc Mộ Vũ cong lên, nghĩ tới những thứ bản thân mình có thể nghĩ được rồi đưa ra tổng kết: "Bố mẹ em không phản cảm với đồng tính luyến ái, có lẽ đây cũng là một trong số nguyên nhân. Hơn nữa bố mẹ em cách biệt tuổi tác lớn, đây có lẽ cũng là nguyên nhân tiếp nhận chuyện cách biệt tuổi tác của em với chị. Cuối cùng là những lời chị nói hôm nay, rất có khả năng là vì năm đó bố mẹ em cũng từng trải qua cuộc gặp phụ huynh tương tự, cho nên nhớ lại chuyện năm đó."

Đây là lần đầu tiên Bạc Mộ Vũ phân tích sự việc mà không hung dữ, Giang Trần Âm khẽ cười thành tiếng, ôm lấy đầu Bạc Mộ Vũ vào lòng, ngữ điệu ngập tràn dịu dàng: "Đúng, em nói chắc chắn đúng. Cho dù là nguyên nhân gì cũng được, hành động come out của chúng ta đã thành công được một nửa rồi, đáng để vui mừng."

"Chị lại dỗ em..." Suýt chút nữa Bạc Mộ Vũ đã sa đọa, hai tay ôm lấy mặt Giang Trần Âm lắc khẽ.

"Không dỗ em, hôm nay đáng để chúc mừng." Giang Trần Âm chớp chớp mắt, suy nghĩ giây lát rồi co chặt cánh tay, "Ừm... hôm nay còn chuyện gì quan trọng phải xử lí không?"

"Hết rồi, chuyện quan trọng nhất hôm nay cũng đã kết thúc rồi." Bạc Mộ Vũ không biết dụng ý của Giang Trần Âm, nên thật thà trả lời.

"Như thế..." Giang Trần Âm giảo hoạt cong khóe môi, con ngươi nhanh chóng sâu thẳm, ánh mắt di chuyển xuống.

Đôi môi của cả hai gần nhau gang tấc, cảm nhận được nhiệt độ trong hơi thở của đối phương tăng lên, cũng cảm nhận được nhịp tim tăng tốc của bản thân. Khi hai người bị mời ra khỏi nhà, Bạc Mộ Vũ mặc quần đùi áo ngắn tay thoải mái, tay Giang Trần Âm vuố.t ve eo Bạc Mộ Vũ, dễ dàng luồn từ vạt áo vào trong.

"Đói không? Sắp tới giờ ăn tối rồi..." Giang Trần Âm khẽ khàng chạm lên môi Bạc Mộ Vũ, trong mắt là khát vọng sâu thẳm, "Có lẽ sẽ rất lâu, có muốn ăn cơm trước không?"

Trong mắt cô ấy Giang Trần Âm đã cháy lên một ngọn lửa nhỏ, dường như đang khẽ lắc lư trong gió khi chưa có được câu trả lời của Bạc Mộ Vũ. Cô ấy cố gắng khống chế bản thân, cho dù là lúc nào cũng đều muốn Bạc Mộ Vũ cảm nhận được sự để tâm của bản thân.

Bạc Mộ Vũ ôm lấy mặt Giang Trần Âm, thân mật hôn lên môi đối phương. Bàn tay khẽ khàng vu.ốt ve trên bụng khiến cô biết lời nói không rõ ràng của Giang Trần Âm có ý gì, cô đỏ mặt chủ động cắn lấy môi Giang Trần Âm, đôi mắt mê li.

Giang Trần Âm không nhịn được nữa, khàn khàn nói: "Ngoan, chị ôm em lên giường..."


Nói xong, Giang Trần Âm bế Bạc Mộ Vũ lên, Bạc Mộ Vũ hừ một tiếng vùi mặt lên cổ cô ấy, trong hơi thở gấp gáp nhỏ tiếng nhắc nhở: "Chưa kéo rèm cửa..."

Lúc này Giang Trần Âm mới nhớ ra, vội ôm Bạc Mộ Vũ quay người, Bạc Mộ Vũ thấy Giang Trần Âm không có ý định buông bản thân xuống, chỉ đành cắn môi, chân tay loạn xạ kéo rèm cửa, trong phòng lập tức bị bóng tối nuốt trọn.

Trước khi tia sáng cuối cùng bị nhấn chìm, Giang Trần Âm nhìn thấy cô gái trong lòng xấu hổ tới nỗi còn muốn giãy giụa đi kéo rèm cửa, cô ấy không nhịn được cười lên. Hai người dính sát gần nhau, Bạc Mộ Vũ cảm nhận được nửa thân trên của Giang Trần Âm cười tới rung lên.

"Không được cười..." Bạc Mộ Vũ kéo áo Giang Trần Âm ra, cắn lên vai cô ấy, vì được Giang Trần Âm ôm nên có chút loạng choạng, cắn cũng không mạnh.

Vừa được đặt xuống giường, hơi thở của Giang Trần Âm liền đè xuống, mang theo vẻ dịu dàng như trước giờ. Trong phòng không bật đèn, ánh mặt trời bị rèm cửa ngăn cách ở bên ngoài, tối tăm càng khiến khát vọng trong nội tâm tăng cao.

Hai người ở trong phòng rất lâu, mãi tới khi màn đêm buông xuống vẫn chưa rời khỏi phòng, rèm cửa cũng không được kéo ra. Buổi tối Giang Trần Âm khoác áo xuống bếp nấu hai bát mì rồi bưng lên, ăn xong hai người dựa vào nhau ngồi trên sô-pha xem phim.

Giang Trần Âm còn cảm thán thói quen sinh hoạt của bản thân bị đảo lộn, tới lúc này mới ăn tối.

Vốn dĩ chỉ là một câu cảm khái đơn thuần, Bạc Mộ Vũ lại lạnh mặt ấp úng nói: "Còn không phải là chị..." Giang Trần Âm phản ứng lại, buồn cười đi dỗ dành cô.

Dỗ tới cuối cùng, máy tính xách tay trên bàn trà vẫn đang chiếu phim, nhưng hai người trên sô-pha lại đang hôn nhau. Gò má Bạc Mộ Vũ đỏ ửng, một tay bị bàn tay của Giang Trần Âm luồn qua, mười ngón tay đan nhau đè xuống, sau đó hôn lên từng tấc trên cơ thể cô.

Vợ chồng Diệp Hạ Lam vẫn chưa tìm hai người, sau mấy ngày đón Bạc Mộ Vũ về bên nhà mình, Giang Trần Âm dự định rèn sắt khi còn nóng, nghỉ ngơi đủ rồi sẽ trực tiếp tiến tới bước cuối cùng.

Lúc trước hai người come out với vợ chồng Diệp Hạ Lam cũng không căng thẳng như thế, nhưng chuyện come out với trưởng bối nhà họ Giang khiến Bạc Mộ Vũ run rẩy ngay trong ngày hè nóng rực. Bình thường ông Giang không hung dữ, nhưng uy nghiêm vẫn còn đó, sau khi nghe Giang Trần Âm quyết định như thế, Bạc Mộ Vũ căng thẳng tới nỗi ăn không ngon.

Ngược lại Giang Trần Âm nghĩ thoáng hơn một chút, nên tiếp tục an ủi Bạc Mộ Vũ, bảo cô tới cuối tuần hẹn bạn bè đi chơi. Nếu quan hệ tốt, Giang Trần Âm cũng muốn đi gặp cùng.

Vừa nhắc tới chuyện này, Bạc Mộ Vũ liền nghĩ ngay tới Lâm Sơ Vãn. Lúc trước khi cô chuyển khỏi nhà Giang Trần Âm liền thẳng thắn chuyện bản thân có tình cảm với Giang Trần Âm, khoảng thời gian bị Giang Trần Âm phát hiện tình cảm của bản thân nên dẫn tới xa cách, cũng là Lâm Sơ Vãn liên lạc với cô, nghe cô tâm sự.

Hiện tại cô và Giang Trần Âm đã yêu nhau, còn come out thành công một nửa, sao lại không gặp mặt Lâm Sơ Vãn một lần chứ?

Vừa đưa ra chủ ý này, Bạc Mộ Vũ liền hẹn Lâm Sơ Vãn ra ngoài ăn cơm vào tối thứ sáu. Sau khi biết Bạc Mộ Vũ muốn dẫn theo Giang Trần Âm, Lâm Sơ Vãn cười nói cũng muốn dẫn theo Tống Mục Thanh.
1


Ngày gặp mặt, mọi người cùng nhau vào phòng ăn, đóng cửa lại liền cảm thấy có chút lúng không nói thành lời.

Vẫn là Giang Trần Âm cười nói lên tiếng trước: "Có lẽ Mộ Vũ đã nói với mọi người về quan hệ của chúng tôi, hôm nay chủ yếu chỉ là tụ tập cùng nhau. Đừng coi tôi là trưởng bối, tôi và em ấy bình đẳng, cho nên đừng giữ kẽ quá."

Lâm Sơ Vãn và Tống Mục Thanh nhìn nhau, sau đó cả hai lại nhìn Bạc Mộ Vũ, Bạc Mộ Vũ mỉm cười níu lấy tay Giang Trần Âm, dùng ánh mắt biểu thị bản thân tán thành với lời Giang Trần Âm.

"Nếu đã như thế, vậy bọn em cũng không câu nệ nữa." Lâm Sơ Vãn đáp lại một nụ cười.

Mọi người cùng nhau ngồi vào bàn, Lâm Sơ Vãn nghĩ ngợi rồi lên tiếng: "Để tránh xưng hô của chúng ta không hài hòa, em gọi chị là phó tổng Giang, được không ạ?"

"Không thành vấn đề." Giang Trần Âm nói xong còn xoa đầu Bạc Mộ Vũ, khẽ cười nói: "Đừng suốt ngày gọi tôi một cách già nua như quản lí của chúng ta là được."

Bạc Mộ Vũ cắn môi, nhỏ tiếng phản bác: "Hiện tại em cũng không gọi chị là cô Âm nữa, em gọi tên chị rồi mà..."

"Hả?" Ban đầu Lâm Sơ Vãn không hiểu chuyện gì, nhưng sau đó lại che miệng cười lên.

Tống Mục Thanh không hiểu ý, nhíu mày. Lâm Sơ Vãn nhích tới thì thầm bên tai Tống Mục Thanh, ấn đường Tống Mục Thanh giãn ra, ánh mắt vô tình cố ý nhìn Bạc Mộ Vũ, mang theo chút ý cười.

Bạc Mộ Vũ không tiện tiếp tục chủ đề này, vội vàng lấy thực đơn cúi đầu nhìn.

Thật ra lúc gọi tên cũng tương đối đặc thù, không tiện nói quá thẳng, nhưng được nhắc nhở như thế, cô cảm thấy gọi tên như vậy cũng có chút thú vị riêng biệt. Hơn nữa chuyện này để hai người Lâm Sơ Vãn biết được, Bạc Mộ Vũ liền cảm thấy vành tai nóng lên.

Đợi sau khi tan tiệc, mọi người cùng nhau xuống bãi đỗ xe lấy xe, Giang Trần Âm và Bạc Mộ Vũ nhìn Lâm Sơ Vãn và Tống Mục Thanh rời đi trước. Trước khi tới, Giang Trần Âm đã nghe Bạc Mộ Vũ kể chút chuyện của Lâm Sơ Vãn và Tống Mục Thanh, lúc này thấy hai người nắm tay nhau rời đi, vô thức khẽ cười một tiếng.

"Hai người họ cũng rất ngọt ngào." Đột nhiên Bạc Mộ Vũ khẽ nói.

Giang Trần Âm quay đầu nhìn sang, thấy sắc mặt Bạc Mộ Vũ điềm tĩnh, có cảm giác thỏa mãn với trạng thái cuộc sống hiện tại, suy nghĩ của cô ấy động đậy, ôm lấy vai Bạc Mộ Vũ dùng âm thanh khẽ khàng vui tai nhỏ tiếng nói: "Chúng ta ngọt nhất."



Bình Luận (0)
Comment