Nhất Niệm Cửu Thiên

Chương 144


Nhìn tay đối phương biến đổi thành một cái địa long trảo, Âu Dương Liệt khó tránh khỏi kinh tâm động phách.

Hắn biết long trảo kia lợi hại đến mức nào mới có thể tùy ý đưa tay đỡ lấy một quyền mạnh mẽ của hắn mà không chút tổn thương, phải biết rằng trong một đòn vừa rồi còn có lôi điện tê liệt.Thế nhưng địa long trảo kia hoàn toàn không ảnh hưởng chút nào mà ngược lại sức mạnh của Hoàng Phi Vũ tăng lên không chỉ gấp mười lần.

Đó là lí do tại sao Âu Dương Liệt phải bỏ một cánh tay phải mới có thể thoát khỏi gọng kim của hắn.Máu từ vết thương chảy ra ngày một nhiều hơn, Âu Dương Liệt cắn đầu lưỡi một chút để lấy lại tỉnh táo, trong đôi mắt vẫn còn sợ hãi mà kiêng kỵ nhìn về phía địa long trảo của đối phương.Hoàng Phi Vũ đương nhiên cũng phát hiện đối phương kiêng dè bèn đưa tay tạt ngang một cái.

Một đạo phong cương bất chợt đánh ra, những tên cung phụng đánh nhau ở gần đó bất ngờ bị trúng đòn phun máu uể oải.Tuy bọn hắn mạnh mẽ nhưng so với Hoàng Phi Vũ vẫn chẳng đáng để nói, đừng quên ngay từ khi còn là thiên huyền cảnh hắn đã cùng lúc vượt cấp đánh nhau với mười tên thần chiếu cảnh cao thủ.Không để ý đến Âu Dương Liệt nữa, Hoàng Phi Vũ quay người bay đi gia nhập chiến trường nơi khác chém giết.

Đối phương bây giờ đã bị trọng thương thực lực đại giảm, đánh nhau như vậy đã không còn chút nào hứng thú đối với hắn.Âu Dương Liệt biết mình bị người ta coi thường, tức giận bay tới muốn tấn công.

Thế nhưng mà đám cung phụng của Đế Vương Môn từ lâu đã quen tính đại công tử của mình.

Một khi hắn bỏ đi nghĩa là đối thủ đã không còn đủ sức đe dọa lại càng không đáng để hắn ra tay.Cho nên ngay khi Âu Dương Liệt muốn chạy đến tấn công, hai tên cung phụng liệt bay đến cản lại.“Cút ra cho ta.”Âu Dương Liệt điên tiết hét lên, đôi mắt tràn đầy tia máu.

Hắn không thể nào chấp nhận sự thật này.

Đây là một sự sỉ nhục đối với người được mệnh danh là thiên tài của Thiên Vũ đế quốc.Nhưng mà như thế thì sao? Thực lực bây giờ đã đại giảm, chỉ với hai tên cung phụng cũng đủ để quần đấu với Âu Dương Liệt, không những thế hắn còn thất thủ mà lui.Lúc này Âu Dương Phách từ xa cũng nhận thấy tình hình ở đây liền từ bỏ đối thủ đang chiến đấu bay về chỗ ca ca mình ứng chiến.Tên cung phụng kia thấy vậy cũng không có đuổi theo ngược lại còn thở phào một hơi.

Hắn tuy là thần chiếu nhị trọng như đứng trước thế công như vũ bão cuồng phong của Âu Dương Phách vẫn khó tránh khỏi luống cuống tay chân.

Dù sao đây cũng là nhị công tử của Chấn Thiên Sơn võ kỹ đương nhiên không hề thiếu mà lại tài nguyên tu luyện cùng linh bảo cũng là đồng dạng như thế.“Đại ca, đủ rồi.


Trị thương vẫn là quan trọng hơn.”Âu Dương Phách bay đến quát lớn cố làm cho ca ca của mình bình tĩnh trở lại.

Hắn biết tâm lý của Âu Dương Liệt đã bị tổn thương trầm trọng nhưng mà thực tế đã rõ ràng, Hoàng Phi Vũ quá là cường đại.Âu Dương Liệt cũng biết, từ đầu đến cuối Hoàng Phi Vũ chưa hề dùng hết sức.

Kể từ lúc đối phương biến hóa cánh tay thành địa long trảo thì chỉ tùy tiện một chút lực đã có thể đả thương được hắn.

Cho dù là cùng đệ đệ mình liên thủ cũng chưa chắc làm tên công tử của Đế Vương Phủ này dùng toàn lực.Tâm thần đã bình tĩnh lại đôi chút, Âu Dương Liệt đành phải gật đầu từ bỏ chiến trường cùng đệ đệ mình trở về trị thương.

Những tên cung phụng của Chấn Thiên Sơn thấy thế liền lao đến phía trước mở ra đường lui cho hai người.Thế nhưng hai người rời đi chưa được bao xa, Hoàng Thiên Nguyên không biết từ đâu bất ngờ xuất hiện đằng sau đánh lén.

Tình huống quá bất ngờ làm Âu Dương Liệt cùng đệ đệ không kịp trở tay.Đối phương chính là thần chiếu đỉnh phong cao thủ lại dừng lại cảnh giới này đã lâu cho nên thực lực phải hơn hẳn đồng cấp cao thủ bình thường.

Cho dù là Âu Dương Liệt ở trạng thái toàn thịnh cũng chưa chắc đối đầu mười chiêu với tên này huống chi bây giờ còn bị trọng thương càng đừng nói đến Âu Dương Phách vừa mới trùng kích thành công thần chiếu cảnh.Những tưởng sẽ bỏ mạng dưới tay của Hoàng Thiên Nguyên thì ở phía xa một thân ảnh gầy nhom mặc y phục như đạo sĩ cầm kiếm kịp thời xuất hiện dùng công thay thủ từ phía sau đâm tới.Âu Dương Kiều Đình lúc này vô cùng tức giận.

Hoàng Thiên Nguyên không hề có ý định đối chiến với ông mà liên tuy di chuyển thỉnh thoảng lại giết một người của Chấn Thiên Sơn.

Nhận thấy tình hình như vậy nên ông cũng không làm quân tử nữa bắt đầu chém giết cao thủ tứ phương nào ngờ Hoàng Thiên Nguyên này lại lợi dụng điều này bay đến đánh lén hai vị công tử.Biết rằng mình đã phản ứng chậm cho nên Âu Dương Kiều Đình đành lựa chọn công kích thay liều mạng cứu trợ.

Nếu Hoàng Thiên Nguyên không ngại dùng mạng của mình để giết hai huynh đệ Âu Dương Liệt thì chỉ có thể trách số mệnh của hai vị công tử đã đoạn.Thế nhưng Âu Dương Kiều Đình đã đoán đúng.


Tu luyện đến thần chiếu cảnh đỉnh phong, chỉ còn một bước ngắn là có thể đột phá ngưng tụ thần hồn tiến đến hóa hư cảnh là một chặn đường rất dài.

Ai lại dễ dàng từ bỏ tất cả chỉ để giết hai mạng người đang còn yếu kém này.Hoàng Thiên Nguyên lộ ra vẻ đáng tiếc đành phải thu tay né tránh xem như hai tên kia gặp may mắn.

Hắn cũng biết ở chiến trường đông đảo có thể tùy thời luồng lách đánh giết nhưng tại nơi này đã không còn ai ngoài bốn người bọn hắn.

Một trận chiến với Âu Dương Kiều Đình là không thể tránh khỏi.“Còn không mau đi.”Âu Dương Kiều Đình không muốn hai vị công tử ở lại cản trở hắn ra tay cho nên quát lớn.

Âu Dương Phách đương nhiên cũng nhìn ra được liền mang theo đại ca nhanh chóng bay về Chấn Thiên Sơn trị thương.“Âu Dương Kiều Đình, ngươi hà tất phải cố chấp với ta như vậy? Ta cũng không phải mỹ nhân cần gì theo đuôi từ nơi này đến nơi khác như thế?”Hoàng Thiên Nguyên nhìn hai người kia rời đi bất đắc dĩ thở dài nói.

Nếu không có Âu Dương Kiều Đình kiềm hãm e rằng từ lúc bắt đầu đến giờ đã có không ít cung phụng của Chấn Thiên Sơn vẫn lạc.“Ngươi còn có mặt mũi để nói điều này, thân là đại cung phụng lại không có chút bộ dạng nào ra dáng đại cung phụng.

Chẳng lẽ không sợ người đời khinh thường hay sao?”“Khinh thường ư? Ha ha.

Sống ở cái thế giới cường giả vi tôn này nếu ngươi muốn được người khác tôn trọng thì phải tìm mọi cách đạp lên đầu bọn chúng.

Nếu như ngươi không ngại thì để ta chỉ cho.”Vừa nói dứt tiếng, Hoàng Thiên Nguyên liền quay đầu bay xuống phía dưới bắt đầu chém giết đám thiên huyền cảnh tu giả.

Đứng trước thực lực tuyệt đối bọn họ chẳng khác gì pháp hôi tùy ý Hoàng Thiên Nguyên lấy mạng.Một đạo phong cương đánh ra mang theo vô tận uy lực, đôi mắt Hoàng Thiên Nguyên lúc này đã tràn ngập sát ý kèm theo khuôn mặt hưng phấn làm hắn bỗng chốc hóa thành ác ma cuồng sát.Âu Dương Kiều Đình ở đằng sau dùng nguyên thần do xét thấy thế muốn ngăn cản nhưng lại không được.

Đám người ở nơi này quá yếu đuối, làm gì có ai đỡ nổi một chiêu của tên kia.


Điều duy nhất ông có thể làm lúc này chính là giống như Hoàng Thiên Nguyên đại khai sát giới.Nếu như tu giả bình thường dùng mắt để nhìn thì Âu Dương Kiều Đình lại khác, khi còn tuổi trẻ khí thịnh mà ông đã đánh mất tầm nhìn của mình.

Nhưng là một người có thiên phú tuyệt đỉnh, ông không muốn con đường tu luyện của mình chỉ dừng lại ở đó.

Vì thế cho nên ông bắt đầu tu luyện nguyên thần cường đại.Mất đi thị giác cho nên thính giác của Âu Dương Kiều Đình vô cùng nhạy bén.

Trước khi đột phá thần chiếu cảnh ông đã trở thành cao thủ mà đồng cấp không ai có thể địch lại.

Tại đại hội Bách Gia Tranh Minh rất lâu về trước, một mình ông cũng đã chấn động quần hùng, chính Hoàng Thiên Nguyên năm đó cũng bị ông một kiếm chém xuống để lại vết sẹo ngay trước ngực.Ở nơi xa, Lý Nguyệt Sầu, Hắc Trảm Phong cùng Đới Bạch Bân thấy hai vị đại hung thần không có đánh với nhau mà lại đi diệt sát tứ phương khó tránh khỏi bấn loạn.

Bọn họ vội vàng bay xuống phía dưới, tránh nặng tìm nhẹ mà gia nhập chung với đám binh lính chém giết.Cao thủ thiên huyền cảnh bỏ mạng ngày càng nhiều, ở phương xa Hoàng Phi Vũ không quan tâm chiến trường nơi này nữa.

Bởi vì với hắn, kẻ địch xứng đáng gọi là thiên tài đã không còn.

Người duy nhất còn lại đủ khả năng làm đối thủ của hắn chỉ có một chính là Trác Phàm.Hoàng Phi Thanh trong lúc bế quan đã nghe rất nhiều lời đồn đại về Trác Phàm, ngay cả chuyện hắn vượt cấp chiến đấu cho nên rất hứng thú với cái tên này.

Hắn biết sớm hay muộn mình cũng sẽ đụng độ Trác Phàm cho nên không hề nôn nóng.

Dù sao với tình thế hiện tại Chấn Thiên Sơn thất bại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.Quả thật như vậy, dưới sự có mặt của ba người Lý Nguyệt Sầu, bình đoàn phe bọn chúng rất nhanh chiếm được tiên cơ thế như chẻ tre bắt đầu ào ạt xông lên.Lúc này, binh sĩ chết trận của hai bên đã không thể đếm xuể được nữa.

Quân của Chấn Thiên Sơn bắt đầu có chút chật vật liên lục tui lại.Ở trên không trung, Hoàng Thiên Bá nhìn thấy một màn này liền cười ha hả: “Âu Dương Chấn Thiên à.

Xem ra hoàng đế cũng đã bỏ mặt ngươi rồi.”Vị gia chủ của Chấn Thiên Sơn nghe thế cũng liền trầm mặc.


Quả đúng là như Hoàng Thiên Bá nói, nếu như hoàng đế cho quân đến sớm hiển nhiên có thể cùng binh sĩ Chấn Thiên Sơn liên thủ đánh trả.Thế nhưng như vậy quân đội hoàng thất cũng phải chịu thương tổn nặng nề.

Hoàng đế kia lại là người cơ trí không thua gì Âu Dương Trường Phong cùng Gia Cát Tinh cho nên chắc chắn sẽ lợi dụng Chấn Thiên Sơn làm tổn thương ít nhiều rồi dẹp yên Thiên Vũ đế quốc một lần.Theo như Âu Dương Trường Phong nói thì hoàng đế từ lâu đã có ý tưởng dẹp đi bát thế gia bởi vì Đế Vương Phủ luôn luôn lăm le soán ngôi của mình.

Tuy vị đại quản gia này đã nhiều lần khuyên bảo nhưng Âu Dương Chấn Thiên lại luôn cố chấp một mực trung thành cho nên cuối cùng lâm vào hiểm cảnh như ngày hôm nay.Thấy biểu cảm của đối phương như thế, Hoàng Thiên Bá cũng dừng tay không đánh nữa mà nói: “Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, đầu hàng Đế Vương Phủ cùng nhau lật đổ hoàng thất.

Ngươi sẽ là công thần khai quốc mới của của Đế Vương Phủ ta.”Âu Dương Chấn Thiên nghe vậy vừa bi vừa cười nói: “Ngươi cũng quá tự tin vào đôi quân của mình rồi.

Nội tình của hoàng thất không phải thứ ngươi có thể chống lại đâu.”Hoàng Thiên Bá làm một mặt chẳng hề quan tâm nói: “Thì có sao? Ta đã có gan làm phản chẳng lẽ không tính trước những điều này.

Mà lại ngươi nghĩ nội tình của chúng ta chỉ có đám quân ở bên dưới thôi sao?”Âu Dương Chấn Thiên mày kẽ động: “Ngươi là muốn đùa ta hay sao?”Ông không tin rằng Đế vương Phủ còn che giấu điều gì khác nữa.

Những lời bịa chuyện đằng kia cũng chỉ toàn là khoác lác mà thôi.“Ngươi có tin hay không thì tùy, nhưng trước mắt Chấn Thiên Sơn của các ngươi đã đứng trước bờ vực diệt vong.”Hoàng Thiên Bá cười lạnh nói, sát khí hùng hồn nổi lên lần nữa tấn công.

Quyền khí mang theo nguyên lực ngập trời đánh tới.

Âu Dương Chấn Thiên cũng đồng dạng huy động Địa Mạch Thanh Long Đao trên tay đánh trả.Nhìn một đao của đối phương từ trên chém xuống, Hoàng Thiên Bá không hề né tránh, cơ thể phát ra ánh sáng vàng kim mở miệng nói: “Ngươi có biết sự khác nhau giữa ta của năm mươi năm trước với hiện tại là thế nào không?” Lời nói vừa dứt, đại đao đã chém xuống ngang vai tạo thành một rãnh sau tới tận ngực của hắn.Âu Dương Chấn Thiên còn chưa kịp mừng rỡ đã thấy đối phương đưa tay chụp lấy đại đao nụ cười trên miệng không hề nhạt đi mà nói: “Chính là ta bây giờ cường đại hơn ngươi rất nhiều.”Vừa nói dứt lời, Hoàng Thiên Bá nắm lấy lưỡi đao nhấc lên tay còn lại đánh thẳng vào ngực đối thủ.“Phốc!”Âu Dương Chấn Thiên thổ huyết bay ra sau đến trăm trượng, ánh mắt không thể nào tin tưởng nhìn về phía Hoàng Thiên Bá đằng đó.Trước ngực Âu Dương Chấn Thiên lúc này đã bị chấn thương nặng, nội tạng cũng tổn hại không nhỏ.

Ông không ngờ đối phương lại dùng cách lấy thương đổi thương để chiến đấu mà lại có vẻ Hoàng Thiên Bá còn bị nặng hơn.Tròng mắt Âu Dương Chấn Thiên đột nhiên co rụt lại, vết thương trên người Hoàng Thiên Bá bằng mắt thường có thể thấy đang nhanh chóng khép lại, chỉ trong vài hơi thở đã hoàn toàn lành lặn như không hề có chuyện bị thương trước đó.“Chuyện này làm sao có thể?” Âu Dương Chấn Thiên thất thanh la lo.“Ha ha.

Hiện tại ta đã tu luyện thành công Hoàng Long Chấn Khí đệ thập trọng – Kim Cang Bất Hoại Thể.

Ngươi biết điều này nghĩa là sao không? Chính là trừ hóa hư tu giả dùng thần hồn trùng kích thì thần chiếu trở xuống không một ai có thể giết được ta.” Hoàng Thiên Bá cười ha hả nói.“Không phải Hoàng Long Chân Khí chỉ có chín trọng hay sao?”.

Bình Luận (0)
Comment